Muốn nói trong triều đình hiện nay, nói đến vỗ mông ngựa phải nói tới Vương Thế Sung, nhưng muốn nói hiểu tâm ý Dương Quảng nhất, đương nhiên là Vũ Văn Thuật.
Dương Quảng lúc còn là Tấn vương, trấn thủ Giang Đô, quan hệ cùng Vũ Văn Thuật rất chặt chẽ, Vũ Văn Thuật năm đó bán lực vì Dương Quảng mượn sức trọng thần Dương Tố trong triều..
Khi Tiêu Bố Y cầu kiến Dương Quảng, vừa lúc gặp phải Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng.
Vệ Văn Thăng khi đụng phải Tiêu Bố Y, đang nghĩ ngợi xử lý chuyện Lý Tĩnh như thế nào.
Lý Tĩnh có tài, cũng có năng lực lãnh binh, ai cũng biết để nhàn rỗi ở kinh đô là lãng phí, hơn nữa hắn cùng Tiêu Bố Y giao tình thực không tệ, lần này áp vận lại vượt qua khó khăn rất lớn, thậm chí Trương Tu Đà cũng phải tấu chương khen ngợi, không thăng chức xét tình xét lý đều không thể nói được.
Bất quá trên đời này đều không phải có năng lực là có thể làm đại quan, Vệ Văn Thăng cảm thấy thất quý người nào năng lực cũng không bằng mình, mà vị trí đều ở trên mình, Tiêu Bố Y trông cũng không có bản lãnh gì, chỉ là quan vận thông thoáng, danh tiến còn muốn vượt cả mình.
Ngươi muốn có vị trí, thứ nhất là phải leo lên, thứ hai là phải đạp xuống, cao thấp mượn lực như vậy mới có thể lên cao.
Vệ Văn Thăng cảm thấy mình đã đạp lầm đại thụ, nên mười phần chán nản, nhưng Lý Tĩnh muốn nói xông pha quan trường thì kinh nghiệm so với hắn vẫn kém rất nhiều.
Lý Tĩnh lại họ Lý, ngày nay triều đình đối với họ Lý bốn phía xuống tay, tuy Thánh Thượng nói không xét liên lụy, nhưng trừ Lý Uyên ra, ít có người có thể không bị liên lụy, không phải bị chém thì cũng bị lưu đày.
Không biết Thánh Thượng tâm ý đối với Lý Tĩnh rốt cuộc là thế nào, mình thật ra trái phải đều khó xử, chỉ sợ chẳng may đoán lầm tâm ý của Hoàng Thượng.
Nhìn thấy Vệ Văn Thăng bày ra bộ mặt táo vương gia, đen đúa như từ trong bếp lò chui ra, Tiêu Bố Y đưa lên nụ cười chúc mừng phát tài: "Vệ đại nhân, trùng hợp vậy?"
Vệ Văn Thăng cũng ráng tươi cười, "Thiếu Khanh, đúng là có chút trùng hợp, ta được Thánh Thượng triệu kiến, ngươi cũng vậy phải không?"
Tiêu Bố Y gật đầu, đưa tay lấy từ trong lòng ra một khối mỹ ngọc, "Vệ đại nhân, đây là mỹ ngọc gia truyền của ta, có thể tăng vận trừ tà.
Ta thấy đại nhân gần đây khí sắc không tốt, quá nửa nghỉ ngơi không được tốt, chỉ hy vọng ngọc này có thể mang đến cho đại nhân chút may mắn, hạ quan trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi".
Vệ Văn Thăng nhịn không được sờ sờ mặt, "Ta cũng cảm thấy gần đây tinh thần rất kém, Thiếu Khánh phí tâm rồi", đưa tay tiếp nhận ngọc của Tiêu Bố Y, Vệ Văn Thăng thấy mỹ ngọc cũng không tính là trân quý, càng không biết Tiêu Bố Y nhận của Hồng Phất nữ, chỉ cảm thấy tiểu tử này không có năng lực gì, nhưng nhân tình thế thái rất là] lão luyện.
