Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, trần tĩnh kỳ đối với lý long cân không khỏi thầm giận. thằng bé này, tính tình vẫn cứ là khắc nghiệt, hành xử vẫn cứ là kiêu căng phách lối như vậy. xem ra, trong khoảng thời gian làm học trò của hắn, nó vẫn chẳng tiếp thu được một chút đạo lý nhân nghĩa nào.
"hừ, còn tốt là tuổi ngươi đã lớn, ta chẳng cần dạy nữa. nếu không..."
Ẩn trong giáo phục, những ngón tay của trần tĩnh kỳ bất giác siết lại.
...
Lâm thục nhu đi trước dẫn đường, cước bộ so với bình thường nhanh hơn không ít. dễ thấy là nàng đang rất lo lắng cho nữ nhi của mình.
Chả mấy chốc, hai người đã đến nơi. lúc này bước chân của lâm thục nhu bỗng ngưng hẳn. thay vì tiến đến bên cạnh con gái, nàng lại ra hiệu cho hai cung nữ xuân hỉ, hạ hỉ lui xuống, rồi quay sang nhìn trần tĩnh kỳ, ý bảo hắn hãy một mình đi tới.
Hiểu được tâm tư, trần tĩnh kỳ khẽ gật đầu, hướng chỗ gốc cây tiến lại.
- hức... hức...
Đầu bên kia gốc cây, lý long tranh hãy còn ngồi khóc, tay vẫn khư khư ôm giữ bức tranh thêu đã bị rách một đường. mãi đến khi nghe tiếng kêu gọi của trần tĩnh kỳ thì cô bé mới chịu ngẩng lên nhìn.
- thầy...
- sao lại ngồi đây khóc? nói ta nghe, là ai dám ức hiếp tranh nhi của ta vậy?
Tiểu công chúa lại cúi đầu không đáp.
Trần tĩnh kỳ cũng hạ mông ngồi luôn bên cạnh. hắn tập trung ánh mắt vào bức tranh thêu:
- nghe nói tranh nhi định tặng ta bức tranh này phải không?
Những ngón tay nhỏ nhắn liền nắm chặt, lý long tranh nức nở:
- nó rách rồi... hức...
- đưa ta xem thử.
Thoạt đầu lý long tranh có níu giữ, không muốn đưa, nhưng trước thái độ chân tình của hắn, các ngón tay cô bé cũng dần buông lỏng.
Trần tĩnh kỳ đã rất nghiêm túc ngắm xem, càng xem lại càng cảm động. bức tranh thêu này, từng đường kim mũi chỉ đều rất ngay ngắn, đều đặn, hoạ tiết vô cùng tỉ mỉ, công phu. để làm được như vậy, người thêu chắc chắn đã phải cẩn thận chăm chút, thêu từng nét một với sự tập trung cao độ.
Đâu phải một buổi, đâu chỉ một ngày, bức tranh này mất cả tháng trời mới có thể thêu xong. sự kiên trì ấy, không phải ai cũng làm được. hắn biết, ở trong lòng tiểu công chúa lý long tranh, mình được yêu quý tới mức nào.
- bức tranh thêu này rất đẹp, trò hẳn đã bỏ rất nhiều công sức.
- hức... tranh nhi... tranh nhi không có tiếc công thêu vẽ... nhưng bức tranh này...
Bên trong mỗi một mũi chỉ, mỗi một đường kim đều là tâm ý của cô bé. cô bé thật sự đã gửi gắm rất nhiều. tranh đâu chỉ đơn giản là tranh. khoảnh khắc nhìn thấy vết rách trên tranh, lòng cô bé như thắt lại. quặn đau...
Nhớ đến, nước mắt của tiểu công chúa lại tiếp tục tuôn ra. cùng lúc, cô bé cảm nhận được có thứ gì đó vừa mới đặt lên trên đầu mình. hình như là một bàn tay.
Cô bé ngước lên nhìn.
Đối diện là một khuôn mặt thanh tú với nụ cười từ ái trên môi. cử chỉ rất đỗi ôn nhu, trần tĩnh kỳ vừa xoa đầu cô bé, miệng vừa nói:
- tấm lòng của tranh nhi, ta đã nhận được.
Rồi hắn cầm bức tranh giơ lên.
- bức tranh này là món quà đẹp đẽ nhất của hôm nay, ta nhất định sẽ trân quý giữ gìn.
- nhưng... nhưng nó rách rồi. đã không còn đẹp nữa...
- ai bảo?
Trần tĩnh kỳ không cho là:
- rách đi chỉ là một mảnh vải, còn tấm lòng của tranh nhi chẳng phải vẫn vẹn nguyên đấy ư.
- nhưng...
Thấy cô bé vẫn chưa thể buông được, trần tĩnh kỳ mới đề xuất:
- hay là như vầy, chúng ta sẽ đem chỗ bị rách làm cho lành lại, chịu không?
Lý long tranh nhất thời còn chưa kịp hiểu, mới hỏi lại:
- làm sao có thể khiến nó lành lại được?
Nó rách rồi mà.
Một ngón tay lập tức búng vào trán cô bé.
- ui da...!
Tự nhiên lại bị thầy đánh, lý long tranh càng thêm ngơ ngác, mặt đầy dấu hỏi.
- uổng cho ta thường ngày vẫn hay khen ngợi trò thông minh, một vấn đề cỏn con như vậy mà trò cũng không nghĩ ra được cách giải quyết.
Chỉ vào bức tranh thêu, hắn tiếp tục:
- trò đã có thể thêu