Bên cạnh Đàn xã tắc đã hỗn loạn thành một mảng, bốn phía đột nhiên dâng lên sương mù, lập tức khuếch tán, bốn phía Đàn xã tắc dần dần là một màu trắng mịt mờ, binh sĩ đều hoảng hốt thất thố, không biết như thế nào cho phải.
Trận tập kích ở Lạc Thủy đã làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi, nhưng đó dù sao cũng là ở ngoài cung, nhưng Việt Vương ở trong cung tế trời, lại có người đến hành thích, như vậy thật sự là chuyện từ khi xây dựng Đông Đô cho tới nay chưa từng có, trong lúc nhất thời binh sĩ không biết đối mặt như thế nào.
Việt Vương luôn là người khoan hồng hậu đãi, mặc dù tính là vô năng, nhưng dù sao cũng ít xung đột với người khác, ai có thể giết hắn để thu được lợi?
Tất cả đều băn khoăn khó hiểu, sợ hãi bối rối giao nhau cùng một chỗ.
Tiêu Bố Y cũng đã lâm vào tuyệt địa, hắn tài cao gan lớn, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, trong thích khách lại mai phục một tuyệt thế cao thủ, hơn nữa lại chĩa mũi nhọn vào Tiêu Bố Y hắn.
Phù Bình Cư là ai, là sát thủ Hoàng Phủ Vô Dật phái tới? Ý niệm này trong đầu bất quá chỉ thoáng qua, Tiêu Bố Y cảm thấy xương cốt trong thân thể thiếu chút nữa gãy đoạn, hoảng sợ chưởng lực của người này, nhưng lại vẫn ra sức lăn ra xa.
Tiêu Bố Y một khắc nọ đã rõ ràng, lần tập kích này cũng không phải là muốn giết Việt Vương, mục tiêu của thích khách chính là hắn! Những người này giương đông kích tây, sáng là muốn giết Việt Vương, nhưng lại giống như khi đối phó với Lý Huyền Bá, dốc toàn lực hòng giết hắn!
Ngụy Đao Nhi trong mắt cũng thoáng kinh ngạc, hoảng sợ võ công của Phù Bình Cư, cũng kinh ngạc Tiêu Bố Y võ công tiến triển thần tốc.
Hắn thoạt nhìn cũng không biết trong thích khách mai phục một tuyệt đỉnh cao thủ, lần hành thích này, nếu như dựa theo kế hoạch, xác nhận lấy hắn làm chính, đối với việc giết Tiêu Bố Y, hắn vẫn có nắm chắc.
Lúc trước tại Bồng Lai sơn, hắn cùng huynh đệ kết bái Vương Tu Bạt giết Lý Huyền Bá, khi đó Tiêu Bố Y bất quá chỉ là một quân cờ, chỉ biết chạy trốn.
Nhưng mới vừa rồi Tiêu Bố Y dưới tình huống trọng thương hộc máu vẫn cản được một đao toàn lực của hắn, lực lượng ẩn chứa lại còn thiếu chút nữa chấn bay đơn đao của hắn.
Đao trong tay hắn là bảo đao, chém sắt như chém bùn, thật không ngờ khảm đao trong tay Tiêu Bố Y cũng không kém gì hắn, hơn nữa xem Tiêu Bố Y ra tay, đã không chút nào kém hắn.
Nhưng càng làm cho hắn thấy lạnh người chính là, Hoàng Phủ Vô Dật cũng không có nói rõ trong thích khách lại còn có cao thủ! Hoàng Phủ Vô Dật cũng không tín nhiệm hắn, nghĩ tới đây, Ngụy Đao Nhi âm thầm tức giận.
Tiêu Bố Y cũng không có chứng kiến, nhưng hắn khi ở trong không trung đã nhìn thấy rõ ràng khi mọi người đang kinh hoàng, một người đã từ trong đám đạo sĩ niệm kinh thoát ra, thân pháp nhẹ nhàng, động tác quỷ dị thật sự làm cho người ta có cảm giác như gặp quỷ.
