Tiêu Bố Y thầm nghĩ, đợi cho Vũ Văn lão nhân tìm người ám toán ta, ngươi liền biết có sướng hay không ngay.
Hắn tuy biết chuyến đi này cũng không quá tốt đẹp, nhưng cũng không sợ, hắn thật sự là trải qua nhiều lần chinh chiến, đã sớm thành thói quen...!
Tuy nói là nam hạ, nhưng mấy người Tiêu Bố Y lại từ Hỉ Trữ môn bắc thành Đông Đô mà đi.
Hôm nay đã là đầu xuân, nước Hoàng Hà đã sớm giải đông, tuy mơ hồ còn có thể thấy mảnh băng trên sông, nhưng thông thuyền cũng đã không thành vấn đề.
Thừa Hoàng Thừa Lưu Giang Nguyên ra khỏi Đông Đô, lập tức tất cung tất kính nói: "Đại nhân, căn cứ theo phân phó của người, trạm thứ nhất chuyến nam hạ này là Thanh Giang mã trường Tống thành".
"Nhưng ta lại cảm thấy chúng ta hình như là đang đi về phía bắc" Tiêu Bố Y đến bây giờ xem như là không biết đường, rất nhiều nơi cũng không biết, gần nhất là ở tại thảo nguyên, Mã ấp, Đông Đô mà đi lại, sau khi ra khỏi thành Đông Đô thì rất là mờ mịt, cũng may còn phân được phương hướng.
Lưu Giang Nguyên đáp: "Hồi đại nhân, Tống thành tại phía nam Lương quận, vốn nếu cưỡi ngựa, chúng ta có thể một đường hướng Đông Nam mà đi.
Bất quá Thái Phó Thiếu Khanh trước đây không thích bôn ba, đa phần đều là đi thuyền, thuộc hạ chỉ sợ đại nhân vất vả, lúc này mới chuẩn bị đi thuyền thuận Hoàng Hà mà xuống, sau đó chuyển Thông Tể Cừ thuận dòng xuống nam, vừa lúc đi qua Thanh Giang mã trường, như vậy đại nhân có thể đỡ rất nhiều bôn ba, không biết ý đại nhân thế nào?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, làm quan thật là thoải mái, dọc theo đường đi đều có người chuẩn bị thỏa đáng, làm sao giống như lúc đi thảo nguyên, đổ máu liều mạng cực kỳ gian khổ.
"Tất cả cứ theo nhe ngươi nói là được, có cái gì cần ta làm, cứ báo ta một tiếng".
Lưu Giang Nguyên lại cười nói: "Thuộc hạ không dám nói thông báo, phải nói là hồi bẩm cần đại nhân tự mình xử lý mới đúng" Trước đây Vũ Văn Hóa Cập xuất tuần, Thái Phó phủ đều phải xuất mười mấy người, tiền hô hậu ủng, giống như Tiêu đại nhân chỉ dẫn theo hắn xuất hành thật ra là làn đầu nhìn thấy.
Bất quá đại nhân trước mắt này có việc đều tự mình làm, có phúc mọi người cùng hưởng, thật ra làm hắn trong lòng khâm phục.
Chỉ đơn giản nói lần trước Thừa Hoàng Lệnh Triệu Thành Bằng bị ngựa dọa công chúa sợ, nếu là trước kia, quá nửa đã sớm bị Vũ Văn Hóa Cập trách phạt, nhưng Tiêu đại nhân đã giải thích cho công chúa, sau khi trở về chỉ nói một câu sau này cẩn thận, cũng không nói gì khác, làm cho các thuộc hạ cảm động không thôi.
A Tú Chu Mộ Nho một trái một phải ở bên cạnh Tiêu Bố Y, cứ như môn thần giữ cửa, đều có vẻ hăng hái, nhưng cũng không quá rầm rộ.
Bối Bồi vẫn bình tĩnh như trước, chỉ thiếu chút lạnh lùng.
Tôn Thiếu Phương cũng cưỡi ngựa đi tới cười nói: "Tiêu đại nhân chẳng lẽ là lần đầu tới Giang Nam?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Tôn huynh chắc là ngựa que đường cũ rồi".
