Khi Tiêu Bố Y nghe nói Việt Vương triệu kiến hắn, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.
Hắn sau khi vào Đông Đô, trừ cùng Bùi Minh Thúy một mình gặp qua Việt Vương ra, thì thật ra cũng ít có tiếp xúc.
Hắn đối với Việt Vương cũng không thân cận, cũng không phải là xem thường Việt Vương, mà là trong lòng có chút thương xót.
Hắn biết Việt Vương thật ra cũng tính là một người đáng thương.
Tại Đông Đô, Việt Vương lớn nhất, nhưng tại Đông Đô, Việt Vương thật ra cũng không có thực quyền gì.
Dương Quảng khi mới rời đi, Việt Vương coi như là dưới một người trên vạn người, nhưng người nào cũng rõ ràng khi Dương Quảng không thể quay về, địa vị của Việt Vương đã giảm xuống rất nhiều.
Hắn còn có thể ngồi ở trên cao vị, chỉ là bởi vì còn có một số thần tử Tùy thất trung tâm giữ gìn, hắn cho đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, cũng không phải là được tầng tầng bảo vệ như Dương Quảng, mà là còn nhiều người cho rằng hắn còn sống thì có giá trị hơn.
Tiêu Bố Y mỗi lần nghĩ tới điều này, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười chua chát, không biết tại sao lại nhớ tới mẹ con Nhạc Bình công chúa, năm đó Dương Kiên chính là từ tay mẹ con này đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, mở rộng bờ cõi, hôm nay cũng phương pháp tương tự mà bị người đoạt đi, cũng là một sự trào phúng lớn lao.
"Hoàng đại ca, không biết Việt Vương tìm ta có chuyện gì?"
"Cái này… ta cũng không rõ nữa, bất quá Việt Vương hôm nay tâm tình thoạt nhìn không tệ, ta nghĩ có thể là thương lượng chuyện tế trời" Hoàng xá nhân hiện tại đối với Tiêu Bố Y đã không có chuyện gì là không nói, nói không biết, cũng bởi vì không có gì tin tức mà thôi.
Tiêu Bố Y gật đầu, mới muốn đứng lên, thì Biển Bức đã đi đến, thì thầm bên tai Tiêu Bố Y đôi câu, Tiêu Bố Y trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ cổ quái, Hoàng xá nhân khó hiểu hỏi, "Tiêu lão đệ, làm sao vậy".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Có một cố nhân tới".
"Vậy ngươi có tiện vào cung không?" Hoàng xá nhân dò hỏi: "Nếu không tiện thì ta có thể tạm thời quay về Việt Vương, nói Tiêu lão đệ trong người không khỏe" Hoàng xá nhân nói những lời này có thể chứng minh Việt Vương này phân lượng ở trong mắt thần tử, có đôi khi còn không bằng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Hắn cũng ở trong cung".
Hoàng xá nhân nở nụ cười, "Đã như vậy, thì tốt quá rồi".
Hắn cũng không hỏi nhiều, cùng Tiêu Bố Y vào cung.
Tiêu Bố Y trực tiếp đi tới Long Quang điện, chỉ là còn chưa đi tới trớc điện, thì đột nhiên đã có người hô: "Tiêu tướng quân…"
Tiêu Bố Y cũng hơi kinh ngạc, nhìn thấy Lô Sở đi tới, mỉm cười nói: "Không biết Lô đại nhân có gì phân phó?"
Lô Sở nhẹ giọng nói: "Tiêu tướng quân đi gặp Việt Vương?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Lô Sở mỉm cười nói: "Vương mẫu Tiểu Lưu Lương Đễ cho mời, xin tướng quân sau khi gặp Việt Vương thì cùng ta đi gặp một lần, không biết tướng quân có rảnh rỗi hay không?"
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, một hồi lâu mới nói: "Rảnh rỗi thì có, nhưng không biết có tiện hay không?" Nếu là người bên ngoài mời, hắn cũng phải cẩn thận, bất quá Lô Sở một lòng trung thành, nên hắn cũng không có nghi ngờ gì.
Nhưng Tiểu Lưu Lương Đễ là quả mẫu, hắn đi tới bái kiến cũng có nhiều điều kiêng kỵ.
Lô Sở mỉm cười nói: "Vương mẫu cũng nghĩ tới điểm này, cho nên bên người còn có Bùi tiểu thư cùng Đạo Tín cao tăng ở đó".
Tiêu Bố Y nghe được tên hai người kia, cũng không ngoài ý muốn, xuất hiện nụ cười, "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh" Trên thực tế trước khi ra khỏi cửa, Biển Bức chính là nói cho hắn biết Đạo Tín đã đi tới Đông Đô.
