Giang Sơn Mĩ Sắc

473: Đầu Hàna Naoài Ý Muốn


trước sau


Kinh biến chi xẹt qua trong tâm tri Lý Tử Thòng từ đinh phong đến đáv vực.

cùng bắt quá chi trong thòi gian uống cạn chung trà.

Khi hắn song hv lâm mòn.

trước bị Vương Cừu Nhi ám toán, sau bị Dương Công Khanh phản bội.

khi chạy trốn, lại bị tâm phúc đám cho một đao trí mạng.

Dù là hắn gian trá như quỷ.

nhưng cho tới bâv giờ, cũng biết minh đến đường cùng!
Bốn phía cực vẻn tình, chi nghe thấy tiếng máu tươi tí tách chảy xuôi, Lý Tử Thông đứng ờ nơi đó, lảo đảo.

nhưng không có chạv trốn, hắn hiểu rẳng hắn đà không còn chỗ nào có thể trốn.

Vương Thế Sung vẻn tình ngồi ờ chỗ đó.

Lý Tử Thòng trúng chiêu rút đao.

bại trốn trong đao.

tựa như cùng với hắn không có quá nhiều liên quan.

Nhưng rất hiển nhiên, cái nàv tất cả lại cùng hắn có quan hệ thật lớn.

“Ta đối đài với các ngươi không tệ..Lý Tử Thòng ánh mắt đảo qua.

từ Dương Còng Khanh đền Nhạc Bá Thông, rồi đến đám thủ hạ.

cuối cùng rơi vào trên người Mao Văn Thám, “Các ngươi vi sao...!muốn phản bội ta?”
Vương Thế Sung lạnh nhạt nói: “Bọn họ vốn chính là huvnh đệ của ta.

tại sao lại nói là phản bội?”
Lý Tử Thông bồng nhiên tinh ngộ.

mới nghĩ đến hai người Dương Công Khanh, Nhạc Bá Thông có khả năng vốn chính là thủ hạ của Vương Thế Sung, đầu nhập vào mình, chi là làm nẳm vùng mà thôi.

Nghĩ tới đây.

Lý Tử Thông không khòi trái tim băng giá, thầm nghĩ hai người nàv đi theo mình cùng đà một thời gian, nói như vậy Vương Thế Sung sớm đà có tính toán? Bên cạnh mình có nẳm vùng, bén người Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng, cũng có gian tế hay không?
Dương Công Khanh.

Nhạc Bá Thòng không nói.

chi nhìn chẳm chẳm vào cử động của Lý Tử Thòng, rết chết thân vẫn cứng, Lý Tử Thòng dù sao cùng là kiêu hùng một phương, hai người đi theo hắn nhièu năm, đối với hắn ngược lại có chút kiêng kị.

Mao Văn Thám vốn cũng không có phản bội.

nhưng đến bâv giờ.

Thi làm sao dám nói ra trung tâm?
Lý Tử Thông vừa chết, kế tiếp có thể đến phiên hắn hay không? Mao Văn Thám đà toàn thân run rầy, thầm nghĩ họa là từ ỡ miệng mà ra, đền bây giờ mới đối với Vương Thế Sung thuần phục, có kịp hay không?
Thấy thủ hạ các tướng không đáp.

Lý Tử Thòng trong mắt tràn đầv oán độc tuvặt vọng, khó nhọc quay người lại.

nhìn về phía Vương Thể Sung nghiến răng nói: “Vương Thế Sung...!ta thành quỷ cũng sẽ khôngbò qua cho ngươi!’
Vương Thế Sung cười nói: “Lý Tổng quản nếu thật biến thành quỷ.

hoan nghênh thường đến tâm sự”.

Lý Tử Thòng bước tới trước một bước, chi cảm thấv trước mắt đà đò hổng một mãng, quát to một tiếng: “Hận không thể chết ỡ trong tay anh hùng!” Hắn không còn hy vọng, thân chịu trọng thương, rốt cuộc chống đỡ không nối.

Ngửa mặt lên trời té xuống, hai mắt trợn lên.

Có thể nói là chết không nhắm mắt.

Đi ra lăn lộn.

luôn tính đường trả đòn.

