"Ngươi có công lớn, đáng thưởng" Tiêu Bố Y tâm tình rất tốt, cùng Hòe mập cười nói đi tới phòng khách.
Mới đến phòng khách, chợt nghe thanh âm sang sảng của Tiêu Đại Bằng: "Bối tiên sinh, không nghĩ đến ta vừa đến Đông Đô lại gặp phải nhân vật hào sảng như vậy, nếu không có ngươi, ta quá nửa là vào không được Thái Phó phủ"...!
Lý Tĩnh ở lâu tại kinh thành, tuy là vẫn bất đắc chí, mười năm mài kiếm, trừ binh pháp ra thì cũng tốn không ít công phu để chế ra những thứ cổ quái, Tiêu Bố Y nhìn nỏ tiễn này trong lòng khâm phục không thôi.
Lựa ra hai cái đưa cho Tiêu Bố Y, chỉ cho hắn phương pháp đeo nỏtiễn, Tiêu Bố Y cực kỳ thông minh, nhìn qua là biết.
Lý Tĩnh nghẫm nghĩ, lại lấy từ trong rương ra một cái ống trúc đưa cho Tiêu Bố Y nói: "Tam đệ, thật ra vô luận dùng quân hay đối địch, đều nói đến không bám vào khuôn mẫu, ấy biến hóa mà đánh bại đối thủ.
Ngươi nếu kỹ không bằng người, đương nhiên không thể mặc cho người ta mổ xẻ, lấy võ công cùng nỏ tiễn của ngươi, nếu vẫn không thể lui địch, vậy ống trúc này quá nửa sẽ có tác dụng".
Tiêu Bố Y tiếp nhận ống trúc kia, phân lượng cực nhẹ, không khỏi rất nghi hoặc.
Lý Tĩnh cười nói: "Đệ chớ xem thường ống trúc này, ống trúc này có bốn ngăn, có ba vách ngăn rất tốt, phóng ra mê dược rất mạnh, chỉ cần đệ bóp vỡ một chút, mê dược tự động phóng vào trong không trung, trong phạm vi mấy trượng con voi con kiến gì đều không thể may mắn thoát khỏi ngất đi, chỉ là trước khi dùng, nhớ bôi lên mũi mình cao dấu ở ngăn cuối cùng.
Người trúng loại mê dược này hôn mê cực nhanh, bất quá không có sát thương, cho dù không có giải dược, một hai canh giờ cũng có thể tỉnh lại".
Tiêu Bố Y không biết Nhị ca này ngoại trừ là quân sự cùng phát minh ra, còn là một nhà hóa học, cũng không biết làm thế nào mà lại lam ra nhiều lợi khí sát thương khó có thể tưởng tượng như vậy.
Lý Tĩnh sau khi đem hai món này đưa cho Tiêu Bố Y, khép rương lại, trầm giọng nói: "Tam đệ, với võ công, kinh nghiệm cũng tâm tính của ngươi, khi dùng đến hai món này, quá nửa là bị tập kích phòng thân chạy trốn.
Tuy ta thực không hy vọng ngươi dùng tới chúng, nhưng thế sự khó dò, ngươi hiện tại tuy phong cảnh vô hạn, ba chữ Tiêu Bố Y cũng là cái đích của mọi người, Lý phiệt tuy đổ, ngươi có công lớn, nhưng bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết chết rồi vẫn cứng – cũng giống như hổ chết vẫn còn uy), nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ có người họ Lý hướng tới ngươi tầm cừu.
Ngươi nhớ lấy một chút, dù cho võ công cũng tránh không được tâm cơ ám toán, phòng người chứ không thể phòng tâm.
Chỉ cần ngươi cẩn thận như bình thường, không kiêu ngạo tự đại, với năng lực hiện tại của ngươi, thiên hạ to lớn đâu cũng có thể đi".
Lý Tĩnh rất ít khi nói nhiều như vậy, Tiêu Bố Y cũng rất cảm động, "Lời Nhị ca nói đệ ghi nhớ trong lòng, chỉ là Mã ấp không tính là thái bình.
Nhị ca đi cũng phải cẩn thận mới được".
Lý Tĩnh đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, lời nói sâu sắc: "Bố Y, đại ca đệ và ta ba người tuy không huynh đệ thân sinh, nhưng còn hơn thân sinh, có chuyện gì cũng đều bình thản mà chống đở.