"Tiêu đại nhân gọi ta là Thiếu Phương là được rồi," Tôn Thiếu Phương mặt toát mồ hôi nói: "Gọi ta là Tôn huynh thật sự là muốn giết ta".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Tôn huynh đương nhiên lớn hơn so với ta, tiếng Tôn huynh cũng đâu có quá".
Tôn Thiếu Phương bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiêu đại nhân làm quan khiêm tốn khó được trong triều.
Trách không được mọi người đều phục đại nhân.
Huynh đệ ta thật ra cũng đã vài lần đi Giang Nam, chẳng qua đều là đi theo Thánh Thượng, lần này may mắn đi theo Tiêu đại nhân thoải mái một lần, coi như là một công tác khó được".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, đợi cho Vũ Văn lão nhân tìm người ám toán ta, ngươi liền biết có sướng hay không ngay.
Hắn tuy biết chuyến đi này cũng không quá tốt đẹp, nhưng cũng không sợ, hắn thật sự là trải qua nhiều lần chinh chiến, đã sớm thành thói quen.
"Thật ra ngồi thuyền đích thực là thoải mái hơn so với cưỡi ngựa" Tôn Thiếu Phương quay đầu lại nhìn các cấm vệ, "Chúng ta cũng có hơn hai chục người, hơn hai mươi thớt ngựa.
Như vậy phải chuẩn bị thuyền lớn mới được".
Mọi người đi nửa ngày là tới quan độ Hoàng Hà, các cấm vệ vốn đang sắc mặt nghiêm túc, cũng không rõ chi tiết của Tiêu đại nhân, nhưng nhìn thấy hắn dọc theo đường đi chuyện trò vui vẻ, không chút làm cao, thật ra cũng rất nhanh kết thành một khối, đều cảm thấy đi theo đại nhân này thật sự là không tệ.
Nhân viên quan độ trước kiểm tra văn thư của mọi người, bọn họ phụ trách điều vận thuyền nhiều năm, sớm đã nhìn ra sự khác biệt của Tiêu Bố Y, tuy nói Tiêu Bố Y xuất tuần, nhưng lại có cấm vệ Đông Đô đi theo, kẻ đầu không cửa kẹp qua cũng đều biết mà nịnh nọt.
Tiêu Bố Y nhìn thấy quan thuyền, mới biết được loại thuyền nhỏ của Uyển Nhi so với chiếc thuyền này thì chỉ xem như là một miếng ván trên mặt nước mà thôi.
Dựa theo hắn tính toán, thuyền lớn như thế có thể chứa cả một đại đội người ngựa đầy đủ, hắn cảm thấy đủ dùng là được, không cần lãng phí quá mức, cho dù hôm nay đã sớm không còn quẫn bách như khi ở sơn trạ, đã không còn lo lắng về chuyện tiền bạc, nhưng vẫn không có thói quen lãng phí.
Bất quá Tôn Thiếu Phương nhất định không chịu, nói là quy củ trong triều không thể phá, Tôn Thiếu Phương hắn là thân vệ, Tiêu đại nhân là Thái Phó Thiếu Khanh, nhiều người lắm ngựa, nhất định phải ba chiếc thuyền mới được.
Tôn Thiếu Phương tại kinh đô là một thân vệ, quan thất phẩm, tại kinh đô giống như hắn ít nhất cũng phải bốn năm ngàn người, không đáng nhắc tới.
Nhưng ra khỏi kinh đô, quan thất phẩm đã xem như là đại quan trong mắt dân chúng, loại quan tứ phẩm như Tiêu Bố Y, dân chúng cũng khó gặp.
Phải biết rằng Đại Tùy cho dù là Đông Đô, Tây Kinh, Hà Nam vân vân Huyện lệnh đứng đầu, chẳng qua cũng chỉ mới là quan ngũ phẩm, Tôn Thiếu Phương quan thất phẩm, đến địa phương cũng là hô phong hoán vũ, nhân viên quan độ nghe được Tôn Thiếu Phương phân phó, sớm đã chuẩn bị ba chiếc thuyền lớn, Tôn Thiếu Phương an bài A Tú, Chu Mộ Nho cùng Bối Bồi ba người cùng thuyền với Tiêu Bố Y, Thừa Hoàng Thừa đương nhiên cũng phải đi theo bên cạnh đại nhân, hắn cũng đi cùng Tiêu Bố Y, năm người cùng ngồi thuyền lớn, thật sự là có chút trống trải, rất có hương vị rộng rãi.
