Ngụy Đức miệng ngậm đầy bánh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hàm hàm hồ hồ nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là nhân sĩ Hà Gian".
"Ồ?" Lưu Vũ Chu ánh mắt chợt lóe, khẽ cười rộ lên, "Thật là trùng hợp, Lưu mỗ cũng là nhân sĩ Hà Gian.
Không biết huynh đài là người nơi nào ở Hà Gian?"
Ngụy Đức ngẩn ra rồi nói: "Cũng thật khéo, nhưng tại hạ chỉ là thảo dân, cũng không dám cùng một chỗ với đại nhân".
Hắn lúng búng nói, Lưu Vũ Chu cười rộ lên, xua xua tay: "Huynh đài cứ nói thế, anh hùng thiên hạ, không luận xuất thân.
Nếu có thể ở cùng một nơi với huynh đài, Lưu mỗ thạt ra cũng vinh hạnh.
Lưu mỗ là nhân sĩ Cảnh Thành Hà Gian, không biết Ngụy huynh là người địa phương nào ở Hà Gian?"
Lưu Vũ Chu truy hỏi không tha, Ngụy Đức không thể chối từ, đành lúng búng nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là người Dịch Huyền Hà Gian, là vùng nghèo nàn đá sỏi, đại nhân quá nửa là không biết".
Lưu Vũ Chu thần sắc chợt động, lại cười nói: "Như thế lại càng vừa khéo, người ở Dịch Huyền Hà Gian Lưu mỗ cũng biết một số nhân vật, Ngụy huynh võ công cao cường, ta nghe nói tại Dịch Huyền có Ngụy Đao Nhi, cũng là người tinh thông võ nghệ, đánh khắp phạm vi trăm dặm không đối thủ, không biết có quan hệ gì với Ngụy huynh không?"
Ngụy Đức vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, hồi lâu mới nói: "Ngụy Đao Nhi là hào kiệt, tại hạ làm sao có duyên gặp mặt.
Nơi tại hạ ở là một thôn tại Dịch Huyền, lâu nay vẫn chỉ cày cấy, quen biết cũng không nhiều lắm".
Tiêu Bố Y cũng nghe ra Ngụy Đức chỉ nói lấy lệ, hướng tới mấy huynh đệ ra hiệu, ý bảo bọn họ không cần lắm miệng.
Mấy huynh đệ tuy không biết Lưu Vũ Chu, nhưng cũng biết hắn là quan sai, đều ngồi sang một bên.
người ta là quan, bọn họ là tặc, trời sinh là đã bài xích nhau.
Thực khách còn chưa đi thấy cảnh như vậy, cũng đã sớm tính tiền chuồn mất.
Ông chủ tiệm tuy ca thán thở dài, nhưng đã tìm không ra lưu manh, chỉ có thể tự nhận là xui xẻo mà thôi, hô hào đám tiểu nhị thu thập bàn ghế, lại đem lên cho Lưu Vũ Chu một ấm trà.
"Thì ra là thế" Lưu Vũ Chu vẻ tươi cười cũng không giảm, "Không biết huynh đài đến nơi này, có ý định gì?"
Hắn thân là Giáo úy, nói chuyện lại khách khí, mấy huynh đệ Tiêu Bố Y cũng đều sinh hảo cảm, cảm thấy người này cũng đáng để kết giao.
Tiêu Bố Y chợt như nghĩ đến cái gì, chủ động thay Ngụy Đức nói: "Ngụy Đức huynh hiện cũng là thành viên của Bùi Gia thương đội, nói vậy cũng có ý định buôn bán".
"Ồ?" Lưu Vũ Chu có chút tiếc hận, "Với thân thủ của Ngụy huynh, theo nghiệp buôn bán thật sự là đáng tiếc".
Lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, cảm thấy lời mình nói cũng có chút không ổn, Lưu Vũ Chu lại cười rộ lên, "Chẳng qua Tiêu huynh khí độ bất phàm, một khi đã được Bùi Gia tiểu thư thưởng thức, nhất định sẽ làm nên một phen sự nghiệp".
Mấy huynh đệ có chút kích động, thầm nghĩ đi theo Thiếu đương gia đúng là không sai, nhìn xem người ta mới đến chưa bao lâu, cho dù là Võ quan Thái Thú cũng đều đối với Thiếu đương gia khách khách khí khí, cái này trước kia, cũng là chuyện không thể tưởng tượng ra được.
Hàn Tuyết cúi đầu, trong lòng ngẫm nghĩ, lúc mới biết Tiêu Bố Y này, nghĩ đến hắn chẳng qua chỉ là tội phạm, không nghĩ đến khi ở chung, mới cảm thấy hắn thấu hiểu suy nghĩ của người khác.
Là phụ nữ, có thể được chăm sóc một nam nhân như vậy cũng đã là có phúc khí, mình bởi vì chuyện tộc nhân nên không thể gả cho hắn được, cũng là chuyện đáng tiếc.
Nhưng hôm nay xem ra, Tiêu Bố Y người tốt được báo đáp, được Bùi Gia tiểu thư thưởng thức, như vậy cũng phải nên chúc phúc cho bọn họ hạnh phúc mỹ mãn.
Nàng vốn không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, lại sớm nghe nhiều chuyện về tài tử giai nhân, trong tưởng tượng Bùi Gia tiểu thư đương nhiên là động lòng người, nghĩ đến mình cũng không khỏi có chút tự ti.
Nếu nàng đã gặp qua Bùi Minh Thúy, quá nửa là sẽ không nghĩ như vậy mà lại cảm thấy Tiêu Bố Y đáng thương.
Tiêu Bố Y nghe Lưu Vũ Chu khích lệ, khách khí vài câu để giữ hòa khí.
Lưu Vũ Chu thân là Giáo úy, quan tới lục phẩm, lại cùng với người khác chuyện trò như thế, thân là kẻ áo vải, nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Nhưng Ngụy Đức nhiều ít có chút không kiên nhẫn, xem bộ dáng hận Lưu Vũ Chu sao không sớm rời đi.
Lưu Vũ Chu kinh nghiệm lão luyện, vừa nói vừa xem sắc mặt, làm sao không biết Ngụy Đức không kiên nhẫn, thần sắc trên mặt lại không chút không vừa lòng nào, lại nói thêm vài câu rồi đứng lên, ôm quyền thi lễ, rất có khí tức giang hồ, "Lưu mỗ còn có chuyện, hôm nay cáo biệt trước".
Tất cả mọi người đều khách khí một phen, Tiêu Bố Y muốn đứng dậy đưa tiễn, Lưu Vũ Chu tươi cười cự tuyệt.
Lưu Vũ Chu ra khỏi quán cơm, chậm rãi đi trước, xuyên qua mấy góc phố, tới trước một tòa đại viện thì đẩy cửa đi vào.
Tòa nhà đơn giản, không hào hoa như Bùi Gia, Lưu Vũ Chu đi đến một gian phòng, đẩy cửa mà vào, câu đầu tiên là hỏi: "Các ngươi thương thế ra sao rồi?"
Trong phòng có một người đang nằm trên giường, lại chính là tên lưu manh đội mũ lệch trong quán cơm.
Hắn giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Lưu Vũ Chu giữ lại, người bên cạnh thì đang ôm chân, xoa xoa lòng bàn chân, ngồi ở trên ghế cười khổ, "Không sao, không chết được, nhưng chúng ta không nghĩ