"Liễu đại ca, tiễn thủ là ai?" Một đạo phỉ hỏi.
"Ta làm sao biết được" Liễu Hùng lắc đầu, cảm giác được trong lòng phát run.
"Ta biết" Dư Thành đột nhiên nói.
"Là ai?" Mọi người cùng kêu lên.
"Đó không phải là người, mà là thần, chỉ có thần mới có thể bắn ra một tiễn kinh thiên như thế" Dư Thành trên mặt tràn đầy sợ hãi.
"Ta nói hắn là Diêm vương mới đúng" Triệu Thiết Hán than thở nói: "Ta tối hôm qua mơ thấy ác mộng, mỗi lần đều mơ thấy mình bị một tiễn xuyên ngực, máu tươi ròng ròng, đến bây giờ vẫn còn nhớ rành mạch".
Các đạo phỉ túm lụm lại, rì rầm bàn tán, Tiêu Bố Y cùng A Tú cũng tham dự trong đó.
Một tiễn hôm qua kết quả chính là Tùy quân sĩ khí phấn chấn, đạo phỉ run sợ kinh ngạc.
Vô luận là ai làm đối thủ cùng tiễn thủ,cũng đều ăn ngủ khó yên, mọi người thỏ chết cáo khóc, khó tránh đều nghị luận, có sợ hãi, có ý muốn rời đi.
Tiêu Bố Y cũng nghĩ không ra tiễn thủ là ai, cũng may hắn cũng không cần phải lo sợ, tiễn thủ càng mạnh, hắn nên càng cao hứng mới đúng.
Chỉ là không biết vì sao, hắn vẫn cảm thấy có chút bất ổn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Liễu Hùng không kiên nhẫn xua tay: "Hắn bất quá cũng là đánh lén thôi, các ngươi thực nghĩ hắn là quỷ thần sao? Ta nói nói cho các ngươi, trong thiên quân vạn mã, cho dù là ngươi có bản lãnh gì, giữ mạng thì có thể, muốn lui địch thì muôn vàn khó khăn.
Hắn tiễn pháp có cao minh, cho dù một tiễn bắn chết hai người thì sao, chúng ta mấy trăm người ùa tới, một người một quyền cũng đánh chết hắn".
Tất cả mọi người đều nói Liễu đại ca nói rất đúng, trong lòng lại không cho là đúng, thầm nghĩ võ công cũng không phải là vô dụng mà là rất có tác dụng, lúc trước Lưu Hắc Thát một mình đuổi giết chúng ta thì có thể thấy được.
Bỗng nhiên trong doanh tiếng trống lại vang lớn, chợt nghe có tiếng người ồn ào, các tặc phỉ nghĩ Tùy quân đánh đến, không khỏi kinh ngạc, đều chạy ra khỏi doanh trại, chỉ thấy trong quanh trại quân Tùy lại đi ra một đội nhân mã, cũng không khác gì ngày hôm qua, tướng cầm đầu cầm trường thương, cao giọng quát: "Vô Thượng vương nghe đây.
Sáng sớm hôm nay, các ngươi ra đây, Dương tướng quân cùng các ngươi quyết sinh tử!"
Hắn lời vừa nói xong, dẫn binh chậm rãi về doanh trại, trong doanh trại tặc binh cũng vọt ra mấy thớt ngựa, dẫn theo hơn mười người tiến lên, cầm đầu là Hắc Hổ.
Hắc Hổ nghiến răng hét lớn: "Cẩu tặc đừng chạy!"
Hắn tối hôm qua không ngủ, vì huynh đệ chết mà thống hận không thôi nhưng không thể tấn công vào doanh trại quân Tùy, nhìn thấy đối thủ lại rời doanh khiêu khích, diễn lại trò cũ, làm sao mà nhẫn nhịn được, phóng ngựa nhanh tới, tướng Tùy đi tuy chậm nhưng đã qua hào sâu.
Các đạo phỉ cũng hiểu được, không khỏi kêu to, thầm nghĩ Hắc Hổ còn tiến lên thì chẳng phải là dẫm vào vết xe đổ sao.
