Tiêu Bố Y bình tĩnh nhìn Lương Diễm Nương, trong đầu xoay chuyển nghĩ đối sách.
Cho tới bây giờ, Lương Diễm Nương vẫn không lộ ra ý đối địch cùng hắn nhưng hắn lại lần đầu bị người nhìn thấu được trong lòng.
Yên lặng hồi tưởng lại hai năm qua, Tiêu Bố Y phát hiện Thái Bình đạo như u linh, chẳng những là ở Đại Tùy hơn nữa ở bên cạnh hắn thủy chung vẫn như ẩn như hiện.
Tồn tại không cần thiết là hợp lý, nhưng một khi đã tồn tại, đương nhiên là phải có hoàn cảnh cùng đất đai thích hợp để sinh tồn.
Thái Bình đạo từ khi sáng lập tới nay, đã trải qua hơn bốn trăm năm, rất nhiều phiệt môn, triều đại đều hưng vong suy bại sụp đổ không ngớt, Thái Bình đạo lại vẫn có thể tồn tại không thể không nói là một kỳ tích.
An Già Đà tuy chết, nhưng lại như u linh mà quanh quẩn bên người hắn, lúc trước khi An Già Đà nói bọn họ nhất định sẽ tìm được ngươi, Tiêu Bố Y tuy kinh ngạc nhưng qua hồi lâu tâm tình cũng nhạt đi.
Nhưng không lâu sau, Nhạc thần y lại làm cho hắn cảm thấy sự tình thực không có đơn giản như vậy, cũng may Nhạc thần y cũng không có làm khó, Bùi Bội được cứu, hắn thuận lợi lấy bảo vật, từ từ kinh doanh, tất cả xem ra đều thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, thì cảm thấy có một số việc đều không phải đơn giản như vậy, thiên thư, mai rùa, bảo tàng, tàng giáp, Vô Hoài Văn tất cả đều làm cho hắn cùng Thái Bình đạo càng có thêm nhiều quan hệ, càng huống chi trên tay hắn có có Thái Bình lệnh, nhưng vận dụng thế nào hắn lại không hiểu hết.
Chuyện tập kích tại Lạc Thủy làm Tiêu Bố Y rốt cuộc nhận thức ra, Thái Bình đạo đã sớm tìm được hắn hơn nữa vẫn chú ý tới hắn, thậm chí so với bất luận kẻ nào còn chú ý tới hành động của hắn hơn, nhưng hắn đối với Thái Bình đạo lại một chút cũng không biết.
Hôm nay đối mặt với kẻ phải chinh phạt lại là Thái Bình đạo đồ, điều này làm cho hắn cảm thấy mơ hồ trước đó chưa từng có.
"Ngươi có biết ai là Vô Thượng vương?" Lương Diễm Nương đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y lắc đầu, nghiêm trọng nói: "Vô luận Vô Thượng vương là ai, lúc này đây hắn cũng khó tránh khỏi thiên la địa võng".
Hắn nói lời này cũng thực không có lo lắng, bởi vì đối thủ đã có cảnh giác, muốn bắt Lô Minh Nguyệt đã khó càng thêm khó, nói đến hắn hiện tại cũng không biết Lô Minh Nguyệt là ai, có ở trong doanh trại hay không, hắn cũng không rõ.
Lương Diễm Nương trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Vậy Tiêu Đại tướng quân có biết ba chữ Vô Thượng vương là có ý gì không?"
Tiêu Bố Y sửng sốt một lát, lắc đầu nói: "Không biết".
"Vậy người có biết Vô Thượng vương một khi đã biết người ở đây, vậy vì sao không cho người đến bắt?" Lương Diễm Nương lại hỏi.
Tiêu Bố Y thở dài một hơi: "Không biết".
Hắn nói ba lần không biết, trên mặt lại còn có thể cười, Lương Diễm Nương nhìn hồi lâu mới nói: "Tiêu Đại tướng quân xin cứ tự nhiên".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài trướng, ngưng thần đề phòng, chuẩn bịứng phó nguy cơ bất ngờ.
Lương Diễm Nương đột nhiên kêu lên: "Từ từ".
Tiêu Bố Y dừng lại, cũng không quay lại.
Lương Diễm Nương đột nhiên nói: "Tiêu Đại tướng quân, ta đưa người tới đây chỉ muốn cùng người nói một câu, ta không phải là kẻ địch của người.
Vô Thượng vương cũng không là kẻ địch của người, kẻ địch của người cũng chính là đồng minh của người hiện tại".
Tiêu Bố Y cũng không nói tiếng nào, Lương Diễm Nương nhẹ giọng nói: "Tiêu Đại tướng quân cũng biết đạo điểu tận cung tàn, thỏ chết thì chó cũng bị giết.