Suy nghĩ lại, nhân tình thế thái thật ra cũng coi như là một loại năng lực, tiểu tử này gần đây thăng tiến rất nhanh, Thánh Thượng rất coi trọng, hắn đưa ra khối ngọc này, không phải ám chỉ chuyện Vệ Tuyển sao? Nghĩ đến đứa con không ra sao này, Vệ Văn Thăng cảm thấy rất đau đầu, trong lòng lo lắng.
Hắn chỉ có đứa con trai này, còn phải trông cậy để dưỡng già, nhưng gần đây lại vì Lý Mị Nhi mà đòi sống đòi chết.
Loại con như vậy, có vợ là quên cha, vì Lý Mị Nhi, hận không thể đưa cha nó đi chịu chết, thực bất hiếu.
Nhưng có bất hiếu thì cũng là con hắn, Vệ Tuyển ám sát Tiêu Bố Y cho dù chưa thành công, cũng khó bảo toàn Tiêu Bố Y không ngầm ám hại, kể từ đó, mình lại càng không thể đắc tội hắn.
Hai người sóng vai nhập điện, Vệ Văn Thăng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vũ Văn Thuật cũng ở đó, trong lòng lo lắng, Thánh Thượng sắc mặt nhìn không ra âm tình, bên cạnh lại còn có một đạo sĩ.
Đạo sĩ tiên phong đạo cốt, Vệ Văn Thăng đương nhiên là biết.
Trên thực tế hiện ở kinh thành người không biết đạo nhân này rất ít, đều nói đạo sĩ này xem tướng cực chuẩn, tên là Viên Thiên Cương, nhưng ngày gần đây thanh danh lên cao, nhưng chỉ mở quán trên đường xem tướng, giàu nghèo đều xem, rất được dân chúng ca ngợi.
Chỉ là không nghĩ đến, hôm nay hắn lại xuất hiện bên cạnh Thánh Thượng, nhớ tới An Già Đà kia, Vệ Văn Thăng trong lòng lại lo lắng.
Rất hiển nhiên, đạo sĩ này chính là do Vũ Văn Thuật tìm đến, không biết lần này lại có tinh phong huyết vũ gì đây, Vệ Văn Thăng bi ai nghĩ.
Người khác có lẽ không rõ ràng, Vệ Văn Thăng lại đối với khúc mắc trong đó trong lòng biết rõ ràng, Lý Hồn có một tiểu thiếp là muội muội của Vũ Văn Thuật, người không biết đều nghĩ Lý Hồn là muội phu của Vũ Văn Thuật, hai người này còn không phải là cùng mặc một cái quần mà làm việc.
Nhưng thật ra lại không phải vậy, Vũ Văn Thuật đã sớm muốn đạp Lý Hồn một cước, nguyên nhân cũng rất sâu xa.
Năm đó Lý Hồn còn chưa phải là Thân Minh Công, cha chắn Lý Mục chết, lại cho cháu là Lý Quân thừa kế tước vị Thân Minh Công, Lý Hồn rất bất mãn, cho Lý Thiện Hành xử lý Lý Quân.
Lý quân chết, Lý Hồn sợ tước vị Thân Minh Công lại rơi vào người khác, vì thế tìm Đại cữu tử Vũ Văn Thuật, nói ngươi nếu có thể giúp ta được tước vị Thân Minh Công, ta hàng năm sẽ cho ngươi một nửa tiền tài.
Thất quý trong triều không ai là không tham tài, mà Vũ Văn Thuật là lợi hại nhất, người thì đã già, chức vị cũng tột đỉnh nhưng chưa bao giờ thỏa mãn.
Vũ Văn Thuật hao hết khí lực thông qua Dương Quảng nói tốt trước mặt tiên đế, lúc này mới giúp cho Lý Hồn được tước vị Thân Minh Công.
Chỉ là khấu đầu mà hứa thì rất dể dàng, nhưng móc tiền trong túi đưa cho người khác thì ai mà chẳng đau xót.