Ta nghĩ với sự thông minh của Tam đệ cũng có thể biết, hôm nay người trong thiên hạ tâm không ổn, rung chuyển tầng tầng.
Ta đi Tề quận một chuyến rất có cảm xúc, dọc theo đường đi đạo phỉ hoành hành, nhưng đa phần đều là dân chúng cùng khốn bất đắc dĩ, nếu Thánh Thượng không thay đổi, dân tâm đã tán, chỉ cần nói một câu chinh phạt Cao Lệ, ta chỉ sợ thiên hạ tất phản".
Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu nói: "Nhị ca nói cực kỳ đúng".
"Trong loạn thế, vô luận ngươi muốn an thân lập mệnh, hay là làm thiên hạ đệ nhất mã trường, hay là tranh đoạt thiên hạ, ngoại trừ thực lực bản thân ra, thế lực cũng rất quan trọng" Lý Tĩnh khẽ cười nói: "Ta nghe Tam đệ nói, mục trường của đệở cách Mã ấp không xa".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Nhị ca có ý gì?"
"Nếu đệ cần, có thể cho bọn họ đến Mã ấp tìm ta" Lý Tĩnh trầm giọng nói.
"Nhị ca ý nói có thể giúp ta huấn luyện nhân thủ hộ vệ mục trường?" Tiêu Bố Y vui vẻ nhướng mày nói.
Lý Tĩnh lại cười nói: "Đương nhiên là có thể, bất quá ta gần đây lo lắng kỵ binh tác chiến, cần phải dùng trọng giáp, chỉ là trọng giáp đối với ngựa yêu cầu rất nghiêm khắc, không nói phản tặc tiền tài không đủ, trọng giáp đối với bọn họ mà nói đều là vật xa xỉ, cho dù là Trương tướng quân cũng không có, đơn giản là cho dù có trọng giáp, ngựa cũng chịu không nổi rất nhanh mệt mỏi.
Tam đệ nuôi ngựa là số một, mong rằng có thể nuôi ra ngựa có sức chịu đựng siêu cường, hành quân tác chiến mới có thể lấy một địch mười, uy mãnh vô địch.
Chỉ là vi huynh đến Mã ấp, mấy trang bị này cùng ngựa cũng cần huynh đệ ngươi lợi dụng chức vị giúp ta chuẩn bị mới được".
Tiêu Bố Y đã hiểu được tâm ý của Lý Tĩnh, cười lớn nói: "Một khi đã như vậy, nhọc cho Nhị ca rồi".
***
Khi Tiêu Bố Y về lại Thái Phó phủ, trong lòng phấn chấn, không còn lo lắng, chỉ cảm thấy biển rộng cá nhảy, trời cao chim bay.
Được Lý Tĩnh tặng cho vật hộ thân chỉ làm cho hắn cảm kích sự quan tâm của Lý Tĩnh, nhưng cho đến khi hắn đã giải quyết được vấn đề hộ vệ, đương nhiên làm cho hắn phấn chấn không thôi.
Lý Tĩnh năng lực như thế, giúp hắn đào tạo nên một đội thiết giáp kỵ binh, làm hắn mừng còn không hết, trước mắt việc cấp bách chính là lợi dụng chức quyền để điều ngựa cùng khải giáp.
Vấn đề trọng giáp cũng không lớn, hắn cùng đại tượng Liêu Hiên quan hệ không tệ, chỉ cần đề xuất yêu cầu, thiết kế cũng không phải là vấn đề, còn ngựa chịu tải cùng sức chịu đựng tốt, thì cũng là chuyện hắn cần phải khảo sát sau khi rời Đông Đô.
Mục trường khác nhau, ngựa nuôi ra đương nhiên cũng khác nhau, ví dụ như nói Lư Lăng mã trường của Mã Hành Không, ngựa sản xuất ra đèu rất đẹp, để cho vương công quý tộc sử dụng, để kéo xe thì thừa uy phong, nhưng để hành quân đánh giặc, thì lại chỉ là hào nhoáng bề ngoài.
Tiến vào Thái Phó phủ, Hòe mập đã sớm ra đón, trên mặt tràn đầy vui mừng, "Tiêu lão Đại, ngươi đoán là ai đến?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, áp thấp thanh âm, "Là người sơn trại?"