Người nọ như gió như ảnh, thừa dịp Tiêu Bố Y toàn lực ngăn địch đã đánh vào hậu tâm của Tiêu Bố Y, thời cơ nắm cực chuẩn làm cho Ngụy Đao Nhi cũng khâm phục sát đất, một chưởng uy lực như phá núi vỡ đá cũng làm cho Ngụy Đao Nhi trong lòng kinh sợ.
Nhưng chỉ có như vậy mới làm cho hắn rõ ràng, thì ra trong trận ám sát này, mình bất quá cũng chỉ là một quân cờ!
Hoàng Phủ Vô Dật lừa gạt hắn, đã như vậy, có nên vì Hoàng Phủ Vô Dật mà bán mạng hay không?
Suy nghĩ bất quá chỉ trong tích tắc, nhìn thấy Tiêu Bố Y chật vật không chịu nổi, thân hình đã khoogn còn linh hoạt, Ngụy Đao Nhi trong nháy mắt đã ra quyết định, trước giết Tiêu Bố Y rồi mới tính.
Cho dù muốn cùng Hoàng Phủ Vô Dật đàm phán, cũng phải chờ tới khi sự tình thành mới được.
Chủ ý đã định, người hạ xuống đất, Ngụy Đao Nhi lần nữa vọt lên, hướng về phía Tiêu Bố Y đánh tới.
Ở phương xa đã có hai đội binh mã đang xông lại đây, một đội là tinh binh Hữu vệ phủ, đội kia là tinh binh Hữu kiêu vệ phủ!
Hai vị tướng quân gặp nạn, mọi người lòng nóng như lửa đốt, chỉ là biến sinh quá gấp, cho dù muốn chạy tới cũng phải tốn thời gian nhất định.
Thừa dịp Tiêu Bố Y trọng thương, trong vòng ba chiêu phải giết được Tiêu Bố Y, nếu không để cho hắn chạy trốn vào trong tinh binh vệ phủ hộ vệ, sẽ không còn cơ hội nữa, Ngụy Đao Nhi nghĩ như thế, mũi chân cấp bách điểm ra, đã cách Tiêu Bố Y bất quá chỉ hơn trượng.
Cánh tay vung ra, đơn đao chém tới, thẳng đến cổ của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y lăn hai vòng, máu tươi đầm đìa một đoạn đường, thoạt nhìn đã bị thương không nhẹ, chỉ bằng nghị lực kiên trì.
Tiêu Bố Y đã mất đi lực đề kháng, Ngụy Đao Nhi trong lòng mừng thầm, lại một đao bổ tới.
Tiêu Bố Y lại lăn một vòng nữa, chỉ nghe tặc một tiếng, Ngụy Đao Nhi nhìn thấy cánh tay hắn khẽ nâng lên, sau đó đã cảm thấy ngực mát lạnh, lưng nóng lên.
Cầm trong tay đơn đao, Ngụy Đao Nhi đã quên ra tay lần nữa, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy máu tươi từ trong ngực chảy ra! Khó có thể tin được mà nắm chặt đơn đao, nhưng lại cảm thấy khí lực toàn thân đã theo máu tươi mà ùa ra ngoài.
Mình sẽ chết? Ngụy Đao Nhi khóe miệng co quắp, ánh mắt lộ ra ra sự giễu cợt bất đắc dĩ, buông lỏng thanh đao nắm trong tay ra, mềm nhũn mà ngã xuống, cảm thấy gió mạnh thổi qua, đơn đao trong tay hắn đã lọt vào trong tay Phù Bình Cư.
Phù Bình Cư sau khi xuất chưởng đánh bị thương Tiêu Bố Y, trong mắt xẹt qua vẻ cười giễu cợt.
Tiêu Bố Y thanh danh hiển hách thoạt nhìn cũng không chịu nổi một kích.
Tế trời vốn chỉ là một cái bẫy, chuyên môn bày ra để giết Tiêu Bố Y! Đương nhiên Tiêu Bố Y sau khi chết, còn có những phản ứng sẽ xảy ra, nhưng tạm thời không nằm trong phạm vi mà hắn lo lắng.
