Lão Tam nghe được Tôn Tư Mạc khen, miễn cưỡng cười cười, "Được Dược vương khen một câu, có lập tức chết cũng đáng giá".
Chỉ là hắn hiện nay sắc mặt sưng đỏ tấy, cười giống như máu chảy ra đến nơi, có thể nói là kinh khủng phi thường.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không nghe hắn rên một tiếng, quả thực là cứng rắn.
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Ta tới đây, ngươi muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy".
Hắn ngôn ngữ thản nhiên, như là vui đùa, nhưng lại có thể mười phần an tâm.
Tiêu Bố Y tuy lần đầu tiên gặp Tôn Tư Mạc, nhưng thấy hắn gặp chuyện không sợ hãi, khiêm tốn như vậy, không chút làm giá, không khỏi sinh hảo cảm.
Tôn Tư Mạc cũng không nóng nảy đi xem Thủy Linh, lấy từ trong túi đeo bên người ra một cái hộp đàn hương, lấy ra một cây hương đốt lên, trầm giọng nói: "Khi hương tàn, ta trở lại thăm ngươi".
Lão Tam gật đầu, trong lòng nhiều ít cũng có chút phấn chấn.
Tôn Tư Mạc lại cùng Tiêu Bố Y ra khỏi lều, trực tiếp đi tới lều của Thủy Linh, mới xốc màn trướng lên, Thủy Linh đã kinh hoàng nói: "Là ai?"
Nàng trong khi nói chuyện, ra sức đem cái mền che lên trên mặt, đợi khi ngọn đèn thắp lên, lại càng run giọng nói: "Là Tiêu… đại ca sao? Người mau đi, lệ quỷ… lợi hại!"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Thủy Linh, không nên hoảng, có thần y tới chữa bệnh cho cô".
Thủy Linh sửng sốt, "Lệ quỷ… cũng có người… thu phục được sao?"
Nàng phấn chấn tinh thần, trong lúc nhất thời giống như ở trong mộng vậy, Tôn Tư Mạc đã sớm chà xát tản mát ra Linh Lăng Hương, trong không khí tràn ngập một mùi thơm, làm cho người ta tinh thần phấn chấn.
Tôn Tư Mạc chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra đặp lên trên mạch môn của Thủy Linh, Thủy Linh không có cự tuyệt, nhưng thấp giọng hỏi, "Thần y, người không sợ… lệ quỷ sao?"
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Bần đạo giỏi nhất là bắt quỷ, lệ quỷ bình thường là sợ ta".
Cái mền che trên mặt Thủy Linh khẽ run rẩy, hình như là đang cười, mà cũng có thể là đang khóc, một lúc lâu lại nói: "Tiêu… đại ca, lão Tam… thế nào?"
"Hắn cũng phảng phất như cô, bất quá hắn cố ý để cho thần y tới cứu cô trước".
Thủy Linh nhẹ thở dài nói: "Vậy đa tạ… lão Tam, hắn… miệng cứng lòng mềm, vậy huynh… có thấy mặt hắn không?"
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được Thủy Linh tại sao lại dùng mền che khuất mặt, nàng cũng không phải là sợ hãi, mà là bởi vì mặt của nàng quá nửa cũng phảng phất như lão Tam, nàng không muốn để cho người bên ngoài thấy, lúc này mới che khuất mặt.
"Cô cứ yên tâm, Dược vương cũng không phải chỉ có hư danh, chẳng những có thể trị khỏi bệnh cho cô, đuổi đi lệ quỷ, còn có thể chữa lành mặt của cô".
"Thật sao?" Thủy Linh có chút vui mừng, "Tiêu… đại ca… huynh thật sự là… người tốt".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Cô không cần nóng lòng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Tôn thần y mới đúng".
"Tôn… thần y…" Thủy Linh trầm ngâm một lát, "Là Dược vương… Tôn Tư Mạc sao?"