Các cấm vệ còn lại đều là an bài trên một chiếc thuyền lớn khác, ngựa cũng được đãi ngộ như các cấm vệ, an bài trên thuyền lớn thứ ba.
Một chiếc thuyền lớn có thể chứa hơn hai trăm người, lúc này chỉ có hơn hai mươi người đã chiếm ba chiếc, có thể tưởng tượng được sự rộng rãi.
Tiêu Bố Y tuy không nghĩ có đặc quyền gì, lại đối với Nguyệt Quang cũng đối xử đặc biệt, con ngựa này đi một vòng, rốt cuộc vẫn trở về với chủ nhân, khi Nguyệt Quang lên thuyền thì hí dài, có vẻ đắc ý, Bối Bồi nhìn Nguyệt Quang, có chút đăm chiêu, Tôn Thiếu Phương cũng gặp qua không ít tuấn mã, nhưng đối với Nguyệt Quang cũng khen không tiếc lời, tự nhiên phân phó hạ nhân cẩn thận chăm sóc, chuẩn bị cỏ thượng hạng.
Trên thuyền có trang bị hạ nhân nha hoàn, đầu bếp cùng thuyền phu, mọi nhu cầu đều được cung ứng đầy đủ, Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được dẫn theo Thừa Hoàng Thừa thật sự là cử chỉ sáng suốt.
Cưỡi ngựa so ra kém đi thuyền, thật sự vất vả hơn nhiều, ba chiếc thuyền này bọn họ đi cũng phải hơn mười ngày, đương nhiên phải chuẩn bị hoàn hảo.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ba chiếc thuyền lớn đều là giương buồm xuôi dòng mà đi, đi thuyền xuôi dòng, lại thuận gió, thuyền lớn đi cũng khá nhanh.
Khi Tôn Thiếu Phương hỏi rõ hành trình cũng không tính toán lại, còn đặc ý bảo thuyền phu hạ buồm, giảm tốc độ của thuyền, xuôi dòng là được.
Dọc theo đường đi hai bờ sông đầu xuân phong cảnh vô hạn, dần dần hiện ra màu xanh, chim chóc hót vang, trời nước một màu, trời cao mây nhạt, thật sự là một sự thỏa mãn thoải mái mà Tiêu Bố Y khó gặp.
A Tú cùng Chu Mộ Nho đều là người phương Bắc.
Nghe nói đến ngồi thuyền trong lòng vốn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy thuyền lớn đi so với cưỡi ngựa còn muốn thoải mái hơn nhiều, nên đi thuyền cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, thầm nghĩ trách không được Hòe mập chết sống cũng muốn đi theo Dương Đắc Chí đến Đông Đô, đi cùng Thiếu đương gia đúng là thoải mái, về sau nhất định phải đi cùng Thiếu đương gia, đánh chết cũng không rời.
Thuyền đi được một ngày, đến sáng ngày thứ hai đã đi được hơn trăm dặm.
Tiêu Bố Y luyện tập dịch cân xong, ra khỏi khoang thuyền, đưa mắt trông về phía xa, nhìn thấy hai bờ sông non xanh nước biếc, đất đen đá nâu, trông rất vui mắt.
Nhìn thấy Bối Bồi nhân đang đứng trên boong tàu, dựa vào lan can.
Tiêu Bố Y bước tới, cũng học nàng ta nhìn về nơi xa.
Bối Bồi cũng không có quay đầu lại, tựa hồ sớm đã biết là Tiêu Bố Y.
"Bối huynh dậy sớm vậy" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
"Ừm" Bối Bồi ứng tiếng, "Ngươi chẳng phải cũng vậy sao".
"Không biết Bối huynh suy nghĩ cái gì?" Tiêu Bố Y không đáp mà hỏi.