Khi Ngụy Đao Nhi xông lên, Phù Bình Cư thậm chí có một khắc do dự, cảm thấy đã không cần chính mình ra tay.
Khi nghe được Tiêu Bố Y gọi ra tên của hắn, Phù Bình Cư trong mắt xẹt qua vẻ cổ quái, nhưng chỉ chợt lóe mà qua.
Hắn là cao thủ, cao thủ đương nhiên sẽ cuồng ngạo, đánh lén Tiêu Bố Y một chưởng đối với hắn mà nói, vốn là không có gì vinh quang.
Nhưng hắn tới nơi này vốn chính là vì giết người, mà không phải luận võ.
Bất quá hiện tại chuyện giết Tiêu Bố Y, tặng cho Ngụy Đao Nhi đi làm là tốt rồi.
Nhưng do dự chỉ chốc lát, Phù Bình Cư đã biết, hắn đã sai, đặc biệt sai, Tiêu Bố Y chỉ cần không chết, thì vẫn còn có lực lượng dồn người khác vào chỗ chết.
Hắn nhìn thấy cánh tay Tiêu Bố Y nâng lên, một điểm hàn quang từ trong ống tay áo của hắn bắn ra, đã xuyên thủng ngực của Ngụy Đao Nhi, Ngụy Đao Nhi chết!
Tiêu Bố Y dưới tình huống trọng thương mà vẫn còn có thể giết Ngụy Đao Nhi?
Phù Bình Cư không do dự, cất bước tiến lên, đã bắt được đao trên tay Ngụy Đao Nhi, đầu của Tiêu Bố Y chưa rơi xuống, hắn vẫn không thể thư giãn.
Cổ tay vung lên, đơn đao đã gãy đôi ở giữa không trung, hóa thành hai đạo ánh sáng mãnh liệt bắn về phía Tiêu Bố Y.
Phù Bình Cư không có bất cứ chiêu thức cùng kỹ xảo hoa hòe gì, nhưng hắn chỉ cần vung tay lên, thì đã là sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng tốc độ của người tập võ.
Hai đạo ánh sáng mãnh liệt thế như sét đánh, một đạo đánh lên trên mặt đất, trực tiếp bắn đất đá lên, uy lực vô cùng, một đạo khác đã chuẩn xác đánh vào ngực Tiêu Bố Y.
Hoàng Phủ Vô Dật rốt cuộc thở dài, trận bày trò này thoạt nhìn đã gần đến hồi kết thức, hắn chủ mưu đã lâu, hôm nay rốt cuộc đã có thể yên tâm.
Tiêu Bố Y là người chứ không phải thần, đơn đao cắm vào ngực không có khả năng không chết, Tiêu Bố Y vừa chết, Đông Đô thế lực tranh bá cũng đã tới hồi cuối.
Ván cờ này chính hắn nghĩ ra, đều an bài không một kẽ hở, có chút hài lòng.
Trận tranh đấu này, từ đầu tới cuối, cũng đều do hắn đi.
Mỗi một nước, đều trải qua sự tính toán xảo diệu.
Có đôi khi, đại trí giả ngu chính là chỉ nhân vật như hắn.
Hoàng Phủ Vô Dật âm thầm suy nghĩ.
Hắn trời sinh xảo trá, nhưng lại làm ra vẻ là người tục tằng, đối với người nào cũng đều không hoàn toàn tín nhiệm.
Người như thế mọi việc đều lưu lại ba phần, giao tâm cũng không thành.
Ngày thường tuy được nhiều người ủng hộ, tôn sùng nhất thời, nhưng khó có thể có bằng hữu chịu bán mạng cho mình, chuyện tới trước mắt, lại càng khó có thể cho người bên cạnh đi làm.
Nhưng lúc này cơ hội này là ngàn năm một thuở, hắn đương nhiên không chịu buông tha.
Người không có ở cao vị, vĩnh viễn không rõ sự hấp dẫn của cao vị, cái loại cao cao tại thượng của vương vị hoàng vị nầy, có sự hấp dẫn mà người thường khó có thể tưởng tượng?