Tiêu Bố Y có chút kỳ quái, "Cô sao lại vừa đoán đã trúng?"
Thủy Linh có chút kinh ngạc, "Thật là… Dược vương? Ta khi còn nhỏ, cũng hay bị bệnh, khi đó… ta ở tại Tây Kinh, lúc ấy Khả Hãn, gia gia cầu y cho ta, có… thần y Sào Nguyên Phương trong cung chữa bệnh cho ta.
Gia gia nói, Bắc Tôn Nam Sào tại Đại Tùy nổi danh hiển hách, nhất định có thể trị trị khỏi bệnh của ta.
Bắc Tôn này… nói chính là dược vương, mà Nam Sào, nói chính là Sào Nguyên Phương.
Bất quá hai người này… một ở trong cung, một ở tại thảo mãng, đều là danh gia y học".
Nàng biết được mạng sống có hy vọng, tâm trạng phấn chấn, nói chuyện cũng linh hoạt hơn rất nhiều, chỉ là còn yếu, thanh âm khô khốc, phế bộ đưa ra âm thanh mơ hồ khó nghe, bệnh quả thực không nhẹ.
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được Bắc Tôn Nam Sào nghĩ là gì, thầm nghĩ lúc đầu ở kinh thành, cũng chưa từng nhiễm bệnh, thật ra cũng không có cơ hội đi gặp Sào Nguyên Phương nổi danh cùng Tôn Tư Mạc.
Trong khi hai người nói chuyện, Tôn Tư Mạc đã thăm mạch xong, tiếp lời nói: "Ta cũng đã nghe danh Sào thần y đã lâu, nhưng vẫn vô duyên gặp mặt.
Thật ôn bệnh này, cũng chính là lệ quỷ mà người thường nói, dựa theo sự giải thích của Sào thần y, là bởi vì con người bất ổn, nóng lạnh mất cân đối mà ra, ta rất là chấp nhận.
Nguyên nhân của bệnh dịch cũng không ngoài nhiệt độ trong không khí, xuân ứng với ấm thì lại lạnh, hạứng với nóng thì lại lạnh, thu ứng với mát thì lại nóng, đông ứng với lạnh thì lại ấm.
Mấy ngày nay khí hậu khác thường, chỉ sợ ôn bệnh sẽ bộc phát".
Hắn trong khi nói chuyện, nhẹ nhàng từ cổ tay của Thủy Linh nhấn lên, chỉ một lúc lâu sau, Thủy Linh dã dừng ho khan.
Thủy Linh không khỏi vui mừng nói: "Dược vương, ta hình như đỡ hơn rồi".
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Còn cách đỡ xa lắm, chỉ là cô bởi vì ôn bệnh làm thương tổn tới phế, ta trước giúp cô điều trị Thái Âm phế kinh trên tay, ngày sau cô nếu không thoải mái, có thể tự mình xoa bóp, trị liệu ho suyễn hết sức hữu hiệu.
Không cần sợ, bệnh này cũng không phải là không thể chữa trị, cô cứ thả lỏng là được".
Buông tay Thủy Linh ra, Tôn Tư Mạc từ trong túi lại lấy ra một cái hộp gỗ, mở lấy ra ngân châm tinh xảo.
"Giúp ta mở vạt áo của nàng ta ra" Tôn Tư Mạc phân phó nói: "Để lộ ra hai huyệt Trung Phủ, Vân Cánh, ta muốn từ phế kinh mà hạ châm”.
Tiêu Bố Y tập qua Dịch Cân kinh, đối với huyệt đạo trên thân thể cũng rất rõ ràng, do dự rồi đưa tay cởi vạt áo của Thủy Linh, nhẹ nhàng kéo xuống, đem trước ngực thì dừng tay.
Thủy Linh thẹn thùng, nhưng cũng không lên tiếng.
Trung Phủ là ở phía trên ngực, gần xương sườn, Vân Môn thì cách Trung Phủ chừng một tấc, cùng thuộc phế kinh.