Lý Hồn chỉ cấp cho Vũ Văn Thuật được hai năm thì không thấy nữa, đó là một giao dịch ngầm, rất ít có người biết được, lại càng không thể cho Hình bộ Đại Lý tự xử lý, Vũ Văn Thuật do đó đã sớm bất mãn đối với Lý Hồn, Thánh Thượng muốn diệt trừ Lý phiệt, Vũ Văn Thuật là người đầu tiên báo danh.
Lời đồn Lý thị đương vi thiên tử sau khi truyền ra, rất nhiều đại thần đều cảm thấy, chính là Vũ Văn Thuật cho An Già Đà nói, sau đó sợ tiết lộ bí mật nên lúc này mới giết An Già Đà để diệt khẩu.
Vũ Văn Thuật cú đêm vào nhà, vô sự không đến, lần này tìm Viên Thiên Cương tới, chẳng lẽ là tuyên cáo lại một vòng thanh tẩy nữa bắt đầu?
Vệ Văn Thăng trong lòng thấp thỏm, trước đem chuyện xét nhà nói ra, Dương Quảng có chút không yên lòng nghe, nghe xong thì phất tay nói: "Vệ Thượng thư, nghe nói Lý Tĩnh gần nhất biểu hiện không tệ?"
Vệ Văn Thăng liếc trộm Hoàng Thượng, nhìn không ra tâm ý của hắn, cũng không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới Lý Tĩnh, đành phải nói: "Hồi Thánh Thượng, Lý Tĩnh áp vận quân lương đến Tề quận, hiệp trợ Trương tướng quân đánh lui Lô Minh Nguyệt, cái này cũng có tấu chương của Trương tướng quân".
Hắn không đề cập đến cái nhìn của bản thân, chỉ đem tấu chương của Trương Tu Đà đưa lên, thầm nghĩ quản Lý Tĩnh ngươi chết sống ra sao, cùng ta cũng không quan hệ.
Đề bạt cũng là chuyện của Trương Tu Đà, muốn trách thì cũng là trách Trương Tu Đà.
Hắn hiện tại đang đứng ở trên mũi nhọn, không cầu công chỉ cầu không sai lầm.
Dương Quảng tiếp nhận tấu chương lật qua, rồi để sang một bên nói: "Vệ Thượng thư, tấu chương này ngươi đưa lên có chút chậm, Vũ Văn ái khanh đã sớm nói về chuyện Lý Tĩnh, nói Lý Tĩnh là một nhân tài, nên trọng dụng mới được".
Vệ Văn Thăng tìm được hướng gió, cuống quít nói: "Lý Tĩnh đích thực là một nhân tài, lão thần cũng cho là như thế, chỉ là gần đây công việc tại Đại Lý tự bận rộn, nhất thời xem nhẹ Lý Tĩnh, mong Thánh Thượng trách phạt".
Dương Quảng nghe được Vệ Văn Thăng ám chỉ, lúc này mới nhớ tới Lý Tĩnh cũng họ Lý, trầm ngâm, "Vũ Văn ái khanh, ngươi cảm thấy nên phong thưởng Lý Tĩnh như thế nào cho tốt?"
Vũ Văn Thuật thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, Lý Tĩnh người này không thiện giao tiếp, chỉ giỏi lĩnh quân, Hà Nam, Giang Đô hai tuyến đã có Trương Tu Đà, Vương Thế Sung chinh thảo đạo phỉ đã có thừa, ngày nay quan hệ Đại Tùy cùng Đột Quyết căng thẳng, chuyện quân Đột Quyết quấy nhiễu biên cương thường xuyên phát sinh, dân không sinh sống được.
Lão thần cảm thấy, nếu phái Lý Tĩnh đi biên thùy trọng trấn Mã ấp hiệp trợ Vương Thái Thú, quá nửa là mới có thể sử dụng được tài năng".