Hắn nhất định phải giết Tiêu Bố Y, đoạt quyền khống chế Đông Đô trong tay, quân lâm thiên hạ! Làm hoàng đế, dù chỉ một ngày cũng được rồi.
Về phần sự tình từ nay về sau, thì để sau hãy nghĩ, ai có thể lo lắng tới chuyện lâu dài như vậy.
Nhưng nếu muốn lên làm hoàng đế, còn có lực cản không nhỏ, đầu tiên chính là thời cơ chưa tới, hắn nếu tạo phản, chỉ sợ hơn nửa Tùy thần cũng sẽ không theo hắn.
Hoàng Phủ Vô Dật làm sao mà không biết điểm mấu chốt trong đó, lúc này đây hắn đã sớm chuẩn bị một Việt Vương giả, đến lúc đó đổi trắng thay đen.
Khi hắn cho Đoạn Đạt nói với Tiêu Bố Y về việc tế trời, chính là dùng phép hư thực giao nhau trong binh pháp, Tiêu Bố Y có thể không tin, nhưng nhất định sẽ chuẩn bịứng phó.
Hắn cho Lưu Trường Cung đi tấn công Hàm Gia môn, Phí Thanh Nô đi phụ trợ, nhưng lại ẩn chứa dụng tâm hiểm ác trong đó.
Hắn biết Lưu Trường Cung quá nửa sẽ không thành công, dù sao Lô Sở cũng không phải là người chỉ biết ăn cơm.
Nhưng Lưu Trường Cung dù sao cũng không tính là tâm phúc của hắn, khi cần hy sinh, chết cũng không đáng tiếc.
Lưu Trường Cung tạo phản, hắn cho Phí Thanh Nô đi theo, chính là chuẩn bị cho Phí Thanh Nô tùy thời giết Lưu Trường Cung, sau đó đem tội danh tạo phản đổ lên trên người Đoạn Đạt.
Tại thành Hàm Gia, hắn đã sớm phái tinh binh đi bình loạn!
Chuyện hiện tại cũng đã biến chuyển rõ ràng sáng tỏ, dưới sự an bài của Hoàng Phủ tướng quân hắn, tất cả mọi chuyện đều không lộn xộn mà tiến hành.
Nếu như sau đó để cho Hoàng Phủ Vô Dật giải thích, đó chính là đám người Đoạn Đạt sau khi bại binh, không biết cảm ân đức lại đối với Việt Vương lòng mang bất mãn, nên đã làm loạn.
Lưu Trường Cung thông đồng Đoạn Đạt tạo phản, nội ứng ngoại hợp, Lưu Trường Cung tấn công Hàm Gia môn, Đoạn Đạt đã ở trong thành làm nội ứng, Đoạn Đạt quá nửa sẽ không nhận, nhưng Phí Thanh Nô đương nhiên có thể tìm được chứng cớ Đoạn Đạt làm loạn, Hoàng Phủ Vô Dật hắn phái tinh binh bình loạn, tự nhiên là một công lớn, Phí Thanh Nô cũng sẽ mang theo đầu của Lưu Trường Cung mà về.
Còn về phía Tiêu Bố Y bị thích khách giết chết, tất cả chuyện về thích khách hiển nhiên cũng có thể đổ lên trên đầu Đoạn Đạt, Lưu Trường Cung.
Loại phản loạn này đương nhiên không cần lo lắng đám người Lô Sở bắt được nhược điểm, bởi vì hắn chỉ là bình loạn mà thôi!
Chuyện tập kích khi tế trời, bất quá chỉ là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái công, Ngụy Đao Nhi cùng Phù Bình Cư mục tiêu đương nhiên không phải Việt Vương, mà là Tiêu Bố Y, thích khách còn lại lẫn vào chỉ là che đậy tai mắt người khác.
Tiêu Đại tướng quân vi bảo vệ Việt Vương mà bỏ mạng, Hoàng Phủ Vô Dật hắn bình định động loạn, dân chúng hiển nhiên sẽ đem tự tôn kính đối với Tiêu Bố Y mà chuyển qua trên người Hoàng Phủ Vô Dật hắn.