Tùy quân âm hiểm, chỉ đơn giản dùng phép khích tướng, nhưng Xích Báo Hắc Hổ lại đều lọt vào tròng.
Hắc Hổ còn chưa qua hào sâu, thì một người đã lên tiếng gọi, đã có một người vọt qua đầu hắn mà nhảy tới trước ngựa hắn, hai tay cản lại.
Hắc Hổ ra sức kềm ngựa, giận dữ nói: "Hỏa Phượng, ngươi muốn làm gì?"
Ngăn Hắc Hổ lại chính là một nữ tử, cả người ăn mặc đỏ như lửa, cao ngạo như Phượng hoàng, trầm giọng nói: "Vô Thượng vương gọi ngươi trở về!"
Hắc Hổ trông thấy doanh trại quân Tùy đại kỳ phấp phới, sau doanh trại tiếng bước chân rầm rập, không biết còn có bao nhiêu mai phục chờ đợi, bình tĩnh lại biết Tùy binh đang chờ đợi để dụ vào mà giết, đành phải phẫn nộ mà quay trở lại.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Hỏa Phượng thân pháp nhẹ nhàng, thầm nghĩ Vô Thượng vương thật ra thu thập không ít cao thủ thảo mãng, Xích Báo tuy chết, nhưng cũng bởi vì gặp đối thủ quá mạnh, nếu là chém giết ngày thường, Tùy quân cũng chưa chắc gì đã đánh lại.
Các đạo tặc quay về, không đợi ngồi nóng chỗ thì đã có một người chạy vào trong doanh trướng: "Liễu Hùng, dẫn mười người đi vận chuyển hàng".
Liễu Hùng đứng lên nghe lệnh, dẫn Trương Vận Thông, Ngô Cương, Triệu Thiết Hán cùng Dư Thành đi, thuận tiện triệu tập cả Tiêu Bố Y cùng A Tú, cùng mấy người nữa cho đủ số mà đi ra hậu doanh, phát hiện gà bay chó kêu, lợn đứng thành bầy rất náo nhiệt.
Tiêu Bố Y khi nghe được vận lương thảo, trong lòng chợt động, thầm nghĩ Dương Nghĩa Thần nếu muốn đánh Vô Thượng vương, phương pháp đơn giản nhất chính là tập kích vào lương thảo của Vô Thượng vương, nếu không còn lương ăn đương nhiên là không công cũng tự bại.
Nhưng điểm khó nhất hiện tại không phải là đánh bại Lô Minh Nguyệt, mà là bắt hoặc giết chết hắn, Lịch Sơn Phi bản lĩnh cao cường, tuy bại trận nhưng Lý Tĩnh cũng rất khó bắt được hắn, Lô Minh Nguyệt nếu không thua gì Lịch Sơn Phi, bắt hắn hiển nhiên là cực kỳ khó.
Nhưng Tiêu Bố Y tại địch doanh nhiều ngày mới phát hiện, đạo phỉ bên người lại không có ai từng gặp qua Lô Minh Nguyệt, nhiều nhất là chỉ gặp qua vài tướng, Đại công tử cùng Lương quân sư dưới tay Lô Minh Nguyệt.
Lô Minh Nguyệt tuy ở trong doanh, nhưng lại giống như sương mù vậy.
Hắn thấy Xích Báo dũng mãnh, Hắc Hổ hung hãn, Hỏa Phượng phiêu dật, Lô công tử cao ngạo, Lương quân sư phong tao, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy Thanh Long cùng Vô Thượng vương.
Người ở hậu doanh, nhìn qua phía đại trại của Lô Minh Nguyệt, nhìn thấy cờ xí tung bay, Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, thầm nghĩ vô luận thế nào, trong mấy ngày nay nhất định phải động thủ, thời gian mình ước định cùng Dương Nghĩa Thần đã đến rồi.