Hòe mập không thể không bội phục nói: "Thiếu đương gia làm sao biết được?"
"Ngươi ngoại trừ người sơn trại ra, tại Đông Đô còn quen được với người nào?" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Mà người đến có thể làm cho ngươi vui vẻ lại càng ít".
"Thiếu đương gia đầu cấu tạo hình như khác mình" Đạo lý tuy đơn giản, Hòe mập lại cảm thấy lại học được một chiêu.
"Người sơn trại đến là ai?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Trại chủ cùng Nhị đương gia" Hòe mập cười nói: "Còn có A Tú cùng Mẫu nhũ, bọn họ vốn sợ bị người nhận ra, ăn mặc chẳng khác gì nạn dân, khi tìm được Thái Phó phủ thiếu chút nữa bị vệ binh đuổi ra ngoài, may mà ta tuệ nhãn nhìn ra người lúc này mới dẫn bọn họ vào".
"Ngươi có công lớn, đáng thưởng" Tiêu Bố Y tâm tình rất tốt, cùng Hòe mập cười nói đi tới phòng khách.
Mới đến phòng khách, chợt nghe thanh âm sang sảng của Tiêu Đại Bằng: "Bối tiên sinh, không nghĩ đến ta vừa đến Đông Đô lại gặp phải nhân vật hào sảng như vậy, nếu không có ngươi, ta quá nửa là vào không được Thái Phó phủ".
Tiêu Bố Y sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hòe mập, thấy Hòe mập vẻ mặt đỏ bừng, thấy Thiếu đương gia nhìn mình, Hòe mập giải thích: "Thiếu đương gia, lão trại chủ có chút già rồi hồ đồ".
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi, hay tin cha ta?" Tiêu Bố Y chỉ có thể hỏi.
"Ta tin tưởng rằng Thiếu đương gia tuệ nhãn vẫn như vậy" Hòe mập cười bồi nói.
"Bá phụ gọi ta Bối Bồi là được rồi, ta làm sao là tiên sinh gì" Bối Bồi đối với Tiêu Đại Bằng cũng rất khiêm tốn, thấy Tiêu Bố Y đi vào, đứng dậy nói: "Bá phụ, lệnh lang đến rồi".
Tất cả mọi người trong phòng khách đều quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y đều đứng lên, A Tú cùng Chu Mộ Nho đều bước nhanh tói đón, một trái một phải mỗi bên tặng cho Tiêu Bố Y một quyền, "Bố Y.
Chúng ta nhớ ngươi chết được".
Tiêu Bố Y nhận lễ ngộ đặc thù của bọn họ, trong lòng tràn đầy ấm áp, ôm lấy hai người nói: "Con mẹ nó, ta cũng nhớ các ngươi, chỉ là ta đi không được".
Hắn ăn nói thô tục, phảng phất như trở lại lúc ở sơn trại, A Tú cười nói, "Ta nói Bố Y tuy làm quan tới, nhưng người cũng sẽ không thay đổi, Mộ Nho, ta cũng không nói sai".
Chu Mộ Nho chỉ cười, như mê hoặc ngại ngùng cùng ít nói.
"Cha, người làm sao đến được đây?" Tiêu Bố Y tiếp đón xong, khi nhìn thấy Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân, trong ánh mắt tràn đầy ôn tình, Tiêu Đại Bằng vẫn râu cá tra, mặt đầy thịt không khó nhận ra.
"Có gì là khó.
Hiện tại ngươi ở tại Đông Đô cũng tính là danh nhân, chỉ là khi tìm được Thái Phó phủ, thấy khí phách này cũng trù trừ không vào, Hòe mập này đi tới, la hét làm chúng ta phải chạy đi, tên này kiến thức không đi kèm với thịt, ngay cả chúng ta cũng nhận không ra".
Hòe mập vẻ mặt đỏ bừng, "Trại… lão nhân gia, các người ăn mặc dơ bẩn như thế, có quỷ mới nhận ra được các người".
"Ngươi không nhận ra chúng ta, Bối tiên sinh lại nhận được" Tiêu Đại Bằng bật cười nói: "Mộ Nho cùng Bối tiên sinh cũng đã từng đi thảo nguyên, hắn vừa lúc quay về, liếc mắt liền nhận ra Mộ Nho, lúc này mới dẫn chúng ta vào Thái Phó phủ.
