Lão Đại cùng lão Tam đều biết lệ quỷ nguy hại, lần tạ ơn này không phải vì bản thân, mà là vì huynh đệ, binh sĩ cùng dân chúng thảo nguyên.
Tiêu Bố Y khẽ thở dài: "Lão Tam, mấy cái như thấu hiểu đại nghĩa, bỏ qua an nguy bản thân cũng không cần để ý, thật ra ta cũng muốn đa tạ ngươi.
Sinh tử có số mệnh, phú quý tại ông trời, chúng ta một phen khổ tâm, chỉ trông mong ông trời chiếu cố".
Thủy Linh khóc nói: "Chúng ta phải ở chỗ này chờ chết sao?"
Nàng thân là Tháp Cách, có chút ngang ngạnh, nghe nói phải gả cho vương tử Khế Cốt, cốý không theo, lúc này mới theo Tiêu Bố Y chạy trốn, nhưng nào nghĩ đến sẽ đụng phải loại chuyện này.
Nàng cho dù điêu ngoa ngang ngạnh, ngày thường hô phong hoán vũ, bất quá cũng chỉ là một nữ tử, sống chết trước mắt như thế, chỉ ngồi chờ chết, trong lòng kinh khủng không cần nói cũng biết.
Lão Tam lại lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi thả cô có đi hay không, thời khắc này có muốn chạy cũng không được" Nhìn Thủy Linh, lão Tam trong mắt hiện lên vẻ thương xót, thoáng qua lại lạnh như băng, "Cái này có lẽ cũng là số mệnh!"
Thủy Linh nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu: "Ta không tin số mệnh gì đó, ta cũng không tin lệ quỷ gì đó, các ngươi để cho ta đi…"
Nàng mới là cất bước, lão Tam đã rút đao đứng ở trước mặt của nàng, trầm giọng nói: "Hôm nay đại nạn lâm đầu, làm sao có thể để cho cô ngang ngạnh.
Cô muốn đi cũng có thể, nhưng nếu muốn đi, ăn trước ta một đao đã.
Hơn nữa cô đã nghe nhiều bí mật của chúng ta như vậy, trừ phi chúng ta rời khỏi thảo nguyên, còn không thì cô không thể rời chúng ta nửa bước.
Tiêu đại ca nói cô tự mình chuốc lấy cực khổ, cô bây giờ mới hiểu sao?"
Thủy Linh vội vàng lắc đầu nói: "Ta hiểu rõ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác bí mật của các ngươi, chỉ cầu các ngươi thả ta đi.
Nhất Trận Phong… không, Tiêu đại ca… ta biết huynh là người tốt, cầu huynh để cho ta đi".
Lão Tam nắm chặt cương đao.
Thầm nghĩ Tiêu Bố Y mềm lòng, nếu thật sự thả cho nàng ta đi, chỉ sợ sẽ rước họa không ít, thầm nghĩ cho dù Tiêu Bố Y muốn thả đi, bản thân cũng nhất định phải giết.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Không phải ta không cho cô đi, mà là tình thế không được phép cô đi…"
"Nhưng ta không muốn chết" Thủy Linh nước mắt lại rơi xuống, hiện giờ nàng thoạt nhìn, bất quá chỉ là một tiểu cô nương điêu ngoa ngang ngạnh mà thôi.
Tiêu Bố Y còn chưa trả lời, lão Tam đã lạnh lùng nói: "Vậy ai muốn chết? Chẳng lẽ chúng ta muốn chết sao? Nhưng lệ quỷ phi thường lợi hại, cô đi, chết có thể không chỉ một mình cô, phụ thân cô, huynh đệ tỷ muội cô cũng có thể bởi vì cô mà bị lệ quỷ triền thân, cô nhẫn tâm như vậy sao?"
Biển Bức ở xa xa trong mắt có lệ nóng, chắp tay nói, "Ta đi trước một bước, các người chờ ta ở đây".
Hắn nói đi là đi, song chưởng co vào giương ra, người đã ra ngoài mấy trượng.
Thủy Linh nước mắt lưng tròng nhìn qua hai người, "Các ngươi sẽ không đi chứ?"
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Sinh tử có số mệnh, phú quý tại ông trời, Thủy Linh, cô thật ra cũng không nhất định phải sợ hãi như thế, nói không chừng chúng ta mệnh tốt, lệ quỷ sẽ không dính vào chúng ta".