Hắn sau khi gặp qua Dương Nghĩa Thần, Dương Nghĩa Thần đối với ý tưởng của hắn cũng rất tán thưởng, cảm thấy phương pháp của Tiêu Bố Y là nhất lao vĩnh dật (cực một lần rồi khỏe vĩnh viễn), ủng hộ hành động của Tiêu Bố Y, thắng thì công lao hai người chia đều, cũng phối hợp hành động với Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y lập tức Nam hạ mưu đồ đối sách, đại quân cũng bắt đầu đi tới Hạ Bi, vì sợ Lô Minh Nguyệt cảnh giác nên không đi quá nhanh, hai ngày sau đại quân mới có thể đuổi tới.
Dựa theo đối sách, Dương Nghĩa Thần không đối chiến cùng Lô Minh Nguyệt, mà vẫn dùng kế trì hoãn, chỉ chờ đối thủ chán nản buông lỏng mới dùng kỳ binh tập kích.
Vô luận phương pháp Tiêu Bố Y có đối phó được với Lô Minh Nguyệt hay không, quân Tùy quân cũng sẽ chuẩn bị xuất kích, Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu thật sự không được gì thì dò xét chỗ chưa lương của Lô Minh Nguyệt, đợi khi Dương Nghĩa Thần xuất binh thì hỏa thiêu lương thảo hậu quân thì cũng tính là không uổng một chuyến này.
Mười người đem châu báu, vải vóc cướp được chất lên trên xe, sau đó theo xe đi đến chỗ tập trung thì tháo dỡ xuống.
Loại áp vận này cứ cách một đoạn thời gian là phải làm một lần, Tiêu Bố Y sau khi biết chuyện này đột nhiên cảm thấy Vô Thượng vương này cũng hiềm nghi ngoài thì tạo phản, trong thì bí mật gom góp tiền của.
Từ Bắc đến Nam, Lô Minh Nguyệt giao chiến nhiều năm, nhưng mỗi lần đều không bị thương đến căn bản, chỉ có lo cướp phá tụ tập tiền tài, lúc này mới có thể rất nhanh đông sơn tái khởi.
Liễu Hùng đột nhiên nói khẽ với Tiêu Bố Y: "Bặc huynh đệ, ngươi có biết lần này là ai phái chúng ta đến làm việc không?"
Tiêu Bố Y bất động thanh sắc: "Vô luận là ai, chúng ta cũng phải tận tâm hết sức mà làm việc".
Liễu Hùng trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị: "Thật ra là Lương quân sư bảo ta đi vận chuyển chuyến hàng này, ngươi phải biết rằng, địa điểm cất giấu hàng bình thường cũng chỉ có thân tín mới biết được, nói như vậy ta đã trở thành thân tín của Lương quân sư?"
Hắn tuy là hỏi, nhưng phảng phất là nhận định điều này, cũng không cần Tiêu Bố Y trả lời.
Tiêu Bố Y cũng không phá sự hưng chí của hắn, chỉ có thể phụ họa theo, thầm nghĩ vị trí cất giấu này cũng không cần thiết phải bí ẩn, chỉ cần bảo vệ cho tốt là được.
Hắn là người ngoài cuộc tỉnh táo, thầm nghĩ Lương Diễm Nương cũng không phải là đói quá ăn tạp, làm sao mà xem trúng hắn.
Hắn thân nhập trọng địa, trong lòng cũng thầm cảnh giác, nhưng tài cao gan lớn cũng không sợ hãi.
Mọi người đi tới gần núi, phát hiện xen đường đều là trạm canh, hiển nhiên Lô Minh Nguyệt phòng thủ đối với nơi đây cũng rất coi trọng.
Đi đường núi một đoạn không xa, phía trước hiện ra một con đường nhỏ hẹp, sau khi đi qua, phía trước đột nhiên sáng sủa, hiện ra một mảnh đất bằng phẳng, doanh trại liên miên, xem quy mô thì cũng có thểở được mấy trăm người.
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ đến trong cốc lại có động lộ thiên khác, lưu ý sự canh gác bên trong này, phát hiện thủ vệ cũng không tính là nhiều, không khỏi rất kỳ quái.