Hắn cả đời tính toán ngưỡi khác.

Cuối cùng cũng rơi vào trong kế hoạch của người khác.

Chi là một càu cuối cùng trước khi chết, không biết có phải là buồn nản năm đó không chết trên tay Tiêu Bố Y hay không.

Hắn bôn ba cả đời.

rốt cuộc vẫn chết bởi câu tám đấu giác.

Nếu để cho hắn một lần nữa lựa chọn, có thể năm đó sẽ không lựa chọn chạy trốn hay không?
Lý Tử Thông vẫn trợn tròn mắt.

nhưng rốt cuộc nghĩ cái gi, cũng đã không ngưỡi nào biết được.

Vương Thế Sung rốt cuộc đi tới.

đứng ở bên cạnh Lý Tử Thông, nhìn vào hai mắt của hắn.

giống như rò ràng tâm tư của Lý Tử Thông, lắc đầu nói: “Ngươi đến chết vẫn không rò.

Trên đời nàv, làm gi có đất dụng vò cho anh hùng? Tiêu Bố Y so với ta còn gian hơn, so với ta còn hung ác hơn.

Cho nén hắn lăn lộn so với ta tốt hơn.

Nhưng hắn hiển nhiên so với ta còn dối trá hơn.

Cho nên ỡ trong mắt rắt nhiều người, hắn coi như là một nhân vật anh hùng.

Nhưng ngươi chết ở trong tav hắn.

với chết ờ trong tav ta.

thì có khác nhau sao?”
Bên cạnh nhẹ vang lên tiếng lạch cạch.

Vương Thế Sung quay đầu trông qua, nhìn thấv Mao Văn Thám hai chân phát run, hàm răng run lên, khè mim cười nói: “Ta nghe nói...!ngươi một mực khuyên Lý Tử Thông giết ta?”
Mao Văn Thám thấv khuôn mặt Nhạc Bá Thông âm trầm, hiểu 1ẳng nói dổi cũng vô dụng, vừa rồi hắn còn khuyên Nhạc Bá Thông tới giết Vương Thế Sung, nào đâu nghĩ đến Nhạc Bá Thông vốn chính là thủ hạ của Vương Thế Sung.


Như thế.

Lý Tử Thông đối với Nhạc Bá Thòng cùng không phòng bị.

hắn ngược lại cùng coi là đồng lòa giết chết Lý Tử Thòng.

Không biết nên khóc hay nên cười.

Mao Văn Thảm cười lớn nói: “Vương đại nhân...!đều vi chủ của minh mà làm việc, ta nghĩ Vương đại nhàn là đại nhân có đại lượng..

Vương Thế Sung lắc đầu.

“Ngươi nói mười phẩn sai rồi.

ta vốn là tiểu nhân...!bụng dạ hẹp hòi.

người bên ngoài tính toán ta.

ta là đểu ghi nhớ ỡ trong lòng”.

“Ta chi cẩu xin đại nhân cho ta một cơ hội” Mao Vàn Thâm cầu xin.

“Trước mắt cùng có một cơ hội...!” Vương Thế Sung cười u ám nói.

Mao Vãn Thám tinh thần chấn động, “Vương đại nhân xin cứ phán phó.

ta vượt lửa qua sõng, đều làm theo”.

Vương Thế Sung chi tav vào thi thể của Lý Tử Thông nói: “Cắt lấy đẩu hắn...” Thấy Mao Văn Thám lộ ra vẻ khó xử, Vương Thế Sung tàn nhẫn cười nói: “Không được sao?”
Mao Văn Thâm cắn răng một cái, vươn tav rút đao.

một đao chặt bò đầu Lý Tử Thông.

—TT-:—
Nhỏm dịch: huntercả Càm ơn các VIP đã ủng hộ vịpvandanểvn
Lý Tử Thông vẫn không nhắm mắt.

nhắm chừng chưa bao giờ nghĩ tới.

người trung tâm cuối cùng bên cạnh hắn, đã tự tay chặt bỏ đầu hắn!
“Vương đại nhân, ta tất cả là dựa theo phán phó.

chi cẩu ngưỡi tha tính mạng của ta” Mao Văn Thám lo sợ nói.