Thủy Linh nhìn Tiêu Bố Y một lúc lâu, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Chúng ta giờ phải làm sao? Ta chỉ sợ chờở chỗ này, không cần tới mười thiên, cho dù không có lệ quỷ trên người, nhưng cái gì cũng không thể ăn, chỉ sợ cũng sẽ chết đói".
Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Chúng ta không phải chờ chết, chúng ta càng phải muốn sống, vì người khác cầu được sinh cơ.
Chỉ hy vọng chúng ta cảnh báo không muonj, cũng hy vọng bọn họ sẽ nghe lời chúng ta".
Nói tới đây, Tiêu Bố Y có chút lo lắng, thầm nghĩ ôn dịch này tới hung mãnh như thế, hắn thật ra cũng tin tưởng, Mông Trần Tuyết nếu như nghe cảnh báo, đương nhiên cũng sẽ tin hắn.
Nhưng người thảo nguyên có thể tin hay không, xem biểu hiện của Thủy Linh, thật sự không thể không lo, đột nhiên trong lòng chợt động, Tiêu Bố Y đứng lên, thấp giọng nói: "Lão Tam, ngươi cùng Thủy Linh ở đây chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở về".
Thủy Linh nhìn vào mắt lão Tam, khiếp đảm nói: "Ta muốn cùng đi với huynh".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Thủy Linh, lão Tam là một hán tử, hắn vì tính mạng của huynh đệ, cũng không lo tới tính mạng của bản thân, cô cho rằng hắn sẽ vô cớ thương tổn tới cô?"
Thủy Linh lắc đầu, "Ta chỉ sợ hắn vì tính mạng của huynh đệ, càng muốn giết ta.
Vô luận như thế nào, Tiêu đại ca, ta đi theo huynh thì yên tâm hơn".
Lão Tam nghi hoặc nói: "Lão Đại, người muốn đi đâu?"
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Ta mới phát hiện chúng ta mới vừa rồi làm sai một việc, chúng ta không nên rời khỏi nhà gỗ nhanh như vậy".
Lão Tam cũng đã không sợ hãi như mới vừa rồi, khó hiểu hỏi, "Lão Đại, căn cứ theo kinh nghiệm của chúng ta, lệ quỷ này không thể kháng cự, chỉ có thể trốn tránh, người trốn càng xa thì lệ quỷ dính vào người có thể càng nhỏ, cho nên ta vừa rồi mới vội vàng kéo người rời đi…"
Hắn mặc dù kiến thức qua lệ quỷ lợi hại, nhưng nhận thức ngược lại còn xa mới bằng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Chúng ta cho dù rời khỏi lệ quỷ, nhưng lệ quỷ còn muốn nguy hại tới người bên ngoài, nơi này nếu có người khác đi ngang qua, chẳng phải cũng bị dính giống như chúng ta sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lão Tam bàng hoàng vô kế.
Tiêu Bố Y kiên định nói: "Ta đi phóng hỏa đốt nhà gỗ nọ!"
"Ngươi muốn trở về nhà gỗ?" Lão Tam cùng Thủy Linh kêu lên thất thanh.
Tiêu Bố Y cười cười, " Căn nguyên tai họa kia, vô luận như thế nào, chúng ta nếu gặp được, thì phải trừ khử" Tiêu Bố Y đối phó ôn dịch cũng không rành, càng không có dược vật đối kháng, nhưng nhiều ít cũng biết mấy thứ này nhất định phải hỏa thiêu chôn sâu, nếu không những gì mà ba người làm cũng không có ý nghĩa.
Thủy Linh run rẩy, không dám đi theo, Tiêu Bố Y nhìn về phía Thủy Linh, mỉm cười nói: "Thủy Linh, cô yên tâm, chỉ cần cô an tâm ở lại nơi này, lão Tam tuyệt sẽ không làm thương hại tới cô.
Lão Tam, có đúng không?"
Lão Tam ánh mắt di chuyển qua trên người hai người, rốt cuộc gật đầu nói: "Cô ta không trốn, ta sẽ không giết".
Tiêu Bố Y cười cười, phủi tuyết đọng trên người, sải bước đi về phía nhà gỗ, Thủy Linh ngoan ngoãn quay về trước đống lửa, đợi một lúc lâu, đột nhiên hỏi, "Tiêu… hắn sẽ trở về chứ?"
Lão Tam liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Cũng không phải là mỗi người đền xem trọng sinh tử như cô, huynh đệ của ta, thời khắc này chỉ hận không thể cùng chết với ta, Tiêu lão Đại rất có tinh thần đại từ đại bi, đại dũng đại trí, ta không bằng hắn".