Bối Bồi rốt cuộc quay đầu lại, khóe miệng lộ ra nụ cười, "Ta thật ra cái gì cũng không nghĩ" Nhìn thấy Tiêu Bố Y ngạc nhiên, Bối Bồi giải thích: "Có đôi khi, cái gì cũng không cũng là một chuyện vui vẻ hạnh phúc.
Tiêu huynh không cho là vậy sao?"
Tiêu Bố Y cảm thấy Bối Bồi cùng triết gia không sai biệt lắm, cũng cảm thấy thái độ của nàng ta gần đây đối với mình tốt hơn rất nhiều, "Bối huynh nói cũng không sai, chỉ là có đôi khi.
Muốn cầu an vui cũng cầu không được, khoái hoạt cùng quyền thế, địa vị, giàu có đều không cùng một cấp, có lẽ rất nhiều người cảm thấy làm Hoàng Thượng là chuyện sung sướng nhất, đối với ta khi nhìn thấy Thánh Thượng, lại cảm thấy hắn so với bất luận kẻ nào đều phiền não hơn nhiều, hắn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên Bối huynh nói cái gì cũng không nghĩ là chuyện khoái hoạt, ta cũng thấy có lý".
Bối Bồi lẳng lặng nghe, đột nhiên nói: "Tiêu huynh vui vẻ sao? Ta cuối cùng cảm thấy ngươi so với Bùi tiểu thư hoàn toàn khác biệt, lại đều là người làm cho ta khâm phục".
"Ồ?" Tiêu Bố Y chân mày nhướng lên.
Bối Bồi quay đầu nhìn về phía núi xa, nhẹ giọng nói: "Bùi tiểu thư có đại trí tuệ, Tiêu huynh thật ra cũng thế.
Một chuyến thảo nguyên, Tiêu huynh hóa giả nguy nan trong vô hình một cách nhẹ nhàng, chỉ là ngày thường cũng tùy theo hoa nở hoa tàn mà thôi.
Bùi tiểu thư tuy cũng thông minh tuyệt luân, nhưng lại cả ngày đều phải lo lắng suy nghĩ, Tiêu huynh là người lạc quan, lại làm gì cũng đều thuận lợi, nếu luận quyền thế, ngươi không bằng nàng ta, nhưng luận khoái hoạt, nàng ta không bằng ngươi".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên, ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên, bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ, vô hoa vô tửu sừ tác điền (*)! Cho dù là anh hùng hào kiệt, thiên hạ chí tôn thì thế nào, lưu chút kỷ niệm bất quá cũng bị người xem như là đống đất mà thôi, làm sao so với có hoa có rượu tiêu diêu tự tại? Nói tới đây, ta cũng thực muốn chúc mừng Bối huynh hiện tiêu diêu tự tại".
"Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên, ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên?" Bối Bồi lẩm bẩm: "Tiêu huynh đúng là đại tài, chỉ hai câu này, trí tuệ cùng sự khoáng đạt có thể thấy được".
Tiêu Bố Y thầm nhủ xấu hổ, nghĩ mình thích bốn câu thơ này của Đường Dần nên trực tiếp dẫn ra, không nghĩ đến lại là văn thơ hơn người, trí tuệ khoáng đạt.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi, Bối Bồi che miệng cười nói: "Có phải là Tiêu huynh lại muốn nói, đây là cái gì Giáo Thư Lang dạo chơi tứ phương dạy cho ngươi?"
Bối Bồi che miệng cười, rất có tư thái của một cô gái nhỏ, thật sự cũng bởi vì làm sát thủ trói buộc lâu này, gần nhất không còn câu thúc, nhiều ít đã khôi phục lại chút nữ tính.
Chỉ là mới che miệng, phát giác không ổn, rất nhanh buông tay xuống, trong mắt có vẻ xấu hổ.
"Bối huynh quả nhiên thông minh, vừa đoán là] trúng" Tiêu Bố Y đối với động tác của nàng ta làm như không thấy, chỉ cười.
"Bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ, vô hoa vô tửu sừ tác điền?" Bối Bồi lại đọc hai câu sau, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ngươi nói không sai chút nào, thiên cổ ký công thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một đống đất mà thôi.
Thân tại miếu đường ta thấy đã nhiều, nhưng giống như Tiêu huynh, đi về tự nhiên, tiêu sái như trước đúng là hiếm thấy.