Dương Quảng khẽ gật đầu, nhìn về phía Vệ Văn Thăng nói: "Vệ Thượng thư, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vệ Văn Thăng cuống quít nói: "Lão thần thấy Vũ Văn tướng quân nói rất đúng".
Muốn nói trong triều đình hiện nay, nói đến vỗ mông ngựa phải nói tới Vương Thế Sung, nhưng muốn nói hiểu tâm ý Dương Quảng nhất, đương nhiên là Vũ Văn Thuật.
Dương Quảng lúc còn là Tấn vương, trấn thủ Giang Đô, quan hệ cùng Vũ Văn Thuật rất chặt chẽ, Vũ Văn Thuật năm đó bán lực vì Dương Quảng mượn sức trọng thần Dương Tố trong triều.
Phải có mấy người duy trì mới có thể lật đổ được Thái tử, Dương Quảng mới có thể lên làm Hoàng Thượng.
Vũ Văn Thuật có thể nói là công đứng đầu.
Vũ Văn Thuật hiệp trợ Dương Quảng lấy được ngôi vị Hoàng đế, cũng không cư công, rất giỏi lấy lòng, cho nên tuy đã bảy tám mươi tuổi vẫn còn được Dương Quảng trọng dụng.
Chính vì như thế, lúc trước Vũ Văn Hóa Cập phạm tử tội, Vũ Văn Thuật cầu tình, Dương Quảng mới không đành lòng đã miễn cho Vũ Văn Hóa Cập.
Vệ Văn Thăng biết Vũ Văn Thuật một khi đã đề nghị, quá nửa đã sớm cùng Thánh Thượng thương lượng, mình chẳng dại gì mà chọc gậy bánh xe.
"Tiêu Bố Y.
Ngươi thấy sao?" Dương Quảng rốt cuộc nhìn về phía Tiêu Bố Y.
Đối với Tiêu Bố Y, hắn không gọi quan danh, mà gọi trực tiếp tên ra, một mặt là cao cao tại thượng, một mặt là đối với Tiêu Bố Y đã khá thân thiết.
Tiêu Bố Y không nghĩ đến không đợi mình yêu cầu, Lý Tĩnh xem ra đã có thể một bước lên trời, chẳng lẽ mỹ ngọc gia truyền của Hồng Phất nữ rốt cuộc đã có hiệu quả? Trầm ngâm, Tiêu Bố Y thi lễ đáp: "Hồi Thánh Thượng, có Vệ Thượng thư cùng Vũ Văn tướng quân ở đây, Bố Y sao dám nhiều lời".
Viên Thiên Cương lấy ra ba cái cẩm nang, trịnh trọng giao cho Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ngươi cứ làm theo những phân phó ở trong này, dựa theo lời trong cẩm nang mà làm là được.
Nhưng phải nhớ, ba ngày trước mùng 5 tháng 5 phải tắm rửa trai giới dâng hương, đợi tới mùng 5 tháng 5, tự tay trồng bảy bảy bốn chín cành dương thụ, tám tám sáu tư cành liễu thụ, không thể nhờ người khác"...!
Dương Quảng thật ra vừa lòng nhất chính là tiểu tử Tiêu Bố Y này rất biết chừng mực, hơn nữa trung tâm cảnh cảnh.
Hắn đa phần là vui buồn không thể hiện, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y hộc máu vì cứu mình, đã đối với người này rất tán thưởng.
Hơn nữa Tiêu Bố Y có khi nói chuyện tuy ngỗ nghịch, nhưng có khi lại nói cực kỳ đúng với tâm ý của mình, cùng với Vương Thế Sung tứ vô kiêng kị mà vỗ mông ngựa có cùng hiệu quả.
Hắn thấy, hiện nay Vũ Văn Thuật, Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y cùng Vương Thế Sung bốn người đều là trung thần của hắn, hắn làm Hoàng Thượng đương nhiên là không hy vọng mấy người này xung đột.
