Hôm nay vẫn như thường lệ, trần tĩnh kỳ lại vào cung dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa. có điều, khác với mọi khi, trừ sách vở bút nghiên ra thì những học trò của hắn còn mang theo một món đồ vật nữa. mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn chung có thể thấy đều là vật giá trị, cực kì đắt đỏ.
Để làm gì?
Đáp án chỉ có một: tặng. và người được nhận chính là trần tĩnh kỳ. hôm nay là một ngày đặc biệt đối với hắn, hay đúng hơn là những người dạy học như hắn. tại hạng quốc, mỗi năm đúng vào ngày này thì học trò sẽ hướng thầy mình dâng lên một món lễ vật. không quy định hình thức, nhưng tất cả đều ngầm hiểu nó phải là thứ có ý nghĩa đối với người học trò ấy, bởi như vậy thì mới thể hiện được tấm lòng tôn kính của họ.
Trần tĩnh kỳ vốn chẳng quan trọng gì lắm. đối với hắn, lễ vật có cũng được mà không có cũng được. dẫu sao việc hắn hắn đứng lớp giảng dạy, bất quá chỉ là theo ý tứ của hạng đế lý uyên, do hoàng hậu triệu cơ tiến cử. hắn xem nó như công việc chứ không phải nghề nghiệp. thầy? ai muốn thì nhìn nhận, không muốn thì thôi. ở trong mắt hắn, đáng để hắn coi là học trò, chân thành đối đãi duy cũng mỗi một mình tiểu công chúa lý long tranh. có phần do ảnh hưởng từ mối quan hệ với bình phi lâm thục nhu, song phần nhiều vẫn là vì hắn thực tâm yêu mến cô bé. lý long tranh, đứa trẻ này quả thật rất ngoan, dung mạo lại vô cùng khả ái nữa.
Thiên vị? ừ, thì hắn thiên vị. ai bảo hắn là người yêu thích cái đẹp đây?
Hửm?
Vừa bước vào trong lớp, chân mày của trần tĩnh kỳ liền bất giác cau lại. chào các học trò xong, hắn lập tức hỏi:
- các trò, có ai thấy long tranh đâu không?
Bên dưới, bốn vị hoàng tử quay mặt nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu. một đứa đứng lên nói:
- thưa thầy, hôm nay long tranh không đến lớp ạ.
Không đi học?
Chuyện này thật quái lạ. lý long tranh vốn là đứa trẻ hiếu học, trước nay đều chăm chỉ đến lớp mỗi ngày, thậm chí dù bệnh cũng cố gắng đi. hôm nay lại đột nhiên nghỉ học thế này, quả chẳng bình thường. phải biết, mới hôm trước sức khoẻ cô bé vẫn còn rất tốt.
"trong ngày đặc biệt này nó lại nghỉ học, thục nhu cũng không thấy tới, hẳn đã có chuyện gì rồi."
Dạ dù lo lắng, muốn lập tức chạy đến trường xuân cung ngay, nhưng rốt cuộc trần tĩnh kỳ vẫn đành phải kìm giữ bước chân. hậu cung tai vách mạch rừng, một nam nhân như hắn đâu thể tùy tiện muốn đi đâu thì đâu. trừ phi có ai đó dẫn đường, thân phận kiểu như hoàng hậu triệu cơ.
Bất đắc dĩ, hắn tạm đem một chút bất an trong lòng đè xuống, lưu ở thái bình lâu để mà giảng dạy.
...
Dạy được một lúc, cũng không lâu, trần tĩnh kỳ bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa chính. phía xa xa, có bóng người đang tiến lại. hình dáng kia đối với hắn phải nói đã vô cùng quen thuộc.
- các trò hãy tiếp tục xem sách, ta ra ngoài một chút.
Nói rồi, hắn liền đem cuốn sách đang cầm trên tay để xuống bàn, hướng cửa lớn bước ra.
- nương nương.
- an vương.
Khoác trên người bộ cung trang màu trắng, đơn giản mà tinh tế, lâm thục nhu tiến thêm mấy bước. trên gương mặt nàng, không khó để nhìn ra vẻ khẩn trương, lo lắng.
Trần tĩnh kỳ là người tinh ý, thấy vậy liền hỏi ngay:
- nương nương, đã xảy ra chuyện gì?
- long tranh... an vương, mau giúp ta đi khuyên nhủ nó.
Quả nhiên là long tranh đã có chuyện!
Vốn