Nói vậy Bùi tiểu thư cũng nhìn ra tâm tính của Tiêu huynh, lúc này mới không cho Bùi phiệt cùng Tiêu huynh tiếp xúc".
(*) Đào hoa am ca - Đường Dần
Đào hoa ổ lý đào hoa am
Đào hoa am lý đào hoa tiên
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật
Hoa lạc hoa khai niên phục niên
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền
Xa trần mã túc quý giả thú
Tửu trản hoa chi bần giả duyên
Nhược tương phú quý tỉ bần giả
Nhất tại bình địa nhất tại thiên
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.
Lũng đào hoa - Người dịch: Hạt cát
Lũng Ðào hoa, am hoa một mái,
Trong hoa am tự tại tiên hoa.
Tiên hoa trồng cội đào hoa,
Chiết cành ta lấy đổi ra rượu nồng.
Khi tỉnh rượu ung dung kề cận,
Uống say nằm ngủ khểnh dưới hoa.
Tỉnh say ngày lại ngày qua,
Hoa tươi hoa rụng la đà tháng năm.
Chốn ngựa xe chẳng cần luồn cúi,
Ước nguyền rằng chết với rượu hoa.
Bụi xe dấu ngựa cao xa,
Cành hoa chén rượu cùng ta duyên nghèo.
Đem phú quý so đo đạm bạc,
Một đất bằng một ngất trời xanh.
Ngựa xe đem sánh thanh bần,
Người toan bận rộn, ta phần thong dong.
Người cười ta cuồng ngông khờ khạo,
Ta cười người điên đảo ngược xuôi.
Ngũ lăng phần mộ san rồi,
Không hoa không rượu cũng thời ruộng sâu.
Nguồn: thivien.net
Nước gợn một đạo hướng tới chiếc thuyền ở giữa mau lẹ bơi đi, Tiêu Bố Y cau mày, cũng tung người nhảy xuống nước, bơi theo sát Bối Bồi.
Hôm nay nước sông mới giải băng nên nước sông lạnh nói không nên lời.
Bối Bồi nhảy xuống đi không thèm quay lại, Tiêu Bố Y cũng thế.
Tôn Thiếu Phương nóng ruột dậm chân, cởi giày cũng nhảy xuống, hắn được Thánh Thượng khâm điểm đi bảo hộ Tiêu Bố Y, không muốn nói vì Tiêu Bố Y mà nhảy xuống nước, cho dù là nhảy vào lửa hắn cũng phải đi theo! Tiêu Bố Y nếu có phiền toái gì, hắn cũng đừng mong trở lại kinh thành...!
Tiêu Bố Y nhiều ít hiểu được vì cái gì mà Bùi Uẩn đối với mình vẫn không xa không gần, thì ra là Bùi Minh Thúy an bài.
"Đúng rồi, Tiêu huynh, ngươi nói tương lai hoan nghênh ta tới nhà huynh làm khách, không biết là thật tình hay giả ý?" Bối Bồi đột nhiên hỏi.
"Cái này có cái gì giả ý sao chứ?" Tiêu Bố Y chân thành nói: "Bối huynh chẳng lẽ còn không biết tâm ý của ta?"
Bối Bồi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Bố Y, "Nhưng, đối với huynh, đối với huynh nếu không phải là Bối Bồi, huynh còn có thể hoan nghênh tôi không?"
"Ngươi không phải Bối Bồi thì là ai?" Tiêu Bố Y ngạc nhiên hỏi.
Bối Bồi dậm chân xoay người rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu, "Ngu ngốc!"
Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, không thể hiểu được tâm ý của Bối Bồi.
Chính cô ta giả dạng thành nam nhân, chẳng lẽ hy vọng mình đối đãi như là nữ nhân? Quay đầu nhìn lại, phát hiện A Tú cùng Chu Mộ Nho thì thầm với nhau, nhịn không được đi qua, "Nói thầm cái gì đó?"
"Không có gì" A Tú đứng thẳng lưng, nghiêm mặt nói: "Tiêu lão Đại, chúng ta đang nghiên cứu hai nam nhân nếu thì thầm với nhau thì có ý nghĩa gì?"