Nhưng nghĩ lại, Dương Nghĩa Thần tuy chẹn ngang yếu đạo của Lô Minh Nguyệt lên phía Bắc, làm cho hắn tiến thối lưỡng nan, Lô Minh Nguyệt phân bố nhân thủ khắp núi, Dương Nghĩa Thần có muốn dẫn binh tới cướp hàng cũng không phải dể dàng.
Doanh trướng liên miên, trong sơn cốc cũng khá yên lặng, trong doanh trướng ít có tiếng động, Tiêu Bố Y trong lòng cổ quái, cũng không hiểu trong doanh trướng rốt cuộc là gia quyến hay tinh binh.
Xe lớn một đường đi tới, đi quanh doanh trướng, khi đi tới sát vách núi, đạo phỉ dẫn đường bảo bọn họ dỡ hàng xuống.
Tiêu Bố Y biết đạo phỉ này là thủ hạ của Lương Diễm Nương tên là Dương Gia Vượng.
Dương Gia Vượng này cũng không hô ba hét bốn, cũng không nhiệt tình, chỉ làm theo công việc, Liễu Hùng mấy lần bắt chuyện cũng không được, chỉ có thể phấn khởi khí lực, mồ hôi đổ ra như mưa mà vác đồ.
Tiêu Bố Y tuy không xem là gì, nhưng cũng không cậy mạnh, chỉ lưu tâm sự canh phòng ở trong này, tính kế tấn công ra sao là thuận tiện nhất, với sự thủ vệở trong này, thật ra cũng không khó giải quyết.
Lô Minh Nguyệt ít phái thủ hạ, không biết kà không sợ hãi hay là chủ quan.
Đợi khi đã dỡ hết hàng hóa xuống, Dương Gia Vượng bảo mọi người trở về, Liễu Hùng không khỏi thất vọng, vốn tưởng rằng Lương Diễm Nương bảo hắn đến đây là do xem trúng hắn, làm sao nghĩ đến chỉ đơn thuần là suy nghĩ mộng mơ.
Bánh xe vô tình lăn ra khỏi cốc, Liễu Hùng thở dài, nhưng không đợi ra khỏi miệng cốc, đột nhiên phấn khởi tinh thần, nhảy xuống xe hét lớn: "Các huynh đệ nhanh đến xem, còn có chuyện!"
Tất cả mọi người đều nghĩ hắn uống nhầm thuốc, Tiêu Bố Y lại nhìn thấy ở cửa cốc có mấy người đang đi tới, người cầm đầu chính là Lương Diễm Nương.
Tiêu Bố Y khoanh tay cúi đầu, Liễu Hùng lại như Khổng tước phát tình, hận không thể dựng lông tóc toàn thân lên, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Lương Diễm Nương.
"Mấy vị huynh đệ vất vả rồi" Lương Diễm Nương nhìn thấy mọi người, nhẹ nhàng bước tới, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, mùi hương ập tới mê người.
Bên cạnh nàng có mấy nữ tử, cô gái thanh tú mà Tiêu Bố Y lần trước gặp cũng ở đó, vẫn hơi cau mày như trước, đối với Lương Diễm Nương cùng mấy người cũng không đi gần.
Bên cạnh nữ tử thanh tú lại là Hỏa Phượng, một thân áo đỏ, cho dù là giày cũng đỏ như lửa, xem dung nhân cũng rất sáng lán.
Nàng ta đứng ở bên cạnh nữ tử thanh tú, đi sau một bước, đối với nữ tử thanh tú lại có chút tôn kính.
Liễu Hùng nghe thấy Lương Diễm Nương ân cần hỏi thăm, kích động hai mắt tỏa sáng: "Lương quân sư, đây là bổn phận của chúng tôi".
Các huynh đệ còn lại cũng gật đầu cúi người, Lương Diễm Nương lại cười nói: "Các huynh đệ đều đã vất vả, sao lại lập tức đi như thế, trước hãy nghi ngơi một chút cái đã?"