Tôn Tư Mạc từ phế kinh Trung Phủ hạ châm, chuyển đâm Vân Môn, sau đó dọc theo cánh tay mà đâm xuống phía dưới, là các huyệt Thiên Phủ, Hiệp Bạch, Xích Trạch…
Tiêu Bố Y nghe Cầu Nhiêm Khách giảng giải qua, Thái Âm phế kinh ở tay là từ Trung Phủ, Thiếu Thương ở ngón tay, tổng cộng mười một huyệt đạo, Tôn Tư Mạc vận châm như thần, tích tắc đã xuất ra sáu châm, đâm vào sáu huyệt, thủ pháp cực nhanh, nhận huyệt cực chuẩn, làm cho Tiêu Bố Y cũng mặc cảm.
Lúc đầu đã nghĩ đến, Tôn Tư Mạc nói hắn tập luyện Dịch Cân kinh, lệ khí bất xâm, Tôn Tư Mạc đến nơi đây cũng hoàn toàn không hãi sợ, quá nửa cũng là tập luyện phép của đạo gia, cũng là nội gia cao thủ, nhìn thấy hắn lấy ngân châm đâm huyệt, thủ pháp vững chắc, còn có thừa lực, càng kiên định ý niệm này trong đầu.
Tôn Tư Mạc sau khi vận châm đâm các huyệt, nhưng lưu lại các huyệt Thái Uyên trên cổ tay, Ngư Tếở bàn tay, Thiếu Thương ở ngón tay không đâm, đưa tay tay lấy ngải cứu, sau khi đốt lên, thì hơ qua các huyệt trên, nhẹ giọng nói: "Thái Uyên huyệt này là nguyên huyệt phế kinh, bổ trung khí lực cực mạnh, trung phủ tên cũng như ý nghĩa, chính là phủ trong khí, là nơi trung khí hội tụ, cũng là yếu huyệt điều bổ trung khí, xoa bóp ngải cứu đều có hiệu quả bổ khí.
Thủy Linh, cô nếu vô sự, có thể xoa bóp hai huyệt đạo này thường xuyên, đối với thân thể của cô phục hồi như cũ có lợi thật lớn, trung khí đầy đủ, lệ khí khó lưu".
Thủy Linh dạ một tiếng, "Dược vương.
Ta cảm thấy đỡ hơn rồi, người thật là thần".
Tôn Tư Mạc cười cười, xông ngải cứu chừng một chén trà nhỏ, lại phân phó Tiêu Bố Y: "Ngươi đi lấy một bồn lửa đến đây".
Trong lều cũng có bồn lửa, Tiêu Bố Y cũng không biết lấy bồn lửa để làm cái gì, nhưng cũng rất nhanh mang tới, đặt ở bên cạnh Thủy Linh.
Tôn Tư Mạc buông ngải cứu xuống, tay vung ra đã nhổ xuống sáu cây ngân châm, thủ pháp phi thường mau lẹ.
Hắn lại từ phế kinh của Thủy Linh xuống tay, từ Thiếu Thương huyệt trên tay nàng ngược lên, hoặc điểm hoặc ấn, thoáng qua đã tới Vân Môn Trung Phủ, cứ như thế mấy lần, Thủy Linh đột nhiên sắc mặt hồng nhuận, hình như lại muốn ho lên, Tiêu Bố Y có chút kinh hãi, tưởng rằng có sai lầm.
Tôn Tư Mạc vẫn không chút hoang mang, đưa tay đỡ Thủy Linh lên, vươn tay ở tại Mệnh Môn Thận Du sau lưng nàng, vỗ vài cái, Thủy Linh đột nhiên ho lên, đã phun ra một búng máu.
Máu mang màu tím, hơi sủi bọt, tới trong bồn lửa, lụp bụp rung động, thoáng qua đã biến thành tro bụi.