Dương Quảng lần này không tiếc ảnh hưởng đến tương lai trong triều mà đối kháng với Vô Thượng vương, bất quá là cảm thấy Thái Bình đạo đã bắt đầu dao động đến căn cơ của hắn, hắn tuy biết đại thế đã qua lại không muốn buông tha giang sơn của hắn.
Đối với hắn mà nói, tru sát Thái Bình đạo loạn đảng, để trừ đi lời tiên đoán của Thái Bình đạo, bảo vệ giang sơn Đại Tùy không ngã, ý tưởng này thật sự là cực kỳ buồn cười.
Nhưng lần này Vô Thượng vương nếu bại, vậy cũng có thể là lúc Dương Quảng xuống tay đối với người.
Tiêu Đại tướng quân tuy uy danh hiển hách, võ công cao cường, cũng không thể đối kháng với đệ nhất danh tướng Trương Tu Đà của triều Tùy! Tuy thiên thư sớm có tên của người, ta cũng biết người sẽ không chết, nhưng Tiêu tướng quân tại sao lại không tiên hạ thủ vi cường, cùng chúng ta liên thủ giết Trương Tu Đà, mưu đồ lấy Trung Nguyên, tính chuyện xưng hùng?"
Tiêu Bố Y tim chợt đập nhanh, trầm giọng hỏi: "Ngươi sớm biết ta sẽ không chết là có ý gì?"
Lương Diễm Nương trên mặt có vẻ cổ quái, có vẻ không vui nói: "Cái này người sao lại hỏi ta? Ta đối với Tiêu Đại tướng quân rất là thật lòng, không nghĩ tới Tiêu tướng quân đối với ta vẫn trăm mối đề phòng.
Tiêu Đại tướng quân, nếu người không phải là thiên cơ, ta hà tất phải nói với người nhiều như vậy".
Tiêu Bố Y trên mặt cũng quái dị, run giọng hỏi: "Ngươi nói Thiên thư có ghi lại tên ta?"
Lương Diễm Nương sắc mặt âm tình bất định, kinh ngạc nói: "Nếu không ghi lại tên của người, thì sao lại có bốn chữ Bố Y xưng hùng? Nếu không phải ta biết Tiêu Đại tướng quân chung quy sẽ có một phen đại nghiệp nghiêng trời lệch đất, ta hôm nay cũng sẽ không thẳng thắn mà gặp người".
Tiêu Bố Y xoay người lại, nhíu mày nói: "Lương Diễm Nương, ta muốn đi gặp Vô Thượng vương!"
Vốn tưởng rằng Vô Thượng vương thần bí, Lương Diễm Nương sẽ quả quyết cự tuyệt, nhưng Tiêu Bố Y vẫn nhịn không được đề xuất yêu cầu với nàng ta.
Hắn bỗng nhiên đối với vận mệnh của mình sinh ra sự tò mò mãnh liệt, chẳng sợ phía trước là bẩy rập, càng huống chi hắn biết đối phương một khi đã biết chuyện thiên cơ, trong loạn thế đối với hắn chỉ có lợi dụng, cũng sẽ không lập tức trở mặt vô tình, Lương Diễm Nương do dự một lát mới nói: "Được, không thành vấn đề!"
Liễu Hùng ngại bên người còn có thủ hạ đợi, nên một mực vẫn ở bên ngoài trướng chờ đợi, lẳng lặng nhìn vào lều trại.
Trong trướng không có tiếng động, nhưng bởi vì không có động tĩnh mới càng làm cho người ta suy nghĩ lung tung, Liễu Hùng ôm tai chống má chờ đợi chỉ nghĩ tới khi nào đến phiên mình.
Lưu Hắc Thát nói Lương Diễm Nương nam nhân nào cũng muốn câu dẫn làm Liễu Hùng cảm thấy bản thân có hy vọng, tuy có chút ghen tị Tiêu Bố Y đi đầu nhưng có thể là do dung mạo của hắn.
Đang lúc hắn đang nghĩ lung tung, thì các thủ hạ đều nhìn sang hướng khác, thấy nữ tử thanh tú đi tới, lạnh lùng hỏi: "Lương quân sư ở đâu".
Liễu Hùng đứng thẳng sống lưng: "Người đang cùng Bặc Dịch thương lượng".
Nữ tử thanh tú hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi cốc, Ngô Cương liền hỏi: "Liễu lão Đại, nữ nhân này là ai, vẫn luôn thấy nàng ta cùng quân sư công tửở cùng một chỗ".
Liễu Hùng lắc đầu, đơn giản nói: "Không biết".
"Ra rồi kìa" Dư Thành hưng phấn nói.
Mọi người quay đầu nhìn qua, thấy màn trướng vén lên, Tiêu Bố Y chậm rãi đi ra, sắc mặt như thường, phía sau là Lương Diễm Nương, kiều diễm quyến rũ, giống như đóa mẫu đơn dưới cơn mưa phùn, làm cho người ta muốn đi tới mà thưởng thức.