Thủy Linh trầm mặc một lúc lâu, "Hắn họ Tiêu… Chẳng lẽ hắn chính là mã thần… Tiêu Bố Y…"
Nàng hỏi vậy, lão Tam chỉ nói: "Chờ hắn trở về, cô đi mà hỏi hắn".
Thủy Linh thở dài, cũng không khóc nữa, an tĩnh xuống.
Hai người trầm mặc không nói gì, không biết qua bao lâu, lão Tam bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phương xa nói: "Tiêu lão Đại thật sự đã đốt nhà gỗ,ừm, quá nửa ngay cả khoảng rừng đó cũng đốt".
Thủy Linh quay đầu nhìn qua, phát hiện phía đó khói đặc đang cuồn cuộn, lẩm bẩm nói: "Hắn không sợ lệ quỷ sao?"
Lão Tam trả lời: "Hắn là một anh hùng, so với Lô lão Tam ta thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Ta nghĩ… lệ quỷ nhìn thấy loại anh hùng như hắn… cũng sẽ tránh né".
Đột nhiên nghe thấy được tiếng bước chân vang lên, lão Tam xoay người lại nhìn, Thủy Linh lại càng hoảng sợ, cũng nhìn theo, phát hiện có hai người cưỡi ngựa kéo xe trượt tuyết chạy tới hướng này, một người trong đó đúng là Biển Bức.
"Dừng lại đó đi, chớ có đến gần" Lão Tam cao giọng nói.
Biển Bức cùng một hán tử khác dỡ vật phẩm xuống, lớn tiếng nói: "Lão Tam, chúng ta đã chuẩn bị cho ba người các ngươi lều vải, lương khô cho mười ngày, còn cần gì không?"
Lão Tam lắc đầu, "Vậy là đủ rồi.
Đại ca, người chớ có trở lại, người tới một lần, lệ quỷ lại có thể có cơ hội dính vào thân.
Mười ngày sau nếu chúng ta không có dấu hiệu nguy hiểm, thì sẽ chủ động đi tìm các người.
Còn nếu chúng ta không được, thì sẽ hỏa thiêu ở tại nơi này, nơi này mọi người cũng chớ có tới".
Biển Bức đứng ở trong tuyết, xa xa nhìn lão Tam, bông tuyết trong suốt, trong mắt lệ quang ánh lên, từ từ quỳ xuống đất, "Lão Tam, hôm nay huynh đệ từ biệt, không biết còn có thể gặp lại hay không, chỉ cầu kiếp sau lại là huynh đệ".
Hán tửở bên cạnh hắn cũng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Chúng ta trọn đời đều là huynh đệ".
Bọn họ hiển nhiên đều biết lệ quỷ lợi hại, cũng không bịn rịn chuyện sinh ly tử biệt.
Lão Tam cũng quỳ xuống, mỉm cười nói: "Con mẹ nó, thật ra ta cũng đã sống được nhiều năm như vậy, lần trước lệ quỷ không có bắt được ta, lần này cũng phải xem số mạng của ta.
Các người chạy xa một chút, thông báo cho Mông Trần tộc, cấm ra ngoài, cấm người ngoài tiến vào, ngàn vạn lần không nên đi các tộc khác, thật ra Biển Bức đại ca cũng biết mấy cái này, không nhọc ta nhiều lời.
Về phần các binh sĩ huynh đệ đến thảo nguyên, cũng mong Biển Bức lão Đại người trông nom, chết một người, chúng ta cũng không mặt mũi nào trả lời với Tiêu đại ca".
Biển Bức gật mạnh đầu, "Lão Tam, ngươi yên tâm, ta sẽ dốc cạn khả năng".
Thủy Linh ở một bên nhìn hai người xem thường sinh tử, không biết vì sao cánh mũi cay cay, muốn khóc rống lên một hồi, nhưng rốt cuộc là thương tâm hay là cảm động, thì bản thân cũng không rõ.
Hai người Biển Bức rốt cuộc giục ngựa rời xa, đến khi không còn thấy bóng dáng, lão Tam lúc này mới tiến lên, nhìn thấy trên xen trượt tuyết cũng chuẩn bị không ít đồ, còn có vài túi rượu mạnh, mỉm cười nói: "Trước khi chết, có thể uống thống khoái một lần cũng là không có gì oán hận".