Vương Thế Sung mim cười nói: “Đâv bắt quá là bước đầu tiên ta phân phó.

ngươi chi cẩn làm tiếp một chuyện sau đó.

ta sẽ không giết ngươi”.

Mao Vãn Thám cười lớn nói: “Vương đại nhản mời nói”.

“Mang theo cái đẩu mà ngươi mới chặt, đi vòng quanh Dương Cháu một vòng, chi cần nói.

cái đẩu nàv là ngươi chặt xuống là được" Vương Thế Sung lạnh lùng nói.

Mao Vãn Thám ngơ ngần, mồ hòi lạnh toát ra, trên mặt lộ ra vẻ ác độc.

Hắn mới phát hiện.

Vương Thế Sung ngoan độc vượt xa hắn tưởng tượng, hắn và Vương Thể Sung tranh đấu, thật sự là châu chấu đá xe.

Vương Thế Sung nhìn như cho hắn một cơ hội.

nhưng mà hắn nếu nghe theo, sau nàv cả đời cho dù không bị chém chết, cũng bị người bên ngoài mắng chết, còn sống như vậy, thật sự so với chết còn muốn thống khồ hơn.

Vương Thế Sung cười cười.

“Đó là một sự thặt.

ta chi cho ngươi nói ra mà thôi, không tính là làm khó dễ ngươi! Mao Văn Thám, làm hay không làm, do ngươi lựa chọn”.

Hắn xoay người chậm rãi đi đến trước ghế dựa.

chi nghe thấy sau lưng gầm lên giận dữ, “Vương Thế Sung, ta thành quỷ cũng sẽ không bó qua cho ngươi!” Ngay sau đó nghe phập một tiếng, một người ngà xuống đất.

Vương Thế Sung quay đẩu lại trông thấv thi thể Mao Văn Thâm ngà xuống đất.

cùng không chút thav đổi.

“Ngươi còn sống ta còn không sợ, ngươi chết ta càng không sợ”.

Chi trong một lát.

hắn đã nghe được hai người nói thành quỷ cũng không tha cho hắn.

Vương Thế Sung trong lòng chi có buồn cười.

Hắn một lần đà chôn giết mấv vạn đạo phỊ nếu thật có quv đền lấy mạng, hắn đà sớm chết vô số lần rồi.

“Truyền lệnh xuống, nói Mao Văn Thảm giết chủ.

tội không thể tha.

Sau khi bị ta phát hiện, không chồ có thể trốn, tự sát bó minh" Vương Thế Sung lạnh lùng nói.

Nhạc Bá Thông ứng tiếng lui ra, Dương Công Khanh cười nói: “Chúc mừng đại nhân, đạt được ước muốn’.

Sớm có thủ hạ thu thập thi thể.

Vương Thế Sung khẽ thờ dài: “Còng Khanh cũng không phụ ta, buồn cười Lý Tử Thông gian trá một đời, nhưng không biết ngưỡi bên cạnh, đểu là thủ hạ cùa ta.

Hôm nav tru sát Lý Từ Thòng, Còng Khanh cùng Bá Thòng không thể bò qua công lao.

Nhưng nếu nói là đạt được ước muốn, vẫn kém rất xa”.

Dương Công Khanh hòi: “Đồ Phục Uv, Trầm Pháp Hưng chi là lũ tôm tép nhãi nhép, đánh bại bọn họ, cũng không khó khăn".

Vương Thế Sung cau mày nói: ‘Đánh bại bọn họ đương nhiên không khó.


Nhưng nếu muốn đánh bại Tiêu Bố Y.

thì cũng không dễ dàng.

Cũng may hiện tại hắn và Đậu Kiến Đức khai chiến.

Lý Đường thế tất sẽ không bỏ qua cơ hội này còng kích hắn, Tiêu Bổ Y không rảnh bận tâm ở đàv.

Cho nên nói.

trước mắt là cơ hội cuối cùng để chúng ta tranh bá thiên hạ, nếu như chờ hắn đánh bại Đậu Kiến Đức.

đại cuộc đă định, vậy ngươi ta không còn khả năng xoay người!’
“Tiêu Bổ Y mặc dù không rảnh tiến đến, nhưng ta nghe nói Lý Tĩnh một mực nhìn chẳm chẳm...!Nghe nói người nàv bách chiến bách thắng.