Hắn có chuyện muốn Tiêu Bố Y đi làm, nhưng lại sợ Tiêu Bố Y không thể tận tâm hết sức, lúc này mới tìm Vũ Văn Thuật thương lượng, Vũ Văn Thuật đang hận không thể một cước đem Tiêu Bố Y đá ra khỏi Đông Đô, lúc này mới dùng sách lược đường vòng, nói phải giải quyết sự lo lắng ở nhà của Tiêu Bố Y thì mới được.
Cho nên bọn họ mới đề cập tới Lý Tĩnh.
Ai cũng biết Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y giao tình rất tốt, một khi đã như vậy, thưởng cho Lý Tĩnh một chức quan coi như là bước đầu tiên hóa giải ân oán cá nhân.
Tiêu Bố Y đương nhiên không biết khúc chiết trong đó, cũng cao hứng vì Lý Tĩnh, lại không quên hỏi một câu, "Chỉ không biết là hai vị đại nhân cảm thấy, Lý Tĩnh đến Mã ấp làm chức quan gì mới tốt?"
"Mã ấp Quận thừa hiện còn khuyết," Vũ Văn Thuật cười nói: "Vương Thái Thú tuổi cũng đã cao, cũng cần người như Lý Tĩnh trợ giúp, Thánh Thượng, người cảm thấy thế nào?"
Dương Quảng gật đầu, "Một khi đã như vậy, cứ án công mà thưởng, thăng Lý Tĩnh là Quận thừa Mã ấp, đợi ngày tốt mà nhận chức".
Tiêu Bố Y biết Quận thừa là ngũ phẩm, đối với Lý Tĩnh là quan lục phẩm thì cũng tính là một bước lên trời, quan trọng hơn là Viên Ngoại Lang chỉ là nuôi ngựa, còn Quận thừa là có thực quyền, huống chi đến biên thùy chống cự quân Đột Quyết đối với Lý Tĩnh mà nói, coi như là một sự tôi luyện, về sau trời cao hoàng đế xa, có tiêu diêu không ai quản thúc cũng là chuyện nhỏ.
Sau khi thảo luận xong chuyện Lý Tĩnh, Dương Quảng trầm ngâm, "Tiêu Bố Y, ngươi mấy ngày trước tại Doanh Châu điện, có nói muốn Nam hạ tuần tra mục trường?"
"Vi thần đích xác có ý này" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, liếc nhìn Viên Thiên Cương, thấy hắn hướng tới mình mỉm cười, có chút khó hiểu.
"Nam hạ cũng là chuyện tốt" Dương Quảng đột nhiên nói: "Chẳng qua trẫm cũng muốn cho ngươi Nam hạ làm một chuyện, không biết ngươi có nguyện ý không?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta có thể nói không sao? Chỉ là thời gian trước còn không chuẩn, hôm nay sao lại gió đột nhiên chuyển hướng như vậy?
"Không biết Thánh Thượng có chuyện gì, cứ phân phó, vi thần nhất định đem hết khả năng, không phụ sự phó thác của Thánh Thượng".
Dương Quảng có vẻ hài lòng về thái độ của Tiêu Bố Y, "Trẫm đã nhiều ngày luôn có một giấc mộng, có chút thương cảm" Thoáng có chút do dự, Dương Quảng khoát tay nói: "Mộng của trẫm cụ thể như thế nào ngươi cũng không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết làm gì là được".
"Vi thần cần phải làm việc gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
Dương Quảng liếc nhìn Viên Thiên Cương, "Viên đạo trưởng, ngươi nói cho Tiêu Bố Y nghe đi".
Viên Thiên Cương lấy ra ba cái cẩm nang, trịnh trọng giao cho Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ngươi cứ làm theo những phân phó ở trong này, dựa theo lời trong cẩm nang mà làm là được.
Nhưng phải nhớ, ba ngày trước mùng 5 tháng 5 phải tắm rửa trai giới dâng hương, đợi tới mùng 5 tháng 5, tự tay trồng bảy bảy bốn chín cành dương thụ, tám tám sáu tư cành liễu thụ, không thể nhờ người khác".
Tiêu Bố Y có chút sững sờ, tiếp nhận cẩm nang muốn mở ra xem.