Ngươi nói ngươi ở cùng chúng ta chừng đó năm còn không bằng người ta ở cùng mấy tháng sao".
Tiêu Bố Y nhìn thấy Hòe mập xấu hổ, cười cười chuyển đề tài, "Vậy ta cũng phải cảm ơn Bối huynh".
Bối Bồi cười cười, "Ta còn có chuyện, cũng không tiếp bá phụ nữa, đi trước một bước" Hắn nói đi là đi, hiển nhiên là kinh nghiệm già dặn, biết đám người Tiêu Đại Bằng ngàn dặm xa xôi tìm đến Tiêu Bố Y, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, mình lưu lại trong này cũng không tiện.
Tiêu Đại Bằng nhìn thấy bóng dáng của hắn đi xa, có chút đăm chiêu, Uyển Nhi cũng tiến lên châm trà, ngại ngùng nói: "Bá phụ, chúng ta ra ngoài trước, người có chuyện thì cứ gọi là được".
Nàng sau khi nói xong, liền cùng các nha hoàn rời khỏi phòng khách, đợi ở phòng ngoài để tiện cho cha con Tiêu Đại Bằng nói chuyện.
Tiêu Đại Bằng mỉm cười nhìn con nói: "Ta cả đời đã từng được người kêu qua là tướng quân, kêu là trại chủ, kêu là Đại đương gia, còn kêu là lão già ăn mày…" Nói tới đây Tiêu Đại Bằng liếc nhìn Hòe mập, Hòe mập chỉ hận tìm không ra cái lỗ để chui vào, "Trại chủ, ta không phải ngu ngốc, trừ trại chủ ra cũng không nghĩ ra được nên gọi người là gì, người nói nữa, người nói nữa ta liền đâm đầu vào tường".
Tiêu Đại Bằng cười rộ lên, "Nhưng lại chưa từng có người kêu qua là bá phụ, hôm nay lại liên tiếp hai người gọi ta là bá phụ, thật sự là chuyện đời này chưa gặp".
Tiêu Bố Y nghe ra trong lời của Tiêu Đại Bằng có chuyện, biết người cha này nhìn như hào sảng, nhưng cũng trong thô có tinh, nói không chừng có thể nhìn ra Bối Bồi là nam hay nữ, "Cha, các người sao lại đến đây?"
"Còn không phải là vì nhớ ngươi" Tiết Bố Nhân rốt cuộc buông xuống món đồ cổ trong phòng khách, không xem nữa mà chắt lưỡi nói: "Bố Y, tiểu tử ngươi phát triển thật sự là vượt ra ngoài dự kiến của chúng ta, mới chừng đó tuổi đã là đại quan tứ phẩm, Vương Nhân Cung cũng bị ngươi đè lên đầu".
Tiêu Đại Bằng lắc đầu, "Bố Y, con cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có về phương diện cảm tình sao lại ngu ngốc đến như thế? Nàng ta là một nữ nhân, nghe Đắc Chí nói, tại thảo nguyên vào sinh ra tử hộ vệ con, Lịch Sơn Phi giết đến thì cũng che ở trước người con, nàng ta sao lại không có cảm giác đối với con?...!
"May mắn mà thôi" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Đương nhiên, cũng có công lao của Hoàng hậu nương nương".
Tiết Bố Nhân cùng Tiêu Đại Bằng khi nghe được hai chữ Hoàng hậu, thì liếc mắt nhìn nhau, thực không có phẫn nộ cùng khó nói như Tiêu Bố Y tưởng tượng, đều có chút cười khổ, Tiêu Đại Bằng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, mấy huynh đệ đều biết trại chủ có chuyện muốn nói, hiểu được nên hỏi thì mới hỏi, cho dù là Hòe mập cũng không nhiều lời.
"Bố Y, chúng ta đi tới kinh thành, đích thực là cũng có chút nhớ con," Tiêu Đại Bằng cười nói: "Chuyện của con ở tại kinh đô đã truyền tới Mã ấp, ngươi nói thần kỳ hay không? Nhưng chúng ta nằm mơ cũng không có nghĩ đến con lại có thể leo được tới vị trí này, Thái Phó Thiếu Khanh, chính là chưởng quản ngựa trong thiên hạ, ta cùng Bố Nhân khi nghe được ngươi làm Thái Phó Thiếu Khanh, cơ hồ tưởng đang nằm mơ".
