Mấy người Tiêu Bố Y sau khi Lưu Vũ Chu đi thì cũng không còn hứng thú ăn uống nữa.
Mấy huynh đệ đi tới Mã ấp mới được một ngày, đã đánh nhau hai trận, điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút đau đầu.
Người của sơn trại, hiển nhiên là vẫn chưa thể chuyển đổi vai trò được, rất nhiều chuyện không thích động não, mà chỉ quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Chẳng qua Tiêu Bố Y cũng không có ý trách huynh đệ của mình, bản thân mình khi thích nghi với vai trò thổ phỉ chẳng phải cũng mất mấy tháng sao? Mấy huynh đệ này đã nhiều năm làm thổ phỉ, động thủ nhiều hơn động não cũng là bình thường.
Hắn chỉ có vận may, trà trộn được vào Bùi phiệt, không lớn không nhỏ nhưng nhiều lần lại có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng trải qua chuyện lần này, chủ quán tuy không nói gì, nhưng Tiễn Đầu Chu Mộ Nho cũng cảm giác như dưới mông có đinh, không ngồi yên được.
Vốn tưởng lại một hồi làm anh hùng, không nghĩ đến mặt lại lấm bụi, ai cũng có chút không được tự nhiên.
Ngụy Đức cũng không vùi đầu vào ăn bánh nữa, mà có chút đăm chiêu.
Sau khi Tiêu Bố Y tính tiền, mọi người cùng nhau ra khỏi quán cơm, thì cũng không có hứng thú đi dạo nữa, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi, mà ánh mắt của mọi người nhìn Ngụy Đức cũng không giống trước nữa.
Người này, cũng không phải là người bình thường, may mà Thiếu đương gia nhìn xa trông rộng, kịp thời mượn sức, bằng không trận đánh hôm nay người bại chính là bọn họ.
Thái độ của Tiêu Bố Y đối với Ngụy Đức vẫn bình thường, không khen ngợi cũng không lãnh đạm, đối với chuyện võ công của hắn cũng không đề cập đến.
Ngụy Đức hai hàng lông mày cau lại, đến khi thấy mấy người kia đã đi xa, chỉ còn có Tiêu Bố Y ở bên cạnh hắn, rốt cuộc mở miệng, "Tiêu huynh, ta chỉ sợ phải rời khỏi đây trước, ân đức của huynh, cuộc đời này ta sẽ không quên".
Tiêu Bố Y cau mày, "Ngụy huynh, chẳng qua chỉ là vài bữa cơm, đừng có nghiêm trọng như vậy chứ.
Ngụy huynh muốn rời khỏi đây, chẳng lẽ là vì hôm nay ra tay?"
"Tiêu huynh là người hào sảng trọng nghĩa, đối với người không quen biết cũng thật lòng đối đãi như vậy, ta thật sự cảm động" Ngụy Đức thở dài một hơi, "Hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ ra tay, nói không chừng cũng có thể cùng Tiêu huynh ra ngoài một chuyến, để xem cái gì là Đột Quyết, không ngờ lại nhanh như vậy…"
Tiêu Bố Y trầm ngâm hồi lâu, "Chẳng lẽ…"
Lời của hắn còn chưa dứt, Ngụy Đức đã gật đầu, "Huynh nghĩ không sai".
"Làm sao biết ta đang nghĩ cái gì?" Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên.
"Tiêu huynh tuy không nói nhiều, nhưng là người thông minh, cái khác không đề cập tới, chỉ dựa vào việc ta ra tay cũng có thể hiểu được ta mấy ngày đóng cửa không ra ngoài là có ẩn tình" Ngụy Đức người tuy thô lỗ, nhưng lời nói lại hết sức thông minh, "Các người tính cách can thiệp vào chuyện bất bình cũng giống như ta vậy, ta nhịn không ra tay, chính là vì sợ làm lộ ra hành tung của mình, mất đi cơ hội ở cùng với Tiêu huynh".
Tiêu Bố Y rất cảm động, dừng bước nói, "Ngụy huynh cuối cùng vẫn ra tay, hiển nhiên là nhìn ra ta cùng Dương Đắc Chí không phải là đối thủ của hai người kia".
"Đúng là như thế," Ngụy Đức gật đầu, vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Tiêu huynh là người thông minh, xử sự khôn khéo, nhưng võ công hiển nhiên là không đánh nhắc tới, huynh cũng đừng nghĩ là ta nói cho qua chuyện…"
"Đa tạ Ngụy huynh thức tỉnh" Tiêu Bố Y nghe Ngụy Đức không hề kiêng kỵ nói thẳng ra khuyết điểm của mình, cũng không chút tức giận, chỉ thành khẩn nói: "Ta đối với thân thủ của mình thực sự là không có bao nhiêu tin tưởng".
Hắn nhiều ít cũng có chút khiêm tốn, không ngờ Ngụy Đức lại gật gật đầu, "Thân thủ của huynh đánh du đãng còn được, chứ còn muốn hành tẩu trong giang hồ, thì còn kém rất nhiều.
Cũng may trên đời này võ công cũng không đại biểu cho tất cả, Tiêu huynh cũng đừng bởi vậy mà tự ti.
Thiên hạ to lớn, người nhiều kỳ sĩ cũng nhiều, huynh tuy còn yếu là do chưa có danh sư chỉ điểm.
Cho dù là hai kẻ giả làm du đãng vừa rồi kia, võ công so với mấy huynh đệ của huynh cũng mạnh hơn rất nhiều, ta không biết bọn họ đến là có ý gì, vì sợ bọn họ ra tay đánh bị thương huynh, nên mới giúp đánh lui".
"Huynh nói hai người nọ là giả sao?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt rùng mình, hắn cũng vẫn có hoài nghi này, không nghĩ đến Ngụy Đức