Liễu Hùng nuốt nước miếng, mơ tưởng tới cảnh sắc mới vừa rồi trong trướng.
Lương Diễm Nương vén màn trướng đi ra, biểu hiện đã hoàn toàn khác với khi ở trong trướng, khôi phục lại dáng vẻ phong tao nhập cốt.
"Lương, quân sư" Liễu Hùng kích động thanh âm có chút phát run, "Người muốn đi đâu vậy?"
"Ta cùng Bặc Dịch đi gặp Vô Thượng vương" Lương Diễm Nương nũng nịu cười nói, "Thế nào, Liễu Hùng ngươi muốn ngăn trở sao?"
Liễu Hùng hai mắt trợn tròn: "Lương quân sư cứ nói đùa, thuộc hạ làm sao dám".
A Tú vẫn chờ đợi cùng mọi người, nhìn thấy Tiêu Bố Y bình yên không việc gì, khẽ thở phào một hơi.
Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
A Tú biết Tiêu Bố Y có ý định khác, nên không nói gì, cũng không đi theo.
Trước mắt nhìn hai người đi xa, Liễu Hùng phun một bãi nước bọt, thấp giọng mắng: "Con điếm".
Hai người mới đến cửa cốc, nữ tử thanh tú đã lắc mình đi ra, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Lương quân sư…"
Lương Diễm Nương khẽ khép nhẹ hai mắt nói: "Hồng Tuyến, có chuyện gì?"
Tiêu Bố Y thấy nàng ta kêu có vẻ thân thiết, nhưng lại nhiều ít có chút giả tạo, nhất thời cũng cân nhắc không ra thân phận của nữ tử.
Dựa theo cách nhìn của hắn, người này hoặc là người thân của Vô Thượng vương, hoặc là bạn bè gì đó của Lô công tử, tuyệt đối không phải là bạn bè của Lương Diễm Nương, nữ nhân đối với nữ nhân, luôn có một loại đối địch khó hiểu, cho dù các nàng có thân quen với nhau.
Hồng Tuyến hỏi: "Không biết quân sư chuẩn bị đi nơi nào?"
"Ta à, ta chuẩn bị cùng vị tiểu ca này đi…" Lương Diễm Nương che miệng cười duyên, "Xấu hổ chết mất…"
Hồng Tuyến sắc mặt có chút bất thiện, liếc nhìn Tiêu Bố Y, muốn nói lại thôi.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, lại cười nói: "À, ta cùng Lương quân sư đang chuẩn bị đi gặp Vô Thượng vương".
Hồng Tuyến cùng Lương Diễm Nương đồng thời đều thay đổi sắc mặt.
Lương Diễm Nương có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Bố Y, nói không nên lời.
Tiêu Bố Y vẫn mỉm cười.
Hồng Tuyến lại phẫn nộ nói: "Lương quân sư, cái này là có ý gì?"
"Cái gì mà có ý tứ gì?" Lương Diễm Nương nụ cười có chút cứng ngắc, con ngươi xoay chuyển, không nghĩ đến mình thì hàm hồ, mà Tiêu Bố Y lại nói thẳng ra không che đậy như vậy.
"Ta ngàn dặm thay mặt gia phụ cùng các ngươi kết minh, ngươi lại nói Vô Thượng vương không ở đây, bảo ta chờ đợi" Hồng Tuyến cười lạnh nói: "Vốn ta cảm thấy hiện nay hai quân đối chiến, chủ tướng lại không có mặt chẳng phải là chuyện cười sao.
Nhưng dù sao cũng nghĩ chuyện liên kết Vô Thượng vương có sự khó xử, không nghi ngờ tới chuyện khác, không nghĩ tới nếu không có người này, ta còn không biết quân sư vẫn là lừa gạt ta".
Tiêu Bố Y ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Quân sư, một khi Vô Thượng vương đã không ở đây, vậy mới vừa rồi cô đáp ứng dẫn ta đi gặp là người nào?"
Hắn nghĩ nữ tử nói cái gì ngàn dặm tới đây để kết minh, trong lòng cân nhắc, ở đây là Hạ Bi, ngàn dặm thì quá nửa không phải là Hà Nam, chẳng lẽ còn xa tận phương Bắc? Không biết là thế lực mà lại có thực lực cùng Vô Thượng vương kết minh?
Lương Diễm Nương có vẻ xấu hổ, tuy nhanh trí đa mưu, trong lúc nhất thời cũng không biết chữa cháy như thế nào, cũng may tâm tư xoay chuyển, rốt cuộc cũng tìm được lý do: "Hồng Tuyến, thật ra cũng không phải là tôi cố ý lừa dối, mà là Vô Thượng vương thân thể có bệnh, hôm nay mới có hơi chút chuyển tốt, bệnh này có thể lây nên không thể gặp người khác, chỉ sợ thành dịch.