Tiêu Bố Y trong lòng thầm run sợ, biết búng máu này bao hàm không biết bao nhiêu bệnh độc, Tôn Tư Mạc thì ra cũng rõ ràng độc vật này lưu không được, cho nên mới bảo hắn lấy bồn lửa để đốt đi.
Tôn Tư Mạc cho Thủy Linh súc miệng, rồi mới cho Thủy Linh nằm xuống, mỉm cười nói: "Tạm thời không sao, chờ sáng mai lại uống thuốc của ta, qua mấy ngày những chỗ sưng đỏ sẽ biến mất, mặt sẽ trở lại như hoa".
Hắn đỡ Thủy Linh nằm xuống, lại kéo mền lên đắp cho nàng, nhưng lộ ra mặt ra, nhẹ giọng nói: "Hô hấp phải bảo trì thông thoáng, ngủ một đêm, ngày mai sau khi rời giường sẽ không có chuyện gì nữa".
Thủy Linh nằm, trong mắt có sự vui mừng nói không nên lời, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn Dược vương, cảm ơn Tiêu đại ca…"
Nàng lúc này nói trung khí mười phần, cho dù Tiêu Bố Y nhìn cũng biết nói so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, không khỏi thay nàng mà cao hứng.
Tôn Tư Mạc lại trong lều vải thắp lên một nén hương, lúc này mới cùng Tiêu Bố Y rời khỏi lều.
Tiêu Bố Y than thở nói: "Dược vương quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay nhìn thấy quả là tam sinh hữu hạnh".
Tôn Tư Mạc đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: "Tiêu Bố Y cũng là danh bất hư truyền, đại từ đại bi.
Tự biết ôn bệnh lợi hại, nhưng vẫn có thể xả thân ở đây".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta lưu ở chỗ này cũng là chuyện không thể tránh được, Dược vương chớ có đề cao ta".
"Ta chữa bệnh cứu người bất quá là trách nhiệm của thầy thuốc, danh xưng Dược vương tự thẹn không dám nhận, ngươi cũng chớ có quá mức đề cao ta, gọi ta đạo trưởng là được rồi, nói cái gì Dược vương, chung quy cảm thấy không ổn" Tôn Tư Mạc ôn hòa nói.
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, trong khi nói chuyện, hai người đã vào lều vải của lão Tam, không nghe thấy động tĩnh của lão Tam, Tiêu Bố Y hơi cả kinh nói: "Hắn… là bất tỉnh hay đã ngủ?"
"Chút hương của ta có tác dụng trợ giúp giấc ngủ, tinh thần của hắn quá mức khẩn trương, đối với trị liệu bệnh tình bất lợi" Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Hắn nói vậy đã kinh qua ôn dịch, cho tới giờ lòng vẫn còn sợ hãi, đối với năng lực chống cự lại ôn dịch hiển nhiên yếu hơn, thả lỏng gân cốt, ta trợ giúp hắn điều hòa nội tại, trị liệu cũng dễ dàng hơn".
Lại giúp lão Tam xem mạch chỉ chốc lát, Tôn Tư Mạc nhẹ giọng nói: "Lại án theo phương pháp mới vừa rồi là được".
Lão Tam tuy mê man, cảm thấy được Tôn Tư Mạc trị liệu, cũng rõ ràng tỉnh lại, cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Tiêu Bố Y giúp lão Tam mở vạt áo, Tôn Tư Mạc lần này vận châm đốt ngải cứu, lại nói rõ chi tiết giảng giải cho Tiêu Bố Y phương pháp châm cứu, xoa bóp, xông ngải cứu, Tiêu Bố Y nghe đến nhập thần, cũng không có chỗ nào nghe mà khó hiểu.
"Thái Uyên huyệt vốn là nguyên huyệt phế kinh, huyệt tính thuộc thổ, thổ có thể sinh kim, năng lực bổ trung khí cực mạnh.
Dùng ngải cứu có thểấm cơ tán hàn, sơ phong giải biểu, nếu có thể đối chứng thi pháp, có thể sinh hiệu quả rất lớn".