Chúng ta cũng không nên chủ quan” Dương Công Khanh cẩn thận nói.

Vương Thế Sung cười lành lạnh nói: “Đồn đài quá nửa là nói quá, chi cẩn chúng ta cẩn thận ứng chiến.

Lý Tình một tay khó vỗ nên kêu.

có thể làm gi ta? Công Khanh, sáng sớm mai xuất binh đi đánh Trầm Luân, phải toàn thắng.

Tất cả dựa theo kế hoạch làm việc!”
Lý Tĩnh tại Thước Đẩu trấn, nghe tin này cũng không chút kinh ngạc.

Trẽn thực tế.

sau khi biết được Vương Thế Sung đầu nhập vào Lý Tử Thông, theo Lý Tình thấy, kết cục đã sớm định.

Lý Tử Thông là ké giảo hoạt, nhưng so với Vương Thế Sung thì vẫn kém vài cấp bậc.

Lv Tử Thòng đem Vương Thế Sung giữ ở bên người, cùng với nuôi hồ bên cạnh cùng không khác gi nhau.

Nhưng mà người luôn ỡ trong lòng tham mà sống.

Lý Tử Thông không phải không hiểu rõ Vương Thể Sung nguy hiểm.

Nhưng dưới ích lợi hấp dẫn.

đúng là vẫn không thể cẩm lòng.

Trong vòng vài ngày.

Lý Tĩnh liên tiếp thu được mẩy đạo tin tức kinh động Giang Nam.

Lý Tử Thông chết.

Giang Đó lại rơi vào trên tav Vương Thế Sung, Vương Thế Sung mới được Dương Châu, đà chủ động xuất kích, ba lần đánh bại Trầm Luân, lại còn bắt sống Trầm Luân.

Trầm Luân là con trai được Trầm Pháp Hưng có chút coi trọng, hắn rơi vào trên tav Vương Thế Sung.

Trầm Pháp Hưng không thể nghi ngờ bị bó tay bó chân.

Vương Thế Sung không ra tav thì thôi, vừa ra tav, đà cho thắv có tằm nhìn xa hiểu rộng đám người Lý Từ Thông khó bẳng, chèn ép tam đạo.

lực cầm Trầm Luân, trong lúc nhất thòi uy chắn Giang Nam.

khiến cho quần đạo đều rúng động.

Trần Lãng bại trốn, tim nơi nương tựa Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uv vốn cùng Trầm Luân liều mạng mấy trận, lại bị Vương Thế Sung lấv được Dương Châu, còn bị đại tướng Quách Thiện Tài dưới tay Vương Thế Sung tặp kích sau lưng, hoảng sợ mà thua chạy.

Những tin tức này đều là ngoài dự định, nhưng lại là hợp tình hợp lý.

Vương Thế Sung yên lặng mấv năm.

một khi phát lực.

hơn nữa Giang Đô vốn chính là căn cơ của hắn.

cướp lấy Giang Đô có thể nói là dể như trở bàn tay.

Trầm Pháp Hưng, Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thòng tam đạo lao tâm lao lực, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đền làm bậc thang cho người khác.

Các tướng dưới tay Lý Tĩnh sau khi nghe thấy mấy tin tức này.

đều hoi có nóng vội, nếu không phải đối với Lý Tĩnh cực kỳ tin phục, hầu như đà cảm thấy đà làm hỏng thời cơ chiến đấu.
Vương Thế Sung phát triển an toàn ờ GiangNam, đối với việc Lý Tĩnh bình định Giang Nam không thể nghi ngờ là một tin tức cực xấu.

Trương Lượng.

Trần Hiểu Ý hai người đứng ở bên cạnh Lý Tĩnh, đều cau mày.

khi thấy Lý Tĩnh buông quân văn xuống, Trương Lượng bước lên truớc nói: “Lý tướng quân, mạt tướng có chuyện, không biết có nên nói hay không”.

“Cứ nói” Lý Tĩnh sắc mặt trầm tĩnh, tin tức liên tục tới, cũng không có đảo loạn tâm tư của hắn.