Tiêu Bố Y nhìn hai người gật đầu nói: "Đúng vậy, hai người nam nhân các ngươi ở trong này thầm thầm thì thì.
Ta cũng không biết có ý nghĩa gì".
Hắn sau khi nói xong liền quay lưng đi, lưu lại A Tú cùng Chu Mộ Nho nhìn nhau ngạc nhiên, dở khóc dở cười.
***
Thuyền đi tới đêm, đã đến chỗ giao nhau giữa Thông Tể Cừ cùng Hoàng Hà của Đại Tùy, thuyền chầm chậm đi vào Thông Tể Cừ, sau đó xuôi dòng nam hạ.
Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện chỗ thuận lợi lưu thông vận chuyển của kênh đào.
Vào thời đại của hắn, giao thông đã phát triển, đối với kênh đào cũng không thấy bức thiết.
Nhưng ở thời đại này, kênh đào thủy lợi vận chuyển liên thông Nam Bắc.
Trên kênh đào thuyền lui tới qua lại, đã có sự phồn vinh của đầu xuân.
Tiêu Bố Y hắn cũng nương theo kênh đào thủy lợi, nhàn nhã nam hạ.
Thừa Hoàng Lệnh biết Tiêu Bố Y không rành lộ trình, vì mục tiêu an toàn nên cũng không đi đêm, chứ không có đi ban đêm.
Sau khi qua Thông Tể Cừ nam hạ, phía trước đi thêm nửa ngày nữa chính là Ung Khâu.
Mọi người thấy Tiêu Bố Y cũng không có ý xuống thuyền, cũng đều đi theo, dù sao người ta cũng là thủ trưởng, bọn họ là hộ vệ, nhưng cũng đều ở trên thuyền đến phát chán.
Tôn Thiếu Phương biết tâm ý của mọi người, mỉm cười nói với Tiêu Bố Y: "[Tiêu đại nhân, không biết người mấy ngày này ở trên thuyền có sai lệch không? Qua hôm nay, ta nghĩ đại nhân sẽ xuống thuyền, không nghĩ đến đại nhân vẫn ở trên thuyền, như vậy cũng bỏ đi cơ hội đi dạo".
Tiêu Bố Y tính cách trầm ổn, trừ thưởng thức phong cảnh, cùng mấy người Bối Bồi, A Tú Chu Mộ Nho nói chuyện phiếm ra, cũng chỉ dốc lòng luyện khí, chỉ phòng có người ám toán.
Hôm nay bọn họở trên thuyền, không cần phải nói, cơ hội người khác ám toán cũng ít đi rất nhiều, hắn chưa bao giờ lơi lỏng, cũng không muốn sinh sự đa đoan.
Khi nghe thấy Tôn Thiếu Phương vừa hỏi, biết tâm ý của hắn, khẽ cười nói: "Luôn ở trên thuyền, đích xác có chút mệt mỏi, một đường này các huynh đệ đều đã vất vả, không bằng chúng ta đến hạ lưu Ung Khâu nghỉ hai ngày rồi mới đi Tống thành?"
Tôn Thiếu Phương cao hứng nói: "Tạ Tiêu đại nhân thông cảm, chúng ta cũng không dám nói là vất vả, chẳng qua mọi người ở trên thuyền đích thực là cũng có chút chán".
Hai người nhìn nhau cười, hướng ra mặt sông nhìn qua, đột nhiên thấy đối diện có hai chiếc thuyền nhỏ đang ngược dòng mà lên, Tôn Thiếu Phương nhìn một lát, mắt lộ vẻ nghi hoặc, còn chưa nói gì thì Bối Bồi đã đi tới, thấp giọng nói: "Thuyền kia có vấn đề".
Bối Bồi ngày thường ít nói, cùng Chu Mộ Nho và A Tú cũng coi như là có mấy câu, còn phần lớn thời gian là ở trên boong tàu nhìn mặt sông, giống như là lúc đi quan ngoại vậy, Tiêu Bố Y đã biết nàng ta kinh nghiệm phong phú, nhìn như tùy ý, nhưng đều lưu tâm tới những hành động bất thường chung quanh, dĩ nhiên là tật cũ của thích khách, nhưng đối với mình tuyệt đối là gia tăng hộ vệ, không khỏi trong lòng cảm động.