Tiêu Bố Y vẫn bình tĩnh, "Cha, sơn trại vẫn tốt chứ?"
"Hoàn hảo hoàn hảo" Tiêu Đại Bằng gật đầu, "Ngươi cho Mạc Phong ở lại thảo nguyên xem như đúng đắn, hắn cùng Tiễn Đầu ngày thường tuy nhìn không ra cái gì, nhưng khi làm việc cũng có thanh có sắc, hắn nói Tuyết Nhi cung cấp rất nhiều phương tiện, hiện nay hắn đang ở Mông Trần tộc, cũng đã cùng mấy mục dân Đằng Đồ thương lượng, thu này nếu giá cả thích hợp, ít nhất có thể cung cấp cho chúng ta hai ngàn chiến mã tốt, Bố Y, Tuyết Nhi đối với con thực không tệ".
Nhìn thấy Tiêu Bố Y lộ ra bộ mặt như khổ qua, Tiêu Đại Bằng hỏi: "Bố Y, làm sao vậy?"
"Không có gì" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Chuyện Mông Trần Tuyết bọn họ cũng đã nói với cha?"
Cái tên Mông Trần Tuyết này hình như đã bị Tiêu Bố Y quên đi, hắn không phải quên đi, chỉ là sợ khi nghĩ tới, lại cảm thấy phiền muộn.
Hắn khi nghe được cái tên Mông Trần Tuyết, đột nhiên nhớ tới đêm đó Mông Trần Tuyết nói, Tiêu đại ca, ta vĩnh viễn sẽ không quên người! Trong lòng đột nhiên xúc động, mình muốn gặp nàng!
"Đương nhiên đã nói cùng ta," Tiêu Đại Bằng cười nói: "Bố Y, ta biết con bận rộn, nhưng cho dù có bận rộn thì nửa năm cũng phải đi thăm Tuyết Nhi.
Mạc Phong nói, người ta vì sự phát triển mục trường của con, mà đã tận lực giúp đỡ.
Con là quan, nhưng không thể bị quan vị này trói buộc, cha làm chủ, sau khi khai xuân, thì đi gặp người ta.
Nếu có thể thì Tiêu gia chúng ta chính thức cưới về cho con, trước kia loại hình thức này, cũng có chút quá đơn giản".
Tất cả mọi người đều cười thiện ý, biết trước kia là hình thức đoạt người, Tiêu Bố Y cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Cha, con cũng muốn gặp Tuyết Nhi, con trong vòng ba ngày nữa sẽ phải rời khỏi Đông Đô, nhưng không phải đi thảo nguyên, mà là Nam hạ".
Mọi người có chút kinh ngạc, đợi khi nghe Tiêu Bố Y đem mọi chuyện trải qua nói một lần, lại đều có chút phấn chấn, cảm thấy đó là một cơ hội tuyệt hảo.
"Thiếu đương gia luôn đi trước mọi người một bước," Chu Mộ Nho lại nói một câu, "Lần này ta cùng ngươi cùng đi có được không?"
Tất cả mọi người đều cười, Tiết Bố Nhân cũng trầm ngâm một lát, "Bố Y thân đơn thế cô, ít nhất cũng phải có hai người đi theo, bằng không liên lạc cũng rất không tiện".
Tiêu Bố Y thật ra tràn đầy sự đồng cảm, tin tức truyền đạt vào thời địa này cực kỳ bế tắc, nhanh nhất cũng phải mấy tháng, nghĩ tới bồ câu đưa thư của Bối Bồi, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động.
"Hòe mập cũng hiểu chuyện tại Đông Đô, cần lưu lại" Tiết Bố Nhân đưa ra một bố trí đơn giản, như ở tại sơn trại, "Tiểu Chu cùng A Tú đi theo Bố Y nam hạ, vạn nhất có việc gì cũng có thể tiếp ứng.
Ta cùng trại chủở tại Thái Phó phủ một thời gian, đợi Bố Y quay về rồi mới tính tiếp".
"Cha, mọi người về sau ở lại Đông Đô?" Tiêu Bố Y hỏi.
Tiêu Đại Bằng khóe miệng cười chua xót, "Ta thật ra đến Đông Đô, cũng muốn gặp Hoàng hậu".