“Vương Thế Sung đột nhiên phát lực, liên tiếp đánh bại tam đạo.

hôm nay chiếm trước vùng Giang Đô, có thể nói là nhuệ khí đang thịnh, nhưng hắn chỗ dựa không ổn, chúng ta nếu tiến công, có khả năng đánh bại hắn”.

Lý Tình nhìn về phía Trần Hiếu Ý, “Hiểu Ý, ý của ngươi thế nào?”
Tiần Hiểu Ý tiẵm ngâm nói: “Trưang tướng quân nói cũng có chút đạo lý.

Nhưng mà...!trước mắt thế cuộc chưa trong sáng.

Tiầm Luân tuy bị bắt.

nhung Trẳm Pháp Hưng địa vực rộng lớn, chiếm cứ phía nam Trường Giang.

Vương Thế Sung muốn đánh bại Trầm Pháp Hưng, muốn chiếm đoạt địa bàn của hắn, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Như dựa theo mạt tướng thấy, không bằng đợi sau khi bọn họ quyết đấu xong thi mới quvết định.

Nghĩ tới hai bên nếu có thể lường bại câu thương, mới là cơ hội tốt để chúng ta xuất binh”.


Lý Tĩnh trầm ngâm nói: “Vương Thể Sung vài năm ngủ đông, một khi phát lực, tuyệt không phải là chuyện vội vàng, cái này từ hàng loạt thù đoạn mà hắn sừ dụng mấy ngày nay có thể thấy được.

Lúc này chúng ta gấp không được, nếu vội vàng dụng binh, thắng bại chi có thể nói là phân chia 5-5.

Trước mắt Tây Lương vương chinh chiến bốn phương, chúng ta không thể dùng tổn hại binh để cầu thắng.

Đà như vậy, chờ đợi thời cơ, vẫn có thể xem là thượng sách.

Vương Thế Sung gian trá vô cùng, lại không thể tin, làm như thế làm mặc dù có thể nhất thời khí thịnh, nhưng cuối cùng cũng không thể lâu dài”.

Nghe Lý Tĩnh từ từ phân tích, hai tướng chậm rãi gật đầu.

Bọn họ một đường xuôi nam đông tiến, Lý Tĩnh phân tích, trăm lần không sót một, đều có lực lượng làm cho bọn họ tin phục.

“Vậy trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ sao?” Trương Lượng hòi.

Lý Tĩnh trầm ngâm nói: “Giang Đô một phường ven biển, ba phương cũng không có địa thế gì đáng nói, chúng ta chọn dùng thế bao vây.

trước lấy các vùng xung quanh Giang Đô.

đến lúc đó Vương Thế Sung binh lực túng quln, không còn lương thảo, tuyệt đối chèo chống không được quá lâu.

Đỗ Phục Uy mới bại.,.


Hắn lời còn chưa dứt, có binỉi SỊ vội vã đuổi tới, “Khởi bầm Lý tướng quân, Đỗ Phục Uy cầu kiến!”
Trưong Lượng.

Tiần Hiếu Ý lấy làm kỳ.

“Đỗ Phục Uy cầu kiến.

Hắn tại sao lại lớn mặt nhưvậy?”
Lý Tình cũng mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không ngờ tới điểm ấy.

“Hắn dẫn theo bao nhiêu thủ hạ?”
“Hắn ctừ dẫn theo thân tín Tây Môn Quân Di.

nghĩa từ Vương Hùng Đản hai người tiến đến” Binh sĩ trả lời.

Lý Tĩnh trầm giọng nói: “Cho mời”.

Lý Tĩnh dùng chừ mời, Đỗ Phục Uy tuy là đạo phỊ binh sĩ đối với bọn họ vẫn có chút khách khí.

Đỗ Phục Uy đi vào trướng trung quân, đối với Lý Tĩnh thi lễ nói: “Nghe qua danh tiếng cùa Lý tướng quân, hôm nay được gặp.

tam sinh hữu hạnh”.

Lý Tĩnh đứng dậy thi lễ, chỉ tay sangbên cạnh nói: “Đỗ Tồng quản mời ngồi”.

Đỗ Phục Uy mim cười nói: “Cảm ơn”.