Nghe được Đạo Tín đến đây, Tiêu Bố Y chỉ có kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hòa thượng cũng là vô sự không đăng tam bảo điện, lần trước làm cho Vô Già đại hội thiếu chút nữa sụp đổ, lần này lại tới rốt cuộc là có dụng ý gì?
Trong khi suy nghĩ, Tiêu Bố Y đã tiến vào Long Quang điện, chỉ thấy Việt Vương cao cao tại thượng, hai nhóm phân ra ngồi là Hoàng Phủ Vô Dật, Đoạn Đạt, cùng các đại thần.
Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Không biết Việt Vương tuyên thần đến đây, là có chuyện gì?"
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn thấy Tiêu Bố Y đến đây, mỉm cười nói: "Tiêu tướng quân, thật ra lần này yêu cầu người đến đây, là chủ ý của ta".
Quần thần đều hơi biến sắc, thầm nghĩ Hoàng Phủ Vô Dật nói lời này xem như là cực kỳ vô lễ, không thuộc đạo lý nhân thần.
Việt Vương người trên cao vị, vẻ tươi cười không giảm, nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tướng quân vì nước vì dân, cũng là khổ cực" Thanh âm của hắn so với ngày thường hơi khàn khàn, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
Hoàng Phủ Vô Dật lại quan tâm hỏi: "Việt Vương thân thể không khỏe sao?"
Việt Vương khoát khoát tay nói: "Hôm qua ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, không có gì đáng ngại, đa tạ Hoàng Phủ tướng quân quan tâm".
Việt Vương mỗi lần đối với sự vô lễ của Hoàng Phủ Vô Dật đều là hạ mình cầu toàn, mọi người cũng cảm thấy lạ lùng, Tiêu Bố Y nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Dật thị uy, cũng không đối chọi châm chính, chỉ hỏi: "Không biết Hoàng Phủ tướng quân có cao kiến gì?"
Hoàng Phủ Vô Dật trầm giọng nói: "Việt Vương lo cho nước lo cho dân, lo cho Vương đại nhân xuất chinh thành bại, hôm nay Vương đại nhân đã xuất binh Lạc Khẩu, Việt Vương quyết định trai giới ba ngày vì Vương đại nhân xuất chinh mà cầu phúc, không biết ý của Tiêu tướng quân thế nào?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chánh, việc này Việt Vương cùng Hoàng Phủ tướng quân hẳn là đi hỏi Thái Thường khanh mới đúng, hỏi ta cũng xem như là hỏi người mù".
Đại Tùy chín tự năm giám, Thái Thường tự chủ yếu là chưởng quản lễ nghi tông miếu, tế trờ cúng tế, Tiêu Bố Y nói như vậy cũng là không có gì không phải.
Hoàng Phủ Vô Dật lần này cũng không có châm chọc khiêu khích, chỉ mỉm cười nói: "Nhưng Thái Thường khanh Trịnh đại nhân tuổi lớn, mấy ngày nay ngẫu nhiên cảm phong hàn, đang nằm trên giường không dậy nổi".
Tiêu Bố Y trả lời: "Thái Thường khanh có bệnh, có thể cho Thái Thường Thiếu khanh xử lý, đây cũng là chuyện bình thường".
Hoàng Phủ Vô Dật lại khoát tay nói: "Thái Thường Thiếu khanh dù sao cũng không ổn thỏa bằng Trịnh đại nhân, Việt Vương không yên lòng".
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Hoàng Phủ tướng quân làm việc ổn thỏa, vậy không bằng kiêm luôn chức vị Thái Thường khanh, không biết ý của Hoàng Phủ tướng quân như thế nào?"
Hoàng Phủ Vô Dật cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tiêu Bố Y lại đưa ra đề nghị này, Đoạn Đạt ở một bên nói: "Thật ra theo ý của ta, Tiêu tướng quân làm việc ổn thỏa, lại có tấm lòng nhân hậu, chuyện Việt Vương tế trời cầu phúc nếu do Tiêu tướng quân đến chủ trì, như vậy hẳn là hợp tình hợp lý".
Tiêu Bố Y cười nói: "Đoạn đại nhân nói như vậy thật ra cũng có chút vấn đề".
Đoạn Đạt khó hiểu hỏi, "Không biết Tiêu tướng quân có gì chỉ giáo".
"Đoạn đại nhân nói ta tấm lòng nhân hậu thích hợp với chủ trì việc này, như vậy là nói Hoàng Phủ tướng quân tấm lòng không đủ nhân hậu sao" Tiêu Bố Y mỉm cười nói.
Đoạn Đạt tràn đầy xấu hổ, "Đương nhiên là không phải như thế, ta chỉ nói Hoàng Phủ tướng quân còn có trách nhiệm trong người".