Xa xa đã có người cười nói: "Lão Tam, ta chỉ biết là, người sợ chết nhất định sẽ chết, ngươi chưa chiến đấu đã từ bỏ, đã bại bởi lệ quỷ, cái này cũng không phải là tác phong của ngươi".
Thủy Linh xoay người lại, nhìn thấy dưới ánh mặt trời, Tiêu Bố Y đang sải bước trở về, trong lòng nhiều ít cũng có chút bình an.
Lão Tam cười khổ nói: "Cái này thật ra cho dù gặp phải hổ báo sài lang, ta cũng có thể đấu cùng với nó, nhưng lại đụng phải loại lệ quỷ sờ không được này, thật sự làm cho ta có lực mà không có chỗ dùng, lão Đại, đã đốt hết rồi sao?"
Tiêu Bố Y gật đầu, trên mặt vẫn có sự lo lắng, "Ta mặc dù đã đốt, nhưng cũng đốt không hết chuột, ta chỉ sợ…"
Hắn nói tới đây, muốn nói lại thôi, hắn đương nhiên rõ ràng loại bệnh có tính chất lây bệnh mạnh này căn nguyên đúng là do chuột, nhưng hắn có bản lãnh thông thiên, cũng là bất lực.
Lão Tam cũng là thở dài, "Chúng ta cũng chỉ có thể làm tận lực, nghe theo mệnh trời, làm cũng không thẹn với lương tâm, những chuyện còn lại cũng không thể quản nhiều được.
Chỉ sợ người thảo nguyên, lại phải chịu một trường hạo kiếp".
Hai người đàm luận một hồi, cũng ít đi sự sợ hãi, Thủy Linh âm thầm cảm động, lo lắng nói: "Thì ra các người đối với người thảo nguyên cũng không phải độc ác như vậy, lại còn suy nghĩ cho người thảo nguyên chúng ta, như vậy cha ta nó cũng sai rồi".
"Cha cô nói cái gì?" Lão Tam hỏi.
Thủy Linh nói: "Người nói người Trung Nguyên luôn đối với người thảo nguyên ghét cay ghét đắng, chúng ta chỉ có đấu tranh với các người thì mới có thể có đường sống".
"Nói cái rắm cũng không thông" Lão Tam cười lạnh nói: "Sói là sói, vĩnh viễn không đổi được bản tính tàn nhẫn, nghĩ tới thời Khải Dân Khả Hãn, Đại Tùy cùng thảo nguyên quan hệ hòa hợp, thảo nguyên từ Trung Nguyên cũng chiếm được bao nhiêu chỗ tốt? Là ai chủ động khơi mào chinh chiến, là ai vừa tại Nhạn Môn xua bốn mươi vạn kỵ binh nam hạ? Nếu như là Khải Dân Khả Hãn, chúng ta lần này cần gì phải bắc thượng? Hắn muốn chiến, chúng ta sẽ chiến, chúng ta sẽ không cự tuyệt hòa thuận chung sống, nhưng chưa bao giờ sợ hãi chiến tranh".
Thủy Linh không nói, Tiêu Bố Y lắc đầu, "Lão Tam, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, chuyện đó thì làm sao Thủy Linh có thể làm chủ".
Lão Tam nhìn thấy Thủy Linh hai mắt đẫm lệ, trong lòng mềm nhũn ra, thầm nghĩ Tiêu Bố Y nói không sai, nàng ta ngay cả hôn sự của chính mình cũng không thể làm chủ, thì làm sao có thể ngăn cản quân Đột Quyết nam hạ?
Tiêu Bố Y kéo xe trượt tuyết đi về phái núi, tới chân núi, chọn một chỗ khuất gió mà dựng lều vải.
Biển Bức lo lắng chu đáo, đã chuẩn bị ba cái lều vải, lão Tam nhìn thấy, lẩm bẩm nói: "Không biết lệ quỷ dính vào người nào trước, biết trước thì cũng đỡ.
Ta nếu là bị lệ quỷ dính trên người, quyết sẽ không ra khỏi lều vải, đến lúc đó một phát hỏa thiêu lều vải là xong".
Khi hắn nói lời này vẫn nhìn Thủy Linh, hiển nhiên đối với nàng cũng không tín nhiệm, cũng muốn bắt nàng lập lời thề.
Thủy Linh sợ hãi liếc mắt nhìn hai người, lại không nhịn được mà muốn khóc, "Nếu bảo tự mình phóng hỏa thiêu mình, ta làm không được".