Lý Tĩnh đối đài khách khí, không chút nào như là quan binh đối lập cùng đạo tặc.

chẳng những Trương Lượng, Tiần Hiếu Ý rất là kinh ngạc, cho dù Tây Môn Quân Nghi.

Vương Hùng Đản hai người cũng đầy ngạc nhiên.

Thì ra Dương Quảng sau khi băng hà, Kiêu Quả quân quay về, Bùi Củ, Vũ Văn Hóa Cập chi có thể thuận theo quân tâm, một đường đi về.

Giang Đô để

lại cho Trẳn Lăng trấn thù, Vũ Văn Hóa Cập sau khi đưa Dương Cảo lên làm đế, lại phong Đỗ Phục Uy làm Đỏng Nam đạo Đại tổng quản, Đỗ Phục Uy lúc ấy xem thường Vũ Văn Hóa Cập.

một mực không nhặn chức quan.

Tiêu Bố Y ờ tại Đông Đô dùng danh nghĩa Dương Đồng, lại phong Đỗ Phục Uy làm Tổng quản Giang Hoài, Đỗ Phục Uy cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không có hướng ra bên ngoài tiệp nhận.

Đỗ Phục Uy cùng Tiêu Bố Y từng gặp mặt một lần.

Lúc trước Tiêu Bố Y xuôi nam, Đỗ Phục Uy, Tây Môn Quân Nghi cùng Lý Từ Thông khi đó từng liên thù ám sát Tiêu Bố Y.

Nhưng mà Tiêu Bố Y tài nghệ cao hơn một bậc.

đánh bại ba người, còn tha Đỗ Phục Uy một mạng.

Đỗ Phục Uy sau mặc dù cùng Tiêu Bố Y giao phong, nhưng vẫn không có gây chiến, đối với Đông Đô sắc phong, cũng không tò thái độ rò ràng
Lý Tình dùng chức darih Tổng quàn gọi Đỗ Phục Uy.

thì có thừ ý, Đỗ Phục Uy cũng không phù nhận, trước mắt đương nhiên là tín hiệu tốt để hoà đàm.

Chờ Đỗ Phục Uy ngồi vào chỗ của minh, Lý Tĩnh trầm giọng hỏi.

“Không biết Tồng quàn tới đây, có gi chỉ giáo?”
Lý Tĩnh nói khách khí.

Đỗ Phục Uy cười nói: “Ta thật ra thiếu nợ Tây Lương vương một mạng!” Lý Tĩnh biết chuyện cũ năm đó chậm rãi gật đầu, “Vậy thì sao?”
Đỗ Phục Uy than thở nói; “Nghĩ tới Đỗ Phục Uy ta đại nghiệp nắm thứ chín khởi nghĩa, khi đó còn chưa nghe thấy cái tên Tây Lương vương, thậm chí ba chữ Tiêu Bố Y kia, thế nhân cũng chưa nghe thấy.

Khi đó Dương Quảng vô đạo, cực ki hiếu chiến, làm cho dân chúng lẩm than.

Quan bức dân phản, dân không thể không phản, Đỗ mỗ bất tài, lúc này mới cùng đồng hương phất cờ khởi nghĩa, liên tục chinh chiến nam bắc, cẩu thả tìm đường sống...”
Hắn đột nhiên nói tới chuyện cũ, mọi người khó hiểu, Lý Tĩnh lại kiên nhẫn lắng nghe, nói khẽ: “Thật ra Đỗ tổng quản làm quả thật là bị bất đắc dĩ.

trước đây quả thật khắc nghiệt, tiên đế hoa mắt ù tai, dân chúng vì tình thể bức bách, một số chỗ cũng là bị bất đắc dĩ mà làm.

Nhưng mà Tây Lương vương hôm nay cầm giữ triều chính, cho giặc về làm nông, quảng thi nhân chính, những người bất đắc dĩ khỏi nghĩa kia.

cũng là lúc trờ về với chính đạo.

Ngòa Cương Địch Nhượng, làm loạn nhiều năm, cho tới bây giờ hoàn toàn tỉnh ngộ.

được Tây Lương vương phong làm Đông Quận công, quan tới tứ phẩm, coi như là cải tà quy chính”.

