- hmm...
Trần tĩnh kỳ xem qua bức thư, khoé môi nhẹ nhếch, đưa tay vuốt tóc ngửa mặt nhìn trời; so với trước đó thì bộ dáng của hắn lúc này đã thay đổi rõ rệt, ánh mắt không còn đờ đẫn nữa mà rất có thần. cả cái nhếch môi đầy ý tứ kia nữa, hình ảnh sai biệt hoàn toàn. bất giác, bao bọc vàng và bao tự có cảm tưởng kẻ đang đứng trước mặt hiện đã không phải trần tĩnh kỳ mà bọn họ biết. ở trên mình hắn dường như vừa mới sinh ra một cỗ khí chất xa lạ nào đó. thậm chí là giọng điệu của hắn, nó cũng dường muốn đổi.
- lão bao, có một việc cần ngươi đi làm.
Phong thái chuyển biến quá đỗi đột ngột khiến cho bao bọc vàng có chút sửng sốt. hắn nghe ra đó không phải ý tứ nhờ vả như mọi khi mà là ra lệnh, thái độ của bậc bề trên dành cho kẻ dưới.
- công tử, ngài muốn ta làm gì?
Bao bọc vàng âm thầm nghi hoặc, hỏi.
Trần tĩnh kỳ hé môi tính nói, song chợt liếc sang bao tự, chuyển ý:
- tiểu bao, ngươi đi pha cho ta một ít nước nóng. ta cần tắm gội.
"tiểu bao"? đây là lần đầu tiên bao tự mới nghe trần tĩnh kỳ gọi mình như vậy. rồi cả thái độ bề trên này nữa...
Hơi khó chịu, bao tự nói:
- ngươi muốn tắm thì tự mình đi pha nước.
- "ngươi"?
Khuôn mặt trần tĩnh kỳ đanh lại:
- bao tự, ngươi hình như đã quên mất thân phận của mình.
- ta...
- ngươi là tì nữ của ta.
Trước mặt bao tự lúc này là một đôi mắt sắc lạnh, giống như một thanh bảo kiếm vừa mới được tuốt ra khỏi vỏ, khiến nàng bị chấn nhiếp.
- thoả thuận giữa chúng ta có thời hạn ba năm, còn chưa hết. ngươi thân là tì nữ, chuyện tôn kính chủ nhân, làm việc chủ nhân giao phó thì có gì không thoả?
- ngươi...
- thế nào? không muốn giữ lời?
Trần tĩnh kỳ nhếch mép khinh thị:
- ra ngoài hành tẩu trọng nhất chữ "tín", ngươi không giữ được tín nghĩa thì về sau cũng đừng nên cầm kiếm vác đao đi lại ngoài đường nữa, ở nhà mà an phận làm hoàng hoa khuê nữ đi.
Từng câu từng chữ, ý tứ châm biếm nhạo khinh như những mũi dao đâm vào bao tự. nàng tức giận, nhưng lại không biết phải phản bác ra sao. bởi vì đạo lý mà trần tĩnh kỳ hắn nói ra quả thật chẳng sai, hiện tại nàng đúng vẫn là tì nữ của hắn.
- hừ...
Thái độ rất đỗi lạnh lùng, trần tĩnh kỳ một chữ cũng không muốn nói thêm, gọi bao bọc vàng đi vào phòng riêng giao phó nhiệm vụ.
...
Nửa giờ sau, bao bọc vàng quay bước trở ra. trên đường trở về phòng hắn có bắt gặp bao tự đang ấm ức vò nát mấy cánh hoa xuân...
- bao tự.
- cha...
Bao bọc vàng thần tình phức tạp nhìn con gái, nói:
- công tử... thay đổi rồi.
...
...
Hai ngày sau.
Tại thính phong các.
Trần tĩnh kỳ chiếu theo lời hẹn của viên hi, đi đến gặp mặt. hắn đến buổi sáng, đợi tới trưa vẫn chưa thấy bóng dáng viên hi đâu. chả muốn ngồi không chờ đợi, hắn lại đi ra ngoài cùng với đám tài tử văn nhân đối ẩm ngâm thơ, từ lúc trưa cho đến hoàng hôn thơ ra không ít mà rượu uống vào cũng nhiều.
Ôm lấy một vò rượu trúc diệp thanh, trần tĩnh kỳ nằm dài trên một đoạn lan can, ở gần hoa viên của túy vân thi quán, dưới bóng chiều tà khép mắt mơ màng...
Bỗng, một mùi hương nhàn nhạt bay đến quấn quanh đầu chóp mũi, khiến cho hắn phải tỉnh dậy.
- hmm... ngươi rốt cuộc cũng chịu đến.
Viên hi thấy hắn chỉ một lời đã liền đoán đúng thì nét mặt cũng lộ ra tiếu ý:
- tại sao lại biết là ta?
- mùi hương của ngươi.
Trần tĩnh kỳ mở mắt, ngồi dậy. hắn cũng không trách viên hi tại sao lại bắt mình phải đợi lâu như vậy, chỉ tiện tay khui mở, đem vò rượu trúc diệp thanh đang cầm đưa qua cho nàng.
- là rượu mời hay rượu phạt?
- ngươi nghĩ là mời thì nó là mời, nghĩ là phạt thì chính là phạt.
Viên hi từ tốn đưa vò rượu lên miệng, nhấp một ngụm.
- hmm... mùi vị không tệ.
Đem rượu trả lại cho trần tĩnh kỳ, viên hi xoay gót hướng thính phong các bước đi, miệng không quên gọi:
- lên lầu nói chuyện.
Tuy rằng từ trưa giờ đã uống qua không ít rượu nhưng bởi do có tửu lượng rất cao nên trần tĩnh kỳ vẫn còn khá tỉnh táo. hắn cầm theo vò rượu trúc diệp thanh bước theo viên hi, tiến đến toà các nằm ở nơi cao nhất, phía bên trong của túy vân thi quán.
Theo các bậc thang, hai người chậm rãi bước đi. ở tầng một và tầng hai thì mọi thứ vẫn bình thường, song khi đặt chân lên đến tầng ba, viên hi bỗng đột nhiên ngưng cước bộ, nét mặt cũng chợt nhăn lại. nàng xoay đầu nhìn trần tĩnh kỳ hiện đang còn ở bậc cầu thang bên dưới chầm chậm bước.
Trần tĩnh kỳ vẫn như cũ, thái độ điềm nhiên, không nói gì. phía trên, viên hi cắn nhẹ bờ môi, nhanh chóng mở cửa căn phòng, tiến vào bên trong.
Soạt!
Khi trần tĩnh kỳ vừa mới đặt chân qua làn ranh khung cửa thì ngay lập tức