Hạng đế thoáng nhìn xuống phạm đăng giai, sau đó khẽ liếc qua cao văn đạt đang đứng gần bên.
Lập tức, vị đại học sĩ này liền lên tiếng phản bác phạm đăng giai:
- sứ thần nói thế là không đúng rồi. thân mẫu của an vương điện hạ là an quý phi, gốc vốn ở đất hạng, về sau mới di cư sang trần. như vậy, an vương điện hạ lẽ dĩ nhiên cũng được xem là một nửa người hạng, hoàn toàn có thể tiếp nhận sắc phong của hoàng thượng.
Lời ấy không phải không có lý, nhưng phạm đăng giai làm sao dễ dàng chấp nhận cho được. hắn lại chắp tay nói:
- tâu hoàng thượng, an vương sinh tại trần đô, từ nhỏ đến lớn đều là tiếp nhận văn hoá, lễ nghi của đại trần, thân phận hiện nay cũng là vương gia của đại trần quốc...
Cao văn đạt đã đoán được ý tứ của hạng đế, khó có khả năng chịu thua:
- lúc trước an vương đích xác là ở trần quốc, nhưng hiện tại thì đã không phải. một năm nay an vương sống trên đất hạng, tiếp thu lễ nghi, văn hoá của người hạng...
Hai vị đại học sĩ của hai nước cứ thế ta một câu ngươi một câu, moi ra đủ mọi lí lẽ, cố chứng minh, bảo vệ lập trường của mình, chẳng ai chịu thua kém ai.
Hạng đế đứng nghe một hồi, rốt cuộc vẫn là phải lên tiếng can ngăn:
- thôi được rồi, hai người các ngươi không cần phải tranh cãi nữa. các ngươi ai nói cũng đều có lý, đã vậy, tại sao chúng ta lại không để cho an vương tự mình quyết định?
Hạng đế dời mắt nhìn về phía trần tĩnh kỳ vẫn đang bất động thanh sắc đứng nghe nãy giờ, mỉm cười nói:
- trần tĩnh kỳ, qua câu đối ban nãy, ta thấy ngươi là người hiểu được lòng ta; nghe hai câu trả lời kế đó của ngươi, ta lại càng thêm hợp ý. vì cảm mến tài năng cho nên ta muốn sắc phong ngươi làm cần thanh đại học sĩ của đại hạng, nhưng sứ thần của trần quốc các ngươi thì lại nghĩ rằng không thoả. vậy, ngươi nói ta nghe. chức vị cần thanh đại học sĩ này, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần tĩnh kỳ nghe xong, chưa vội đáp. hắn thoáng liếc qua nhìn phạm đăng giai, trông thấy vẻ mong đợi kia của vị sứ thần này, thầm khẽ thở dài. hắn không thể đáp lại được. trần tĩnh kỳ hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhận định trước mắt bản thân chỉ có thể lưu lại ở hạng, tìm kiếm cơ hội tại đây.
Về trần? đừng nói hạng đế chắc chắn không cho, kể cả cho dù có đồng ý đi nữa thì sao chứ?
Trần tĩnh kỳ hắn ở trần quốc chỉ là một vị hoàng tử thân cô thế cô, về đó thì lấy gì để cùng người tranh đấu?
Hôm nay hắn bộc lộ tài năng, phạm đăng giai đã thấy được, sau khi vị sứ thần này phản hồi trần quốc hẳn sẽ đem nói lại cho thiên đức hoàng đế nghe, từ đó mọi người sẽ biết được trần tĩnh kỳ hắn là một con người uyên bác, trí tuệ hơn người... nhưng rồi sao nữa?
Hắn sẽ rất nhanh liền chết! những vị hoàng huynh kia của hắn, bọn họ há có khả năng đứng nhìn hắn phát triển? những kẻ như phạm đăng giai, thực quyền nắm giữ lại được bao nhiêu, làm sao bảo vệ cho hắn...
Trần quốc, trước mắt hắn chưa thể, mà cũng không thể trở về. trần tĩnh kỳ hắn chỉ có một lựa chọn là tiếp tục lưu tại đất hạng, lợi dụng sự tranh đấu quyền lực trong triều đình đại hạng để mưu lợi cho bản thân mình. nguy cơ, nó tất nhiên sẽ có, song là so với khi hắn đứng lên tranh đấu cho bản thân ở trần thì nhỏ hơn hẳn. chí ít ở đây hắn còn có viên hi, thế lực ở sau lưng nàng, còn có lý long tích, hoàng hậu triệu cơ làm cái ô dù, hay thậm chí là cả hạng đế...
Trong lòng sớm đã kiên định với lựa chọn của mình, trần tĩnh kỳ hít sâu một hơi, hướng hạng đế lý uyên cúi đầu cung kính:
- tĩnh kỳ khấu tạ hoàng ân!
Phạm đăng giai hé môi như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể thốt được thành lời. trong đôi mắt già nua của hắn không khó nhìn ra nỗi thất vọng, mất mát...
Hạng đế thì ngược lại, đang vì quyết định của