"Như vậy chẳng lẽ chuyện tế trời không quan trọng sao?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Đoạn Đạt câm miệng, phát hiện mình căn bản là không nên xen miệng vào, hắn vốn chỉ muốn hai mặt lấy lòng, không nghĩ tới hai mặt đều không được tốt.
Hoàng Phủ Vô Dật lại cười nói: "Tiêu tướng quân thật sự cứ hay nói đùa, ta thật ra cũng muốn vì chuyện cầu phúc mà dốc sức, chỉ là thứ nhất chuyện phòng ngự thành quan trọng, thứ hai cũng không có nhàn nhã như Tiêu tướng quân.
Tiêu tướng quân nếu không chịu, chỉ cần nói một tiếng với Việt Vương là được.
Bổn tướng quân tuyệt không miễn cưỡng".
Việt Vương trên cao vị nói: "Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu tướng quân vẫn là lao khổ công cao, luôn có trách nhiệm, cũng mong Tiêu tướng quân vạn làn chớ có từ chối".
Tiêu Bố Y không tiện đưa đẩy nữa, thi lễ nói: "Đã như vầy, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh".
Việt Vương trên đài cao liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Dật một cái, do dự nói: "Không biết Hoàng Phủ tướng quân còn có chuyện gì nữa hay không?"
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Việt Vương… vi thần cũng không có chuyện gì khác".
Việt Vương thở phào một hơi, "Vậy…"
"Hồi Việt Vương, vi thần có chuyện" Tiêu Bố Y đột nhiên nói.
Việt Vương có chút biến sắc, một hồi lâu mới nói: "Không biết Tiêu tướng quân có chuyện gì khởi bẩm?"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nếu chuyện tế trời quan trọng, đường nhiên cầu trịnh trọng mà làm việc.
Vi thần biết cao tăng Đạo Tín đã đến Đông Đô, không biết mời người làm chủ trì cúng tế thì ý của Việt Vương như thế nào?"
Việt Vương lại ho nhẹ vài tiếng, liếc nhanh về phía Hoàng Phủ Vô Dật một cái, nhìn thấy hắn chậm rãi gật đầu, mặt giãn ra nói: "Như thế là tốt nhất".
Hoàng Phủ Vô Dật khi từ Long Quang điện đi ra, trực tiếp trở về phủ đệ.
Chỉ một lúc sau, Lưu Trường Cung vội vã chạy đến, "Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu Bố Y ra hậu điện, lại đi tới hậu cung gặp Vương mẫu".
"Gặp Vương mẫu làm cái gì?" Hoàng Phủ Vô Dật sắc mặt âm trầm.
Lưu Trường Cung cười khổ nói: "Tướng quân, đó là hậu cung, ta không được vào".
"Tiêu Bố Y sao lại được tiến vào?" Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư xoay chuyển.
Lưu Trường Cung thấp giọng nói: "Có Lô Sở dẫn hắn đi vào, căn cứ theo tin tức trong cung, bên cạnh Tiểu Lưu Lương Đễ còn có Đạo Tín lừa trọc cùng tiện nhân Bùi Minh Thúy kia".
Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng trầm xuống, "Bùi Minh Thúy này phi thường xảo trá, có cô ta ở đây…"
"Có cần trừ đi cô ta hay không?" Lưu Trường Cung đưa tay ra hiệu chặt xuống.
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu, "Chớ làm cho phức tạp, cũng may chúng ta chỉ cần đợi ba ngày nữa thôi.
Trường Cung, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
Lưu Trường Cung gật đầu nói: "Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, trông coi Hàm Gia môn cũng có người của chúng ta, đến lúc đó chỉ cần tướng quân ra tín hiệu.
Ta từ thành Hàm Gia dẫn binh sát nhập thành đông, qua đông cung đến thành Tử Vi cũng không thành vấn đề".
Hoàng Phủ Vô Dật cau mày nói: "Trường Cung, ngươi đối với thành bại của chuyện này đóng vai trò quan trọng, nhất định không thể khinh thường".
Lưu Trường Cung nghiêm mặt nói: "Trường Cung rõ ràng!"
Hoàng Phủ Vô Dật than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Lưu Trường Cung, "Trường Cung, ngươi theo ta mấy năm rồi?"
Lưu Trường Cung ngẩn ra nói: "Cũng được ba bốn năm, tướng quân, Trường Cung vẫn là do người đề bạt mới có địa vị hôm nay, đối với tướng quân cảm kích vô cùng, lần này có thể được tướng quân giao trọng trách, nhất định sẽ đem hết toàn lực, không phụ sự kỳ vọng của tướng quân".
Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười nói: "Bên cạnh ta, người có thể tín nhiệm cũng không nhiều lắm, ngươi chính là một trong số đó.