"Thật có ngũ hành sao?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi, "Ta vẫn cảm thấy, lệ quỷ này hình như là do một loại vi sinh… rất nhỏ gì đó tác quái".
Hắn lấy kiến thức hiện đại, cũng không phải muốn cùng tranh cãi Tôn Tư Mạc, chỉ nghĩ tới nếu có thể cấp cho Tôn Tư Mạc chút tư tưởng, đó chính là cái may của thiên hạ.
Tôn Tư Mạc khẽ cười rộ lên, "Thật sự có ngũ hành sao? Vấn đề này cũng rất khó trả lời, hoặc là càng phải nói, cái gì là ngũ hành? Ngũ hành bất quá là ta một định nghĩa của tổ tiên Hoa Hạ đối với thế gian này, đem thuộc tính của vạn vật thế gian phân loại mà thôi.
Tất cả chúng ta, bất quá chỉ là một phần của thiên địa, tuân theo quy luật của tự nhiên.
Ngươi cũng biết, cổ nhân có cách nói nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, hiển nhiên tại sao mãi mà không suy? Đều dựa vào hai chữ tự nhiên! Thiên địa là tự nhiên, vô vi vô tạo, vạn vật tự có sự kết nối.
Cơ thể người cũng như vậy, cũng giống như tự nhiên, nếu giữ được sự cân bằng thì làm sao mà có bệnh? Ngươi luyện Dịch Cân kinh, quả thật là phương pháp rèn luyện dưỡng sinh đã qua thiên chuy bách luyện của đạo gia, đã đen sự cân bằng của tự nhiên phát huy tới cực hạn, lúc này mới bách khuyết bất xâm.
Cũng như ta mới vừa nói, bản thân ngươi là thân thể thuần dương, lệ khí cũng tốt, những thứ rất nhỏ cũng được…" khi nói tới đây, Tôn Tư Mạc cười cười, "Chúng nó đều phải có hoàn cảnh sinh tồn, cơ thể của ngươi không thích hợp cho chúng nó sinh tồn, chúng nó hiển nhiên sẽ không bám vào, nhưng nếu là chỗ bùn đất dơ bẩn, đúng là chỗ chúng thích sống, sinh sôi nảy nở, lúc này mới dẫn phát ra người bệnh.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa ngươi không thể bệnh, ngươi nếu gặp khi mệt nhọc, sự cân bằng không còn, thì bệnh sẽ thừa dịp công phá.
Cũng may ngươi mấy ngày nay vận công không thôi, lúc này mới có thể tránh lệ khí xâm nhập".
Tiêu Bố Y mơ hồ rõ ràng, gật đầu trầm tư.
Mà trong lúc này, nhìn thấy Tôn Tư Mạc đã nghịch đẩy phế kinh lão Tam, Tiêu Bố Y vội vàng đi tìm một bồn lửa.
Tôn Tư Mạc nghịch đẩy Thái Âm phế kinh ở tay mấy lần, lão Tam cũng đã sắc mặt đỏ lên, sau khi phun ra một ngụm máu màu tím, thì đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tôn Tư Mạc tự thân ra tay, vì lão Tam mà lo lắng chuẩn bị, không chút nào có vẻ làm cao.
Lão Tam khóe mắt đột nhiên chảy ra nước mắt, thấp giọng nói: "Tôn đạo trưởng, đa tạ người".
Tôn Tư Mạc mỉm cười, khẽ vuốt trán hắn, "Chớ có suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc, ngày mai uống thuốc tu dưỡng vài ngày sẽ khỏi”.
Lão Tam vốn là trang hán tử, nhưng thời khắc này lại như một đứa trẻ nghe lời, trong lòng kích động, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ mình nhận đại ân của Viên Lam, vì muốn báo đáp nên mới đi theo Tiêu Bố Y tới thảo nguyên.