Đỗ Phục Uy trong lòng cảm khái, thẳm nghĩ Lý Tĩnh danh bất hư truvền, nghe thấy huyền cầm đã biết nhà ý, đã nói ra tâm sự của mình.

“Đỗ mỗ khời nghĩa, cũng chỉ vì hương thân phụ lão.

đường sống của một đám huvnh đệ.

mặc dù cũng làm sai chuyện, nhưng dù cũng là chừ nghĩa làm đầu! Lúc trước ám toán Tây Lương vương, lại được người tha cho một mạng, trong lòng vô cùng càm kích.

Nhưng Lý Tử Thông ám toán, thù này không báo, cũng không phải quàn tù” Đỗ Phục Uy trẳm giọng nói: “Đỗ mỗ không nhận Đông Đô sắc phong, cũng không phải là tự cao tự đại.

mà là chuyện thảo mãng thì phải dùng nắm tay để giải quyết, Lý Tử Thông phụ ta, ta đương nhiên cầu từ tay tru sát, không muốn cậy vào lực của quan phù”.

Lý Tình chậm rãi gật đầu, “Như thế xem ra, Đỗ tổng quản càng giống hào hiệp”.

Đỗ Phục Uy cười khổ nói: “Lý tướng quân quá khen.

Ta vốn định sau khi chính tay đâm chết hông, lại cùng Lý tướng quân gặp mặt nói chuyện, cũng không nghĩ đến Lý Từ Thông nhiều lẵng bất nghĩa, lại bị Vương Thế Sung giết chết.

Vương Thế Sung mấy ngày trước, từng viết một phong thư cho ta, muốn cùng ta binh họp một chỗ, cùng đối kháng Lý tướng quân!”
Đám người Trương Lượng thay đổi sắc mặt, Lý Tình mỉm cười.

“Nghĩ tới Đỗ tổng quản là người hiệp nghĩa, đương nhiên sẽ không cùng kẻ nuốt lòi như Vương Thế Sung liên thủ”.

Đỗ Phục Uy bội phục nói: “Lý tướng quân nói cực kỳ đúng.

Vương Thế Sung trước mượn lực cùa Lý Từ Thông, sau giết Lý Từ Thông.


Đỗ mồ bất tài, thực sự không dám đem tính mạng cả nhà giao phó ở trên tay người này.

Đỗ mỗ khởi nghĩa nhiều năm, tằm thường vô vi, nhưng mà những vùng nắm trong tay, muốn nói cùng Tây Lương vương đối kháng, đó là tuyệt đối không thể.

Cuối cùng Tây Lương vương nghĩ đến chuyện xưa, Lý tướng quân lại chậm chạp cũng không phát binh, lúc này mới còn hoi tàn đến hôm nay, tuy nói đối kháng còn có thề Nhưng hôm nay thiên hạ đã an, binh sĩ dưới tay đà không còn lòng chinh chiến...!Đỗ mỗ mấy ngày nay sớm đêm khó ngù.

trằn trọc, rốt cuộc tìm đến Lý tướng quân..

Đỗ Phục Uy muốn nói lại thôi, nhìn qua Lý Tĩnh, hai mắt cũng không chợp.

Lý Tĩnh tiẵm ngâm một lát, “Thật ra Tây Lương vương cũng nhớ đến chuyện năm đó.

nói Lý Từ Thông đáng chết, Đỗ Phục Uy xả thân cứu người, là trang hảo hán!”
Đỗ Phục Uy trước mắt sáng ngời, “Được một lời của Tây Lương vương, Đỗ mỗ không uổng một chuyến này”.

Lý Tình lại nói: “Ta nghĩ Lý Từ Thông đã chết, Đỗ tồng quản cũng coi như không còn lo lắng.

Trước mắt đà không có lòng để ý tới thiên hạ.

nhưng lại không vên lòng các huvnh đệ dưới tay, chỉ sợ sau khi quy thuận bị quan binh tàn sát, lúc này đây liều mình tiến đến.

không vi mình, lại xác nhận vì các huynh đệ thủ hạ?”
Tây Môn Quân Nghi, Vương Hùng Đản mũi đều cay cay.