***
Khi chỉ còn lại có Tiêu Đại Bằng, Tiết Bố Nhân cùng Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y rốt cuộc đem nghi hoặc hỏi ra, "Cha, Tiêu Hoàng hậu cùng cha rốt cuộc là sao, người luôn sợ cha không chịu gặp".
"Hoàng hậu sao lại nói với ngươi?" Tiêu Đại Bằng hỏi, đợi khi Tiêu Bố Y nói qua quá trình nhận thân với Hoàng hậu một lần, Tiêu Đại Bằng trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: "Bố Y, thật ra đến hôm nay, cũng không có gì phải giấu diếm với con.
Hoàng hậu nói đúng, vi phụ đích xác thuở nhỏ cùng Hoàng hậu ở cùng một chỗ, xem nàng ta như là muội muội vậy.
Hoàng hậu sợ ta không chịu gặp nàng, cũng bởi vì phụ thân của nàng.
Phụ thân của Hoàng hậu tên là Tiêu Vị, năm đó Lương triều đã tan, triều thần đều quy thuận Tiêu Vị tại Kinh Châu Tương Dương một cõi xưng vương, lại gọi là Hậu Lương, chỉ là sau khi Tùy Văn đế soán Chu, Tiêu Vị lập tức đến Trường An đem Hậu Lương dâng lên, điều này làm cho Lương thần đều bất mãn thất vọng.
Gia gia con cũng tính là Lương thần, lúc này mới giận mà thoái ẩn, dạy vi phụ phải chớ quên phục Lương.
Năm đó vi phụ cũng còn hùng tâm tráng chí, thường ở tại trước mặt Tiêu Hoàng hậu đề cập, hôm nay nàng ta thân là Hoàng hậu Đại Tùy, mẫu nghi thiên hạ, nói vậy cũng không quên chí hướng của vi phụ năm đó, chỉ sợ ta bất mãn với lựa chọn của nàng, lúc này mới không đi gặp nàng.
Chỉ là nàng quá nửa không biết, vi phụ hơn mười năm qua vô tri vô giác, không thành chuyện gì, chỉ là xấu hổ mà không đi gặp nàng mà thôi.
Ý niệm phục quốc trong đầu này, cũng đã không còn nữa".
Tiêu Đại Bằng nói tới đây thở dài một tiếng, không khỏi anh hùng khí đoản, Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được đầu đuôi, an ủi nói: "Cha, trên đời này Hoàng đế chỉ có một, không lo cũng không sao cả.
Triều đại thay phiên, cá lớn nuốt cá bé, cho dù là làm Hoàng Thượng thì thế nào, con thấy Dương Quảng cả ngày cau mày nhăn mặt, so với chúng ta không phải vui vẻ hơn sao".
Tiêu Đại Bằng cười khổ nói: "Hắn làm Hoàng đế, cũng không phải là chuyện vui vẻ?"
Tiêu Bố Y môt tả sơ qua Dương Quảng một hồi, Tiêu Đại Bằng có chút ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: "Không nghĩ đến hắn lại biến thành bộ dáng như hôm nay, năm đó Dương Quảng khi còn trẻ, cưới Tiêu hậu, trong lòng ta không phục, từng đi nhìn trộm hắn, phát hiện hắn cũng là người phi thường thông minh, sáng sủa lạc quan.
Sau này, ài, không nói cũng thế".
"Con người đều có sự thay đổi," Tiết Bố Nhân ở một bên nói: "Đại ca, ngươi chớ uể oải, hôm nay Bố Y cuối cùng cũng đã làm cho Tiêu gia hãnh diện, cũng tính là thất chi đông ngung, thu chi tang du (mất cái này thì được cái kia).
Bố Y hiện tại thân là Thái Phó Thiếu Khanh, khống chế mục trường trong thiên hạ, ai có được ưu ái trong kinh doanh như chúng ta? Ta vốn đang cảm thấy làm ăn tiền đồ xa vời, nhưng chỉ trong nửa năm tiền đồ đã rất quang cảnh, Bố Y làm gì cũng có thanh có sắc, chúng ta có lẽ không thể đoạt thiên hạ, nhưng không cần thiết không thể khoái hoạt".
Tiêu Đại Bằng rốt cuộc cười rộ lên, "Nếu đã có thể nghĩ như vậy, trên đời này nói vậy sẽ ít đi rất nhiều tranh chấp.
Bố Y, vô luận như thế nào, Tuyết Nhi đối với con hết sức thâm