Trải qua chuyện này, uy vọng của hắn sẽ tăng cao, trải qua đám vô lại Thanh Long bang đi tuyên truyền ra ngoài, người nào có thể biết thật giả của chuyện này?
Bước kế tiếp hắn sẽ phế đi quyền lực của Dương Quảng, tôn Dương Quảng làm Thái thượng hoàng, sau đó cho Việt Vương làm một hoàng đế bù nhìn, chỉ cần quá một đoạn thời gian nữa, khiến cho Việt Vương giả đem ngôi vị hoàng đế tặng cho tướng quân đức cao vọng trọng là hắn, hắn sẽ thuận lý thành chương mà leo lên ngôi vị hoàng đế.
Đối phó với đám tặc phỉ Ngõa Cương, hắn cũng không vội, ít nhất từ đáy lòng hắn vẫn xem thường đám giặc đói trộm gạo này, huống chi hắn còn có một Vương Thế Sung có thể sử dụng!
Tất cả kế hoạch, mọi người bất quá chỉ biết một phần mà thôi, dụng ý chính thức, vĩnh viễn chỉ có một mình Hoàng Phủ Vô Dật hắn biết được.
Nghĩ tới đây Hoàng Phủ Vô Dật lộ ra nụ cười, Tiêu Bố Y đã chết, Phù Bình Cư tuy là có chút cuồng ngạo, nhưng dù sao cũng chỉ có chút tài năng.
Bọn họ vẫn tưởng rằng mình sẽ tạo phản sao, mỗi lần nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Vô Dật đều không nhịn được mà cười đắc ý.
Tất cả ý niệm trong đầu Hoàng Phủ Vô Dật như dòng nước chảy qua, tất cả chi tiết thật ra hắn đã cân nhắc trong đầu từ lâu.
Lúc này Tiêu Bố Y đã chết, hắn hẳn là sẽ đứng lên triệu tập binh sĩ bình định.
Hắn vừa giết Lưu Trường Cung, lại cứu Việt Vương, công lao này ai có thể so được với hắn?
Nhưng bất chợt Hoàng Phủ Vô Dật lại khó có thể tin mà nhìn Tiêu Bố Y, hắn lại vẫn còn chưa có chết!
Điều này sao có thể?
Hắn chính mắt nhìn thấy đoạn đao của Phù Bình Cư trúng giữa ngực của Tiêu Bố Y, lại còn đem Tiêu Bố Y đánh văng ra lăn lộn mấy vòng, có thể thấy được một chiêu này hung mãnh đến cực điểm.
Nhưng Tiêu Bố Y tuy chảy máu tươi như điên, lại còn có thể mạnh mẽ tự đứng lên!
Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng khẽ run, âm thầm dậm chân, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này vô cùng cổ quái, trách không được có thể sống được cho đến hôm nay.
Tiêu Bố Y không chết, đối với đại kế của hắn trở ngại rất lớn!
Đoạn đao của Phù Bình Cư bay ra, khi thấy cắm giữa ngực Tiêu Bố Y thì đã chuẩn bị quay đi.
Mục đích của hắn đã đạt, cũng không muốn trì hoãn nhiều.
Nhưng khi thấy đoạn đao đánh bay Tiêu Bố Y đi, Phù Bình Cư trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.
Hắn cảm thấy có chút không đúng.
Tiêu Bố Y tuy thụt lùi, nhưng với lực đạo của một đao này, đao hẳn là phải nhập vào cơ thể mà ra mới đúng, nhưng đoạn đao chẳng những không có bay ra, ngược lại còn rơi xuống mặt đất, điều này sao có thể?
Mang theo sự không tin cùng hoài nghi, Phù Bình Cư chỉ có thể lần nữa xông tới, hắn võ công cao tuyệt, giết người chưa từng dùng tới chiêu thứ hai, lần này hai lần ra tay vẫn không thể kết liễu được Tiêu Bố Y, không khỏi làm cho hắn cảm giác không thoải mái.
Nhưng Tiêu Bố Y thật sự bị thương, hơn nữa