Tôn Thiếu Phương cũng gật đầu nói: "Bối huynh nói cực kỳ đúng, ta cũng có nghi hoặc, mặt sông tuy có thuyền lui tới, nhưng bình thường thuyền nhỏ nhìn thấy thuyền lớn như chúng ta, đều biết là thuyền của quan, nếu là dân chúng quá nửa là sớm né tránh, còn đón đầu mà đến…"
"Đón đầu mà đến quá nửa là có ý đồ" Bối Bồi lạnh lùng nói: "Ngày nay đạo phỉ hoành hành, khu vực sông này là trong phạm vi của Ngõa Cương, nên thường có Ngõa Cương tặc khấu xuất hiện, chúng ta không thể không phòng".
Tôn Thiếu Phương gật đầu, hô lên một tiếng, báo động cho thuyền lớn đi sau, các cấm vệ đều sẵn sàng đón địch.
Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, "Tôn huynh, ngươi để cho chúng ta rộng rãi, đem cấm vệ đều đểở thuyền sau, vậy ai bảo hộ cho chúng ta?"
Tôn Thiếu Phương cười nói: "Trên thuyền này tuy chỉ có năm người, ta chỉ sợ đối phương phải có tuyệt đỉnh cao thủ đến mới có thể có thu hoạch".
Trong khi hai người nói chuyện với nhau, hai chiếc thuyền nhỏ đã đến gần thuyền lớn, thuyền phu cũng phát hiện không đúng, liên tục hô quát để thuyền nhỏ né tránh, thuyền nhỏ cũng linh động, như cá đã một trái một phải né qua đầu thuyền, áp vào hai bên thuyền lớn.
"A Tú Mộ Nho đi thủ bên trái" Tiêu Bố Y thấp giọng quát.
A Tú Chu Mộ Nho sớm đã vọt tới bên thân trái thuyền lớn, thấy trên thuyền nhỏ đã có một người cầm móc câu móc lên mạn thuyền, để cho thuyền nhỏ áp sát thuyền lớn, trên thuyền nhỏ lại nhảy ra ba người, cầm trong tay dây móc, lưng đeo cương đao, chỉ vung lên dây móc đã móc lên lan can, lập tức leo lên thuyền lớn.
A Tú lạnh lùng không nói, Chu Mộ Nho thấp giọng hỏi: "A Tú, chém dây thừng?"
"Chờ một chút" A Tú thấp giọng nói, đợi cho một người lên tới mạn thuyền, A Tú đột nhiên xuất đao, một đao chém về phía cổ tay người nọ.
Người nọ cả kinh, cuống quít rút tay, A Tú chiêu này chỉ là hư thế, trường đao vừa chuyển, đã chém bay đầu người nọ.
Một người khác chấn động, không nghĩ đến đối thủ lại hung ác như thế, nhìn thấy đồng bạn không đầu rơi xuống nước, trong lòng lạnh lẽo, lại nghe được sau đầu có tiếng gió, ‘phành’ một tiếng vang lớn, choáng váng đầu óc hoa mắt mà chìm vào trong nước.
Chu Mộ Nho một côn đánh trúng gáy người nọ, đem người nọ đánh rơi xuống nước, thuận thế đánh qua người cuối cùng, người nọ gầm lên một tiếng, hai tay bắt lấy dây thừng, thấy không kịp né tránh, dưới chân dùng sức đẩy cả người búng ra xa.
A Tú cũng hừ lạnh một tiếng, trường đao rời tay phóng ra, giữa không trung muốn đem người nọ đâm thủng một lỗ.
Người nọ cũng tính là thân thủ nhanh nhẹn, cuống quít buông dây thừng, ‘ùm’ một tiếng rơi vào trong nước, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Mạn phải thuyền đã sớm giải quyết chiến đấu, không cần Tiêu Bố Y Bối Bồi ra tay, Tôn Thiếu Phương đã sớm sạch sẽ gọn gàng giết hai người, đá một người xuống nước.
Khi cho đao vào vỏ khẽ cười nói: "Cỡ này mà cũng đi đánh