Vô Thượng vương vì lo lắng cho Hồng Tuyến cô, nên lúc này mới nói không có ở đây, cũng không phải là bất kính đối với lệnh tôn".
Hồng Tuyến chỉ cười lạnh, Lương Diễm Nương thở dài một tiếng, "Một khi Hồng Tuyến đã không tin, ta cũng không thể làm gì được.
Ta đang muốn dẫn Bặc công tử đi gặp Vô Thượng vương, Hồng Tuyến cô nương nếu muốn thì có thể đi cùng ta".
"Không cần" Hồng Tuyến lắc đầu nói: "Hai quân liên minh, quý chỗ thành ý, Lương quân sư một khi đã không thèm để ý tới việc kết minh với gia phụ, ta quay về là được".
Nàng thật ra nói đi là đi, liền xoay người rời đi, Lương Diễm Nương vội vẫy tay kêu lên: "Hồng Tuyến, chuyện đâu còn có đó, cô…"
Hồng Tuyến ý đã quyết đi, cũng không có quay đầu lại.
Lương Diễm Nương thở dài một tiếng, buông tay xuống, sắc mặt âm tình bất định.
Tiêu Bố Y ra vẻ kinh ngạc nói: "Lương quân sư, chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao?"
Lương Diễm Nương liếc nhìn Tiêu Bố Y, đột nhiên hé miệng cười nói: "Đều nói Tiêu tướng quân bày mưu nghĩ kế, tâm cơ cao minh, thế gian hiếm thấy, Diễm Nương hôm nay cũng tính là kiến thức".
"Ồ?" Tiêu Bố Y ra vẻ hồ đồ.
"Tiêu tướng quân chỉ thuận miệng một câu, đã khiến cho đồng minh của Vô Thượng vương bỏ đi, làm suy yếu lực lượng của Vô Thượng vương, thủ đoạn quả thực là cao minh".
"Ruồi bọ cũng không rời trứng, nếu các ngươi hợp tâm đồng đức, đừng nói là một câu, cho dù ta dùng đao tách ra cũng không được" Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Lương Diễm Nương cười nói: "Tiêu tướng quân châm chọc hành vi của ta không đoan chính, hay là trào phúng thủ đoạn làm việc của Vô Thượng vương?"
"Ta chỉ nói thật tình mà thôi" Tiêu Bố Y trả lời.
Lương Diễm Nương cũng không tức giận, chỉ nói: "Nên đi thì cũng sẽ đi, nên đến thì cũng sẽ đến, bọn họ coi trọng uy vọng của Vô Thượng vương muốn kết minh, chúng ta đang nghĩ biện pháp cự tuyệt bọn họ như thế nào, Tiêu tướng quân khoái đao trảm loạn ma cũng giúp chúng ta lần này".
Lương Diễm Nương trong lời có châm, Tiêu Bố Y trong cương có nhu, hai người nói chuyện tuy bình thản nhưng đều châm chích lẫn nhau.
Tiêu Bố Y cười nói: "Một khi đã giúp cho các người, không biết Lương quân sư sẽ cảm tạ ta như thế nào đây?"
Lương Diễm Nương cười nói: "Tiêu tướng quân muốn ta thế nào cũng được" thanh âm của nàng ta như nước, khó tránh làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung.
Tiêu Bố Y ra vẻ ngạc nhiên, cao thấp đánh giá Lương Diễm Nương: "Thực sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, không biết Tiêu tướng quân muốn ta làm cái gì?" Lương Diễm Nương nhẹ nhàng dựa qua, ngẩng đầu lên, môi đỏ mọng hé mở, có chút chờ mong.
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn cô dẫn ta đi gặp Vô Thượng vương, Lương quân sư chẳng lẽ quên nhanh như vậy sao?"
***
Lương Diễm Nương mặt mày hầm hầm, trong doanh trại ít người nhìn thấy.
Cho nên tặc binh nhìn thấy Lương Diễm Nương bộ dáng như vậy dẫn Tiêu Bố Y tiến vào doanh trại Vô Thượng vương, đều nghi hoặc khó hiểu.
Tiêu Bố Y dưới sự dẫn dắt của Lương Diễm Nương, rốt cuộc đã đến doanh trại của Vô Thượng vương.
Đây là lần đầu tiên hắn vào doanh trại Vô Thượng vương, phát hiện doanh trại bố trí cũng rất có bộ dáng, phòng bị nghiêm ngặt.
Nội quân của Vô Thượng vương tuyệt không phải loại ô hợp có thể so sánh, trang bị chỉnh tề không thua gì quân Tùy.
Hắn mới đến doanh trại, liền