...
...
Câu chuyện tính ra cũng không dài lắm. những tình tiết được kể, chủ yếu đều là xoay quanh bao tự và chính bản thân lê ngọc chân. giữa hai người, tình cảm quả rất tốt, có thể nói so với tỷ muội ruột còn muốn tốt hơn. trong quãng thời gian ở ninh kiều, họ luôn dính lấy nhau như hình với bóng. luyện võ cùng nhau, ăn cùng nhau, du ngoạn cùng nhau, truy quét thổ phỉ cùng nhau... tóm lại là hầu như cái gì cũng đều "cùng nhau" hết.
Hảo bằng hữu thôi mà, có cần phải thân thiết tới vậy không?
Trong đầu trần tĩnh kỳ bất giác mà nảy sinh nghi vấn. việc nữ nhân yêu thích nữ nhân, hắn biết đấy. lạc doanh doanh chính là một đại diện tiêu biểu a!
Mặc dù hắn rất tin tưởng lê ngọc chân, nhưng bao tự kia thì... bình thường nàng ta vẫn luôn là nữ nhân mạnh mẽ, đối với nam nhân chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, thậm chí tới nay còn chưa để mắt ai, nói không chừng thật sẽ giống lạc doanh doanh.
- hừm... ngọc chân, ta biết nàng và bao tự quan hệ rất tốt, nhưng sau này có thể tiết chế một chút hay không?
- tại sao?
Lê ngọc chân cảm thấy khó hiểu. bao tự và bao thúc chẳng phải là hai thân tín của trần tĩnh kỳ, vẫn luôn được hắn hết lòng tin tưởng? so với cha con nàng, hai người họ còn gắn bó với hắn sớm hơn. bây giờ lại bảo nàng hạn chế tiếp xúc với bao tự... hắn e ngại cái gì nhỉ?
- ông nói đi, sao tự dưng lại ngăn cấm ta và bao tự?
- không phải ngăn cấm, ta bảo là tiết chế.
- cũng như nhau.
Rồi nàng nhắc lại câu hỏi, muốn trần tĩnh kỳ nhanh chóng trả lời.
- thì...
- thì sao?
Xem cái bộ dáng muốn nói lại thôi của người trước mặt, lê ngọc chân càng thêm nghi ngờ. vốn dĩ thông minh, chả mấy chốc nàng đã suy ra.
Với ánh mắt ngạc nhiên, nàng thử hỏi:
- này, ông... ông không phải là đang ghen với bao tự đấy chứ?
Bị nói trúng tim đen, trần tĩnh kỳ mới khẽ lườm nàng một cái, làm cao:
- ghen? ngọc chân nàng nghĩ gì vậy? ta tại sao phải đi ghen với bao tự?
Bởi vì khi ở bên cạnh lê ngọc chân, trần tĩnh kỳ vẫn thường sống thật với chính con người mình nên từ thái độ hiện giờ của hắn, lê ngọc chân gần như đã có thể khẳng định là hắn đang ghen. hắn càng phủ nhận, càng giải thích thì chỉ càng chứng minh trong lòng hắn có quỷ.
Nàng với bao tự? hai nữ nhân?
Lê ngọc chân thực thấy mắc cười. và thật sự thì nàng đã vừa mới ôm bụng cười to.
- cười cái gì? không được cười!
- ta... ha ha... ta... ta không nhịn được... ha ha ha... tĩnh kỳ, ông làm ta mắc cười quá...
- ta đã bảo không được cười!
- ha ha...
- nàng còn cười? để xem ta trị nàng thế nào!
Làm bộ hung dữ, trần tĩnh kỳ chồm tới, khoá chặt hai tay lê ngọc chân, đem nàng quật xuống; kế đó, hắn nằm đè lên...
Tiếng cười im bặt. động tác cũng ngừng. nam trên nữ dưới, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng bất động.
Chậm rãi, nhẹ nhàng, đầu của trần tĩnh kỳ từ từ hạ thấp. tới chừng khi miệng hắn chỉ còn cách đôi môi thơm nồng cỡ một ngón tay thì...
Binh!
- a...!
Cái trán bị cụng đau điếng, trần tĩnh kỳ hét lên, đành phải buông nữ nhân phía dưới ra. trong lúc hắn còn đang ôm đầu xuýt xoa, lê ngọc chân đã mau chóng ngồi dậy. nàng nói, giọng có chút hả hê:
- trong đầu toàn ý nghĩ xấu, cho đáng đời ông.
...
Gió đang thổi, tiết trời đã bắt đầu trở lạnh. trong màn đêm yên tĩnh trần tĩnh kỳ có thể dễ dàng nghe được thanh âm xào xạc của những chiếc lá va vào nhau, rồi những tiếng côn trùng di chuyển, tìm mồi, kêu gọi bạn tình... giờ phút này, cảnh vật sao mà yên bình đến lạ.
Hắn cúi nhìn cô gái đang nằm gối đầu trên đùi mình, khẽ giọng:
- ta nhớ hồi còn ở thôn đoài, cũng trong những đêm