Viên hi không lên tiếng. nàng vẫn an vị trên ghế, đôi mắt thâm sâu chẳng thể đoán được là đang nghĩ gì.
Riêng trần tĩnh kỳ...
Nếu là bình thường trần tĩnh kỳ tự nhiên sẽ chẳng đi hơn thua với cao trạm làm gì, nhưng mà hiện giờ, hắn đang diễn vai một kẻ văn nhân tự phụ, háo thắng a. hắn bây giờ chính là bằng hữu của thái tử, được thái tử chiếu cố, việc gì phải sợ đại công tử của phủ thái úy?
Đã diễn thì phải diễn cho trót, trần tĩnh kỳ tỏ ra mình là một thiếu niên hãy còn nông nổi, tiếp tục cùng cao trạm so đấu văn chương.
Sau một hồi bất phân thắng bại, cao trạm mặt mày đen lại. quạt ngọc trên tay sớm đã xếp, hắn dành cho trần tĩnh kỳ một ánh mắt đầy đe doạ. rồi hắn bỗng bật cười:
- ha ha ha! tốt...! tài hoa của an vương thật là khiến cho ta được mở mang tầm mắt!
- an vương, ta ra một câu đối, không biết ngươi có thể đối lại được ngay chăng?
Trần tĩnh kỳ tràn đầy tự tin:
- cao huynh xin cứ việc ra đề.
- tốt!
Cao trạm đọc:
- ngọc tàng nhất điểm xuất vi chúa nhập vi vương.
"ngọc giấu một chấm, ra là chúa, vào là vua"
Mọi người nghe qua, tức thời động dung.
Theo chiết tự, chữ "ngọc" có ba nét ngang, một nét dọc ở giữa và một dấu chấm ở bên cạnh. nếu bỏ dấu chấm đi và để nét dọc nhô ra ngoài thì thành chữ "chúa", lui vào trong thì thành chữ "vương".
Khẩu khí là tâm, là bản chất sâu kín của một người. dù có che đậy giỏi thế nào thì đôi khi thông qua khẩu khí ta có thể biết được đó là người tốt hay xấu, sang hay hèn, còn có thể tiên tri về vận mệnh của một người.
Qua câu đối trên, có thể thấy cao trạm là một kẻ có nhiều tham vọng ngông cuồng.
Liếc thấy trần tĩnh kỳ vẫn còn im lặng, cao trạm mới đắc ý:
- an vương, thế nào? ngươi có đối được hay không?
Trần tĩnh kỳ rất bình tĩnh, từ tốn ngâm:
- thổ triệt bán hoành, thuận giả thượng, nghịch giả hạ.
"thổ bỏ nửa nét ngang, thuận ở trên, nghịch ở dưới"
Đây dĩ nhiên cũng là một câu đối theo lối chiết tự. chữ "thổ" có hai nét ngang và một nét dọc ở giữa. nếu bỏ nửa nét ngang trên thì chữ "thổ" thành chữ "thượng" nếu để thuận và thành chữ "hạ" nếu để ngược.
Câu đối đáp rất khéo léo, không chỉ chặt chẽ về niêm luật mà còn phù hợp về tâm cảnh, ý cảnh. nếu như câu đối của cao trạm thể hiện tham vọng ngông cuồng, thì câu đối của trần tĩnh kỳ lại ngụ ý "khuyên" hắn phải biết cư xử cho phải đạo.
Viên hi hiểu, sáu vị tài tử kia hiểu, bản thân cao trạm lại càng hiểu. song, hiểu là một chuyện, có nghe hay không thì đấy lại là chuyện khác. mà chiếu theo thái độ hiện giờ của cao trạm... khó để nói hắn chịu tiếp nhận lời khuyên của trần tĩnh kỳ. bộ dáng của hắn đương rất khó chịu, dường như đang nghĩ câu đối, muốn tiếp tục so tài.
May sao, đúng lúc này viên hi mỉm cười lên tiếng:
- cao công tử, trần công tử, tài hoa của hai vị công tử thật khiến cho người ta phải khâm phục. nào, viên hi mời hai vị một ly.
Viên hi ra mặt, tức khí của cao trạm cũng dần lắng dịu. mọi người lại an ổn đàm luận, bầu không khí trong thuyền rốt cuộc cũng trở lại bình thường...
Từ sau đêm ấy, người ta chẳng còn thấy cao trạm ghé qua túy vân thi quán nữa. có lời đồn bởi do hắn quá bận rộn sự vụ, không có thời gian, nhưng cũng có kẻ cho rằng cao trạm sở dĩ không đến là vì trần tĩnh kỳ...
Đồn đoán của thế nhân, trần tĩnh kỳ nghe qua rồi cũng thả nước trôi sông, chả buồn để bụng. mỗi ngày hắn vẫn uống rượu, vẫn ngâm thơ, cùng các tài tử trong giới văn nhân kết giao bằng hữu; nhưng, kẻ xứng đáng để làm tri kỷ của hắn nhất thì chỉ có duy nhất một người: quán chủ của túy vân thi quán - viên hi.
Theo thời gian, qua những lần tiếp xúc, đối ẩm ngâm thơ, mối quan hệ của hai người càng lúc càng trở nên thân thiết, gần gũi. tới mức viên hi có thể thản nhiên ngồi ở trước mặt trần tĩnh kỳ mà soi gương trang điểm.
Tại ngọc hồ, trần tĩnh kỳ mở cửa đi vào bên trong lâu thuyền, nhìn thấy viên hi đang ngồi điểm trang như vậy liền ngâm:
- đối kính họa mi, nhất điểm phiên thành lưỡng điểm.
"soi gương kẻ lông mày, một nét hóa ra hai nét"
Câu đối này, nếu là người khác thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng ở trong trường hợp này, khi đối tượng hướng đến là viên hi thì ý nghĩa lại khác.
Viên hi vốn có tên tự là hồng điểm, do đó chữ "điểm" trong câu đối của trần tĩnh kỳ vừa là nét vẽ lại vừa là tên, ý nói soi gương, một nàng điểm thành hai nàng điểm "một điểm ở bên ngoài và một điểm hiện trong gương".
Chữ nghĩa, ý cảnh đều không thể chê vào đâu được. "lời chào hỏi" này của trần tĩnh kỳ, người bình thường khó có khả năng đáp lại.
Song viên hi há lại là hạng nữ tử tầm thường?
Nàng từ tốn đem bút kẻ lông mày để xuống bàn, xoay đầu nhìn trần tĩnh kỳ,