Lão Tam thanh âm lạnh lùng nói: "Vậy đến lúc đó ta giúp cô là được chứ gì".
Thủy Linh oa một tiếng khóc tức tưởi, chui vào trong chiên trướng, tiếng nức nở không ngừng bên tai, Tiêu Bố Y thở dài nói: "Lão Tam, ngươi cần gì…" Nói tới đây, Tiêu Bố Y cũng lắc đầu, phân thực vật vào trong lều vải của ba người, lão Tam cũng không lên tiếng, chui vào trong lều vải, không còn tiếng động nữa.
Sau một hồi lục đục, Tiêu Bố Y ngồi ở ngoài trướng, nhìn mặt trời chiều ngã về tây, đám mây ở chân trời hồng như lửa, rồi sang đỏ sậm, thoáng qua đã chìm vào trong tối tăm, trong lòng cũng trầm xuống như vậy, lại thở dài rồi quay về trong chiên trướng vận khí điều tức.
Thảo nguyên mùa đông, khi mặt trời lên thì ấm áp, nhưng tới đêm khuya thì phi thường rét lạnh.
Tiêu Bố Y trong khi điều tức, mơ hồ nghe được tiếng khóc của Thủy Linh, thê lương dị thường, nhưng cũng không thể làm gì được.
Sáng sớm hôm sau, Thủy Linh chui ra khỏi lều vải, lớn tiếng hô to: "Mặt trời đã lên".
Những lời này nàng trong hai ngày đã hô hai lần, nhưng lần này hô lên, tâm tình lại khác hẳn hoàn toàn.
Lần đầu tiên khi rời sơn động hô là một loại thư thái, là một loại hy vọng, là một loại cảm thấy may mắn khi đã chạy thoát, nhưng hôm nay khi nàng hô, lại lộ ra sự hy vọng vô hạn.
Nàng vốn vẫn là điêu ngoa ngang ngạnh, có lẽ chỉ có vào lúc này, rốt cuộc mới rõ ràng, thì ra mỗi ngày chứng kiến mặt trời lên xuống cũng là một chuyện rất không dễ dàng, lại là một chuyện rất hạnh phúc.
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc nàng không có chạy trốn, cũng bội phục dũng khí của nhau, ba người rời lều vải, đưa mắt nhìn nhau một cái, yên lặng không nói gì.
Lão Tam đi nhóm lửa, nhìn mặt trời ở phương xa, lẩm bẩm nói: "Mặt trời đã lên, chúng ta còn có thể nhìn thấy mấy lần mặt trời?"
Thủy Linh thấm thỏm nói: "Chúng ta một ngày không có việc gì, sau này cũng có thể không có việc gì?"
Lão Tam hừ một tiếng, " Lệ quỷ há dễ dàng đối phó như vậy sao, chúng luôn giảo hoạt vô thường, có đôi khi cũng không ra tay ngay, mà đợi cho ngươi đi hại càng nhiều người, cho đến khi chúng ta thật lâu không có động tĩnh gì, quá nửa mới xuống tay với chúng ta".
Tiêu Bố Y chỉ có thể cười khổ, thầm nghĩ lão Tam nói rất huyền bí, mà cũng có thể nói là rất có khả năng.
Bởi vì loại ôn dịch này sẽ có thời kỳ tiềm phục, đến miệng lão tam, thì biến thành lệ quỷ có dụng tâm hiểm ác.
Lúc này hắn trầm mặc đi nhiều, không biết vì sao cũng không có bao nhiêu sợ hãi, có lẽ hắn đã trải qua nhiều hiểm ác, lần này so ra ngược lại cũng không có gì ghê gớm.
Hắn thật không ngờ mình tung hoành thảo nguyên Trung Nguyên, như mặt trời đang lên, nhưng lại gục ngã bởi ôn dịch, không biết vì sao, đột nhiên lại nghĩ tới Trương Giác, Tiêu Bố Y âm thầm cười khổ.
Nhân tài kinh thiên kia mà chẳng phải cũng chết vì bệnh tật sao, chẳng lẽ mình cũng dẫm lên vết xe đổ của hắn? Chỉ là người ta không gì làm khó được, thậm chí có thể dùng phù thủy để chữa bệnh, mình so với hắn mà nói, cũng không đáng nhắc tới.