Nhưng trong khoảng thời gian này, lại trước sau được Tiêu Bố Y, Tôn Tư Mạc cứu mạng, cũng không biết làm thế nào báo đáp.
Hai người đều có khả năng thông thiên triệt địa, bản thân thì bản lãnh thấp kém, có thể làm được gì…
Tôn Tư Mạc lại đi xem qua Thủy Linh, nhìn thấy nàng đã ngủ yên, gật đầu, đi qua lều của Tiêu Bố Y.
Hắn tuy là Dược vương, nhưng cũng không dám khinh thường, đưa tay lấy ra Linh Lăng Hương, chà xát khu đuổi uế trọc.
Trong khoảnh khắc, trong lều mùi thơm nhè nhẹ, Tiêu Bố Y mặt toát mồ hôi nói: "Trong lều đơn sơ, đạo trưởng mời ngồi".
Trong lều hắn ngoại trừ chỗ để ngủ, thì cũng không có gì để ngồi, Tôn Tư Mạc mỉm cười khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, câu nói đầu tiên là, "Ta biết ngươi khẳng định sẽcó nghi vấn, đừng ngại cứ hỏi".
Tiêu Bố Y cũng thật không ngờ Tôn Tư Mạc đi thẳng vào vấn đề như vậy, cũng ứng phó không kịp.
Hắn đích xác có nhiều nghi hoặc, nhưng nghi hoặc lớn nhất chính là tại sao Tôn Tư Mạc lại xuất hiện kịp thời, suy nghĩ rốt cuộc đổi lại cách nói uyển chuyển hơn, "Vừa lúc gặp thảo nguyên ôn dịch hoành hành, đạo trưởng lại tới kịp thời, phải nói là may mắn của chúng ta, may mắn của người thảo nguyên".
Tôn Tư Mạc trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Bố Y, thật không dám đấu diếm, ta biết nơi này sẽ có ôn dịch, mới cố ý đến đây".
Tiêu Bố Y lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ Tôn đạo trưởng thật có khả năng thông thiên triệt địa, bấm ngón tay tính toán, biết thảo nguyên sẽ có ôn dịch?"
Tôn Tư Mạc cười, hắn vốn thái độ vẫn thong dong, lần này cười lại nhiều ít có chút không biết nên khóc hay cười, "Ngươi thật sự tin trên đời này sẽ có người như thế tồn tại?"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ta không tin, cho nên mới mong đạo trưởng trả lời".
Tôn Tư Mạc đáp: "Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là có người nói cho ta biết, thảo nguyên sẽ có ôn dịch, ta lúc này mới mới kịp thời đuổi đến nơi đây.
Ồ, người nói cho ta biết cũng không có bản lãnh bấm ngón tay là có thể tính, ngươi có biết hắn tại sao biết không?"
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói: "Chung quy chẳng phải là cũng có người khác nói cho hắn sao?"
Tôn Tư Mạc thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nhân quả tuần hoàn, khi nào thì dừng" Hắn nói tới đây thì thở dài, nghiêm mặt nói: "Ta nói cho ngươi thật tình, đơn giản là ôn dịch lần này cũng không phải là thiên tai, mà là nhân họa!"
Tiêu Bố Y kinh sợ cùng xuất hiện, khó có thể tin nói: "Đạo trưởng, người nói trận ôn dịch này là có người truyền bá, cái này… cáinày sao có thể?!"
Tôn Tư Mạc trầm mặc xuống, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y ý thức được mình vô cùng kích động, nhưng lại không nhịn được hỏi, "Đạo trưởng, nếu thật là vậy, thì ôn dịch này là ai rải? Người nào lại có bản lãnh lớn như thế?"
"Ngươi có biết Miêu Cương có loại cổ độc không?" Tôn Tư Mạc đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Mơ hồ có nghe nói qua, hình như coi như là một loại độc trùng hại người?"
