- trần tĩnh kỳ, bổn cung có chút thắc mắc.
Trong khi nói, triệu cơ dùng thêm sức, giẫm càng thêm mạnh.
Bởi do đôi hài triệu cơ đang mang là loại hài đế cứng, mà hài của trần tĩnh kỳ thì lại là hài vải khá mềm nên khi bị triệu cơ dùng sức giẫm lên như vậy, hắn không khỏi nhăn mặt.
Đau đấy!
Nén nhịn, hắn hướng triệu cơ hỏi lại:
- hoàng hậu nương nương, không biết người có điều chi thắc mắc?
- câu đối cuối cùng của hoàng thượng, cho dù câu chữ hay ý cảnh, tâm cảnh thì cũng đều rất cao thâm, người bình thường khó lòng ứng đối, vậy mà ngươi lại có thể đối hay, đối chỉnh tới như vậy. thế nhưng... trần tĩnh kỳ, tại sao ngươi lại chần chừ không đối? cả hai câu đối trước nữa, tại sao ngươi không đối? đầu óc của ngươi đâu có trì trệ như thế, phải không?
"nữ nhân này..."
Trần tĩnh kỳ vẫn âm thầm chịu đựng cơn đau, hồi đáp:
- thưa hoàng hậu nương nương, người đã hiểu lầm. ban nãy tĩnh kỳ không phải cố tình trì hoãn mà thực sự trong nhất thời chưa tìm ra câu chữ, còn về hai câu đối trước...
- thế nào?
- mẫu hậu, kỳ thực chuyện này là do ý của hoàng nhi.
Lý long tích thấy trần tĩnh kỳ bị mẫu thân mình gây khó dễ thì quyết định đứng ra nói đỡ. cũng như những người khác, hắn đã thừa nhận tài năng của trần tĩnh kỳ, xác định đây sẽ là mưu sĩ chủ chốt giúp mình tranh đoạt ngôi vị.
Tới lúc này hoàng hậu triệu cơ mới chịu buông tha cho trần tĩnh kỳ. nhưng không phải nàng tin lời lý long tích, chẳng qua trong lòng đã có sẵn chủ ý như vậy thôi. kỳ thực nàng chỉ tính "thị uy" một chút với trần tĩnh kỳ chứ chả định trách phạt hay gì cả.
Ai bảo lúc nãy hắn cố tình trì hoãn, làm ra vẻ mình đã chịu thua, khiến tâm tình nàng nghẹn khuất. dằn mặt cho biết...
- nếu hoàng nhi đã nói vậy thì đúng là ta đã hiểu lầm.
Nhoẻn miệng cười, triệu cơ quay sang nói với trần tĩnh kỳ:
- an vương ngươi là một trang nam tử, hẳn sẽ không chấp một chút sơ suất này của bổn cung đâu nhỉ?
Trần tĩnh kỳ buộc phải công nhận vị hoàng hậu nương nương đang đứng trước mặt mình đây rất "thâm", tài năng diễn xuất rất tốt.
"nữ nhân hạng quốc thật đúng là không thể coi thường."
Viên hi, lạc doanh doanh, và bây giờ là triệu cơ... chả có người nào đơn giản, dễ nắm bắt hết.
Trần tĩnh kỳ nhẹ hít vào một hơi, nở một nụ cười thiện chí:
- hoàng hậu nương nương nặng lời, tĩnh kỳ dẫu có thêm mấy lá gan cũng không dám bất kính.
- thật sao?
Ánh mắt đầy ẩn ý, triệu cơ hỏi lại.
Trước cái nhìn dò xét ấy, trần tĩnh kỳ chẳng chút né tránh, thản nhiên nhìn lại. cứ thế, bốn mắt giao nhau, bầu không khí nhất thời trở nên yên ắng lạ thường.
Một cái nhìn thẳng và "đắm đuối". kẻ không biết, xem cảnh này có khi còn tưởng trần tĩnh kỳ và hoàng hậu triệu cơ, hai người bọn họ có gian tình gì với nhau. mà kể cả là kẻ đã biết rõ ràng đi nữa, cảm giác kỳ quái vẫn khó lòng tránh khỏi. lý long tích, hắn thấy "là lạ".
- hừm...
Lý long tích cũng không muốn khiến người khác chú ý, đưa tay lên hắng khẽ một tiếng, rồi nhân đó mở miệng chen vào:
- mẫu hậu, an vương là một con người lịch thiệp, rất biết trên dưới.
Tới lúc này thì triệu cơ mới chịu thu hồi ánh mắt. nàng xoay người lại, từ tay cung nữ cầm lên chiếc áo khoác dạ quang phi hồng đã tước của triệu phi yến ban nãy, đưa qua cho trần tĩnh kỳ:
- chiếc áo khoác này gọi là dạ quang phi hồng, cống phẩm của đông hồ, đi khắp hạng quốc cũng không thể tìm ra được cái thứ hai. bổn cung ban tặng nó cho ngươi.
Dạ quang phi hồng là loại áo khoác có thể dùng chung cho cả nam và nữ nên để làm quà tặng cho trần tĩnh kỳ thì cũng chẳng có gì kỳ quái. khiến trần tĩnh kỳ ngờ vực hoạ chăng nằm ở động cơ, sự chuyển biến thái độ.
- hoàng hậu nương nương, món đồ vật quý giá thế này, tĩnh kỳ làm sao dám nhận.
- an vương, chiếc áo này bổn cung thắng được của triệu phi, tính ra cũng là nhờ ngươi. hoàng thượng đã trọng thưởng, bổn cung sao có thể chỉ nói không? nào, ngươi hãy nhận lấy cho bổn cung được vui lòng.
- hoàng