Ba người đều trầm mặc, nhìn mặt trời lên rồi xuống, thoáng qua một ngày cứ như vậy mà qua, lần này khi lão Tam quay về trong lều vải, Thủy Linh do dự rồi cũng đứng dậy, trước khi chui vào lều vải thì quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, "Này…"
"Hử?" Tiêu Bố Y xoay qua, nhìn thấy khuôn mặt của nàng lộ vẻ bình tĩnh.
"Ta sẽ không đào tẩu" Thủy Linh đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y nhìn nàng một lúc lâu, "Cô rất dũng cảm, người thảo nguyên có lẽ không biết, nhưng ít nhất… chính cô cũng cảm thấy an tâm".
"An tâm thì có chỗ tốt gì?" Thủy Linh rụt rè hỏi.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Cô nếu an tâm, ít nhất mỗi ngày cũng có thể sống thoải mái một ít.
Con người mở mắt nhắm mắt chính là một ngày, nhắm mắt không mở nữa thì chính là một đời, nếu cả ngày lo âu, thì mọi chuyện đều vô bổ" Thủy Linh ngóng nhìn Tiêu Bố Y, "Ngươi… thật sự một chút cũng không sợ sao?"
Tiêu Bố Y suy nghĩ một lúc lâu, "Thật ra ta sớm đã chết rồi… một đoạn cuộc sống này… cũng như nằm mơ vậy.
Bỗng nhiên biết mình sẽ phải chết, nói không sợ… nhiều ít cũng không đúng… nhưng lo sợ… chẳng lẽ có thể không chết sao?"
Thủy Linh suy nghĩ thật lâu, "Ngươi nói rất thâm ảo, ta hiểu không được".
Tiêu Bố Y cười cười, "Ta cũng vậy, tùy tiện nói một chút thôi, cô không nên quá mức lo lắng, nói không chừng lệ quỷ thấy sự dũng cảm của cô, sẽ quay đầu chạy trốn".
Thủy Linh lộ ra vẻ mong chờ, một hồi lâu mới lắc đầu nói: "Ta không dũng cảm, ta một chút cũng không dũng cảm, ta tối hôm qua khóc cả buổi tối, ta sợ hãi, ta thật sợ hãi tới mức nói không nên lời.
Ta chưa từng nghĩ đến mình sẽ cô đơn ở chỗ này mà chờ chết, ta muốn gặp cha ta, ta muốn gặp đệ đệ ta… ta lúc này, muốn nhất chính là được gặp bọn họ.
Đối với chuyện hôm qua cũng đã suy nghĩ cẩn thận, ta thật không thể gặp, ta nếu gặp họ, chính là hại họ, ta làm người sao có thể ích kỷ như vậy? Ta ngang ngạnh cả đời, trước khi chết cũng phải làm một chuyện mà mình an tâm.
Tiêu… các người… đương nhiên cũng là có người thân… các người có thể… chịu đựng không đi gặp… không phải bởi vì không thương… mà là bởi vì quá yêu thương, có phải không?"
Nàng nói một hơi, sắc mặt cũng ửng đỏ, cũng không chờ Tiêu Bố Y trả lời, đã chui vào trong chiên trướng, không có đi ra nữa.
Tiêu Bố Y nhìn chiên trướng cô đơn đứng ở chân núi cô đơn, gió lạnh thổi qua bên người cũng cô đơn, chỉ nghĩ về câu nói cuối cùng của Thủy Linh, các người có thể chịu đựng không đi gặp… không phải bởi vì không thương… mà là bởi vì quá yêu thương…
Hiện tại hắn có nhiều người để yêu thương, làm sao biết được hắn mặt ngoài thì bình thản nhưng bên trong lại tràn đầy bất đắc dĩ?
Có đôi khi, có lẽ, yêu… cũng là một loại bất đắc dĩ!
Thủy Linh mặc dù nhìn như nghĩ thoáng hơn, dũng cảm hơn, nhưng vào đêm khuya, Tiêu Bố Y vẫn nghe tiếng khóc đầy áp lực của nàng, buồn bã giống như tiếng gió nức nở, thổi những bông tuyết tung bay.
Vào ngày thứ ba, mặt trời cũng thật lớn!
Mặt trời đỏ rực mọc lên, mặt đất tuyết đọng đã có chút dấu hiệu muốn hòa tan, gió Bắc thổi ở trên người, cũng ít lạnh thấu xương hơn nhiều.
Gió phương bắc vốn lạnh, quần áo mỏng manh cũng không thể ngăn cản.
Nhưng dưới ảnh hưởng của mặt trời, ngược lại có một loại hơi nóng dào dạt.
Tiêu Bố Y âm