Liễu Hùng thanh âm kích động đến thay đổi: "Các ngươi về trước đi, Lương quân sư bảo ta lưu lại đây một lát".
Lương Diễm Nương đưa tay phất qua trước mắt mọi người: "Không chỉ là Liễu Hùng, những người khác cũng lưu lại nghỉ ngơi đi".
Tiêu Bố Y tuy cúi đầu, lại bằng cảm giác lưu ý hành động bên người, Lương Diễm Nương khi đưa tay đến, hắn cũng tăng cường đề phòng, đợi khi Lương Diễm Nương buông tay xuống, lại cảm thấy bản thân đã quá mức cảnh giác.
Nhưng vô luận thế nào, cảm giác kỳ quái trong lòng vẫn sinh ra, khiến cho hắn không thể không phòng bị.
Liễu Hùng nghe được không phải là lưu lại một mình hắn, có chút thất vọng, lại ra vẻ hào sảng nói: "Các ngươi còn thất thần làm cái gì, quân sư phân phó thì cũng như ta phân phó thôi".
"Liễu Hùng ngươi thật có khí phách, đều theo ta đến đây" Lương Diễm Nương cười rộ lên, eo thon vặn vẹo đã đi trước.
Liễu Hùng bị một câu thật có khí phách kích phát hùng tráng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi theo sau.
Nam nhân tự tác đa tình so với nữ nhân còn muốn mẫn cảm hơn, Liễu Hùng cảm thấy hành động của Lương Diễm Nương thâm ý sâu sắc, chỉ cho rằng nàng ta vì thể diện, không tiện gần gũi trực tiếp, lúc này mới bảo mọi người đi theo, không khỏi tâm trạng ngứa ngáy, ánh mắt lưu luyến phía sau Lương Diễm Nương không rời.
Mấy người cùng theo sau, cũng không đa tình như Liễu Hùng, nhiều ít cũng có chút lo lắng, khi đến gần doanh trướng, nữ tử thanh tú hừ lạnh lập tức rời đi, Hỏa Phượng theo sát sau, chui vào một lều trại khác, cũng không thấy nữa.
Lương Diễm Nương dẫn bọn họ đến một doanh trướng, bảo mọi người đi vào.
Doanh trướng không nhỏ, mười người ở trong cũng không chật chội, chỉ là bên trong rất đơn giản, vô luận thế nào cũng không phải là khuê phòng của Lương Diễm Nương.
Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, cân nhắc không ra dụng ý của nữ nhân này.
Một lát sau, hai nha hoàn đã đem bồn nước vào, đưa khăn sạch qua, Lương Diễm Nương mỉm cười nói với Liễu Hùng: "Đi tới rửa mặt đi".
Liễu Hùng được yêu quá hóa sợ, rửa tay rửa mặt rồi lại vuốt tóc, tựcảm thấy anh tư bộc phát, Lương Diễm Nương lại hỏi: "Liễu Hùng, ngươi là người ở nơi nào, mấy người này đều là huynh đệ của ngươi sao?"
Nàng ôn nhu đưa khăn mặt ra, Liễu Hùng mới muốn đưa tay ra, nàng lại giữ chặt cổ tay Liễu Hùng, nhéo một cái rồi cười nói: "Cơ thể thật rắc chắc".
Liễu Hùng hồn bay lên chín tầng mây, cơ hồ quên cả hít thở, cảm thấy bàn tay mềm mại của Lương Diễm Nương ở trên cổ tay hắn, cơ thể thật là sảng khoái.
Qua hồi lâu mới nhớ tới mà trả lời câu hỏi của Lương Diễm Nương: "Quân sư, những người này đều là huynh đệ của ta, nhà của ta ở tại Nghi Thành, nếu quân sư rảnh thì có thể cùng ta đi chơi".
Hắn nói cũng lớn mật, Lương Diễm Nương lại không để ý, quay sang Ngô Cương, bảo nha hoàn thay đổi nước