Nếu không lúc đầu ta đã không thà rằng bỏ đi Đoạn Đạt, cũng phải lưu ngươi lại.
Nếu như chuyện thành công, Trường Cung, ta sẽ ghi cho ngươi công đầu! Bất quá ta cũng cảm thấy ngươi một mình thế đơn lực cô, khi ngươi làm việc, ta sẽ phái Phí Thanh Nô hỗ trợ ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?"
Lưu Trường Cung hưng phấn nói: "Như thế là tốt nhất, thật ra Phí Lang tướng võ công cao hơn ta gấp trăm lần, nếu như tướng quân thích, có thể cho hắn chủ trì, Trường Cung tuyệt không dị nghị".
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Trường Cung, cái này ngươi nói sai rồi, võ công cao cường tuyệt đối không thể đại biểu tất cả! Thanh Nô tuy võ công cao minh hơn so với ngươi, nhưng nếu nói về lĩnh quân làm việc, còn xa mới ổn thỏa bằng ngươi.
Do ngươi làm chính, hắn làm phó, lúc này mới có thể làm cho ta yên tâm".
Lưu Trường Cung lộ ra vẻ cảm động, "Đa tạ tướng quân tín nhiệm.
Nhưng tướng quân, có một câu không biết có nên nói hay không".
"Ngươi cứ nói".
"Chúng ta lần này thừa dịp tế trời mà binh gián Việt Vương, nhưng tiểu tử Tiêu Bố Y nọ uy vọng không thấp, ta chỉ sợ giết hắn, quần thần không phục.
Hơn nữa lão già Lô Sở kia cũng khó đối phó, chúng ta cũng phải phòng bị hắn".
Hoàng Phủ Vô Dật cười nói: "Giết Tiêu Bố Y, chúng ta tinh binh nơi tay, cả Đông Đô đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, Lô Sở dẫn theo cấm vệ làm sao địch lại, Trường Cung ngươi không nên lo nhiều, chỉ cần ngươi dẫn binh phá Hàm Gia môn, chuyện còn lại đều sẽ được giải quyết".
Lưu Trường Cung không thể nhiều lời, chỉ có thể nói: "Tất cả đều theo tướng quân phân phó" Hắn xoay người muốn đi, Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên gọi lại hắn, "Đúng rồi, Đạo Tín lừa trọc kia võ công như thế nào? Ta chỉ biết là hắn phật pháp tinh thông thôi".
Lưu Trường Cung cũng lắc đầu, "Thuộc hạ cũng không biết, có muốn cần tìm người đi thử dò xét một chút hay không?"
Hoàng Phủ Vô Dật do dự chốc lát mới nói: "Không nên, chỉ một mình lừa trọc hắn cũng không có cách nào gây sóng gió, chuyện lúc này là cầu chu mật mà làm việc, không nên đả thảo kinh xà, ngược lại không ổn!"
Đợi khi Lưu Trường Cung lui ra, Hoàng Phủ Vô Dật khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, rất hiển nhiên, bất luận kẻ nào cũng chỉ biết một bộ phận kế hoạch của hắn mà thôi.
Hắn ngồi một mình ở trong sảnh, mãi cho đến đêm khuya, lúc này mới đi tới trước một gian phòng.
Hôm nay Hoàng Phủ Vô Dật quyền thế ngập trời, phủ tướng quân hiển nhiên vô cùng rộng rãi, gian phòng này lại có vẻ đơn giản, rất không bắt mắt, trong phòng cũng không có ánh đèn.
Hoàng Phủ Vô Dật tới trước cửa, nhẹ gõ lên cửa phòng hai cái.
Hắn tuy cao ngạo vô cùng, ngay cả Việt Vương cũng không đặt ở trong mắt, nhưng đối với người trong phòng nhiều ít cũng có chứa phần kính sợ.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, như cái hắc động dọa người, Hoàng Phủ Vô Dật chậm rãi đi vào, sau một lúc lâu hai mắt mới hơi chút thích ứng với bóng tối ở trong phòng.
Một người đang ngồi quay mặt vào tường, tóc dài xõa vai.
Trong phòng phi thường đơn giản, thậm chí ngay cả giường cũng không có.
Hoàng Phủ Vô Dật hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ba ngày sau là tế trời".
Người nọ không nói, Hoàng Phủ Vô Dật lại nói: "Người có mấy thành nắm chắc giết được Tiêu Bố Y?"
"Một thành cũng không có" Người nọ thanh âm trầm thấp lan tỏa, lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng trong nháy mắt bao phủ trong khí tức quỷ dị.
Hoàng Phủ Vô Dật sửng sốt, cười khổ nói: "Ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu, chẳng phải vô công mà về sao?"
Người nọ cũng không quay đầu lại, lạnh