Tôn Tư Mạc gật đầu, "Ngươi nói không sai, Miêu Cương cổ độc thật ra cùng ôn dịch này có chút giống nhau, đều là lấy cơ thể người mà ký sinh, hơi có khác biệt chính là hạ cổcoi như đơn giản, còn muốn rải ôn dịch, thì thiên thời địa lợi không cái nào có thể thiếu.
Người rải ôn dịch này có thể nói là táng tận thiên lương, cũng không còn chút nhân tính nào, nhưng nếu thật sự ngẫm lại, thật sự cũng xem như không thể gọi là nhân tài, chỉ có thể dùng quỷ tài mới có thể hình dung.
Ta biết có người ở thảo nguyên muốn rải ôn dịch, lúc này mới cố ý chạy tới, vì phá giải ôn dịch nên lúc này mới tìm được ngươi".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Đạo trưởng có mệnh, Bố Y đương nhiên không chối từ, nhưng Bố Y có năng lực gì có thể giúp đạo trưởng?"
Tôn Tư Mạc nhẹ nhàng gật đầu, "Ta biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng".
Hắn sau khi nói những lời này, lại trầm mặc xuống.
Tiêu Bố Y thấy hắn suy tư, cũng không tiện đặt câu hỏi, chỉ lẳng lặng chờ.
"Ta quen với đại hồ tử…" Tôn Tư Mạc đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y cũng khó hiểu, chỉ có thể gật đầu, "Lúc đầu ta mới đến thảo nguyên, cũng được Trương đại ca ban cho thuốc, giải độc cho Ca Đặc Tháp Khắc cùng Mã Cách Ba Tư, nhưng thuốc này thật ra là do đạo trưởng luyện, nói như vậy, thật ra ta đã sớm cùng đạo trưởng có liên hệ sâu xa".
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Ta cũng nghe đại hồ tử nói qua chuyện này.
Thuốc có thể cứu sống nhân mệnh là tốt rồi.
Lúc đầu khi ta quen với đại hồ tử, hắn tuổi vẫn còn nhỏ, ta so với hắn lớn hơn hai mươi tuổi, nhưng là anh em kết nghĩa, tính tình rất hợp”.
Tiêu Bố Y trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không ngừng nhìn Tôn Tư Mạc, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng Tôn Tư Mạc lại so với Cầu Nhiêm Khách còn muốn lớn tuổi hơn.
Lý Tĩnh hôm nay hơn bốn mươi, Cầu Nhiêm Khách là đại ca trong Phong Trần tam hiệp, chỉ có thể lớn hơn nữa, nếu như Tôn Tư Mạc so với Cầu Nhiêm Khách còn lớn tuổi hơn, vậy hắn hiện tại cũng phải hơn bảy mươi tuổi? Mà xem hắn sắc mặt hồng nhuận, nếu nói là đại ca của mình cũng có người tin.
"Ta thuở nhỏ hay bệnh, nên lập lời thề sau này sẽ chữa bệnh cứu người" Tôn Tư Mạc lâm vào trầm tư, "Ta sinh ra vào thời Tây Ngụy, trải qua nhiều triều đại lên xuống, rất ít khi vào triều hành y, chỉ mong lấy y thuật của mình cứu chữa cho chúng sinh.
Chỉ là lực của một mình ta vẫn quá ít, nhìn thấy nỗi khổ của dân chúng, cũng chỉ hận hữu tâm vô lực, lúc này mới dốc lòng soạn ra Thiên Kim Yếu Phương, đem sở học phân ra các loại, chỉ hy vọng tạo phúc cho hậu nhân, dư nguyện đã trọn.
Bất quá ta nghĩ viết ra vậy cũng chưa đủ, nếu có thể truyền bá khắp thế giới, thì càng cần hơn nữa…"
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói, " Bực trí tuệ như đạo trưởng, Bố Y bội phục sát đất.
Đạo trưởng nếu đã có ý, không người nào trợ giúp sao được, Bố Y phát minh ra điêu bản, có thể sai người đem Thiên Kim