Viên Thiên Cương lại đưa tay ngăn lại nói: "Tiêu đại nhân, để phòng thời cơ có biến chuyển, cẩm nang đầu tiên phải ra khỏi Đông Đô mới có thể mở ra xem.
Cẩm nang thứ hai vào ngày bốn tháng tư mới có thể xem, cẩm nang thứ ba thì phải ngày 2 tháng 5 ở tại Giang Đô mở ra là tốt nhất, đề phòng tiết lộ thiên cơ".
Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, không rõ chuyện gì, liếc nhìn Dương Quảng thấy hắn gật đầu, đành phải cung kính diễn trò: "Cẩn tuân đạo trưởng phân phó".
Vô luận như thế nào, hắn có thể không cần ở lại Đông Đô đấu đá, thì việc trồng dương liễu so với việc xem sắc mặt Dương Quảng mà làm việc thì tốt hơn nhiều.
"Thánh Thượng, Tiêu đại nhân là vì Thánh Thượng làm việc, bần đạo lại sợ Thánh Thượng phái hắn đi Giang Đô bị tiết lộ, sẽ có người âm thầm phá hoại, thì sự chuẩn bị của bần đạo quá nửa sẽ không linh" Viên Thiên Cương ngưng trọng nói.
"Vậy ý của đạo trưởng là gì?" Dương Quảng nhíu mày nói.
"Điều này bần đạo không dám nói bừa" Viên Thiên Cương liếc nhìn Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Thuật trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy không bằng như thế này, vì phòng ngừa có người phá hoại, thì Thánh Thượng hạ chỉ, cấp cho Tiêu Thiếu Khánh một chỉ ý, ghi rõ hắn tuần tra Đại Tùy mã trường, để tiện nghi làm việc quan viên địa phương yêu cầu phải hết sức hỗ trợ.
Không biết Thánh Thượng thấy ý kiến này thế nào?"
Tiêu Bố Y khi nghe được bốn chữ tiện nghi làm việc, cũng đã lần đầu tiên cảm thấy Vũ Văn Thuật này có chút thuận mắt.
Tuy đối với tiền nhân hậu quả còn không quá rõ ràng, nhưng hắn nhiều ít hiểu được thì ra là Dương Quảng nằm mộng, Vũ Văn Thuật tìm Viên Thiên Cương giải mộng cho Dương Quảng, kết quả là Dương Quảng khiến hắn rời Đông Đô làm việc.
Vũ Văn Thuật tìm An Già Đà chính là vì cho Lý Hồn một đao, lần này tìm Viên Thiên Cương là để đá Tiêu Bố Y ra khỏi Đông Đô.
Vũ Văn Thuật hắn để cho Tiêu Bố Y đi ra ngoài tiện nghi làm việc, cũng là để hắn ở tại Đông Đô tiện nghi làm việc.
Nhưng Vũ Văn Thuật cho dù lão mưu thâm tính, lấy đầu óc cùng tâm tính của hắn cũng không thể tưởng được, Tiêu Bố Y vốn đang không muốn ở tại Đông Đô, bởi vì Vũ Văn Thuật cả đời chỉở tại bên cạnh Thánh Thượng, nên chỉ cảm thấy ở bên cạnh Thánh Thượng là thoải mái nhất.
"Vũ Văn ái khanh nói tốt lắm" Dương Quảng gật đầu, "Tiêu Bố Y, ta ban cho ngươi một đạo mật chiếu, để tiện nghi cho ngươi làm việc.
Còn việc Nam hạ cụ thể khi nào đi, thì để Viên đạo trưởng tính ngày cho ngươi".
***
Tiêu Bố Y ra khỏi cung, trước tiên là đi tìm Viên Thiên Cương.
Chỗ Viên Thiên Cương ở xem ra đã khác nhiều, có rất nhiều đồ ăn, xem ra có thể ăn khong bao giờ hết.
Lý Thuần Phong đang ăn trứng gà luộc, hai mắt