Lý Tĩnh tuy là đại địch cùa bọn họ, nhưng lời vừa nói ra tâm ý cùa Đỗ Phục Uy.

cũng làm cho bọn họ không thể nào trong lòng không cảm khái.

Đỗ Phục Uy trâm mặc thật lâu mới nói: “Thiênhạ tranh chấp, ngươi lừa ta gạt.

dưới gầm trời này vốn ngoại trừ các huynh đệ dưới tay ra, ta chỉ tin Tây Lương vương hiệp nghĩa, ta tới đầu rihập vào.

Cũng không phải là bởi vì Lý tướng quân uv danh hiển hách.

Mà là hiểu rằng Lý tướng quân là nghĩa huynh của Tây Lương vươhg! Ta nghĩ, người có thể cùng Tây Lương vương kết nghĩa.

Cũng đáng để Đỗ Phục Uy ta tin tưởng!”
Lý Tình mỉm cười nói: “Đỗ tổng quàn rất rõ đại nghĩa, quả cảm hơ người.

Ta nghĩ thương thiên hậu thổ.

nhất định sẽ không phụ tẩm lòng cùa Đồ tổng quản.

Thật ra Tây Lương vương đã sớm nói, nếu như Đỗ Tổng quản quy phụ.

sẽ dùng hậu lễ đối đài..

Đỗ Phục Uy gấp giọng hòi, “Tâý Lương vương thật nói như vậy?”
Lý Tĩnh nói: “Đương nhiên là như thấ Tây Lương vương lúc trước nói với ta, Đỗ Tồng quăn đối với Giang Hoài có chút quen thuộc, nếu như quy phụ.

đương nhiẽn sẽ phong Giang Hoài An Phủ đại sứ.

gia tó vinh quang Trụ Quốc, nếu Đông Nam bình định, lại phong Đỗ tồng quản là Đông Nam đạo hành Thượng Thư Lệnh, quản lý chuyện Đông Nam.

Như vậy Đỗ tổng quản sẽ không có lòng cố kỵ, cạn kiệt tâm lực làm việc.

Dưới tay cũng có thể an tâm mà sống, không có cảm giác vứt bỏ”.

Hắn đem ra một đống quan hàm gia phong.

Đỗ Phục Uy cảm khái nói: “Khỏng ngờ Tây Lương vương đối với ta coi trọng như vậy, đối với quân Giang Hoài hậu đãi như thế.

thật sự khiến cho Đỗ mỗ xấu hồ không dám nhận”.

“Nhận được, nhận được” Lý Tĩóh cười nói: “Nghe nói Tồng quản còn có một người con, gọi là Đỗ Đức Tuấn?”
Đỗ Phục Uy trong lòng hơi run sợ, “Thì sao?” Lý Tĩnh nói: “Tây Lương vương nói Đỗ tổng quản nếu chịu quy phụ.

sẽ phong lệnh lang làm Sơn Dương công, các đòi thừa kế.

Đỗ Phục Uy không ngờ Lý Tình lại đưa ra loại điều kiện hặu đài này.

nghĩ hắn gia thế nghèo hèn, tuy là bá chù một phương, cũng không sừa được xuất thân.

Nếu là từ con cùa hắn, thùa kế Sơn Dương công, có thể nói là thay đổi xuất thân, vinh thăng sĩ tộc, có thể nào không làm cho hắn động tâm?
Thấy Tây Môn Quân Nghi, Vương Hùng Đản đều lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Lý Tình mim cười nói: “về phẳn thru hạ cùa Đỗ tổng quản, Tổng quản tự quyết chuyện nhận đuổi...!tuyệt khôngbạc đãi!”
Hai người lúc này mới thờ phào một hoi, thẳm nghĩ Đỗ Phục Uy đầu nhập vào triều đình, nếu chỉ có một mình gia đình hắn được phong thường, thì các huynh đệ sinh tử này làm sao chịu nồi, thấy Lý Tĩnh đồng ý, mặc dù còn chưa thấy vinh quang, nhung cuối cùng cũng buông điểm tâm sự.

Đỗ Phục Uy cảm kích nói: “Tây Lương vương, Lý tướng quân ưu ái như thế, Đỗ mỗ vô cùng cảm kích.

Nhưng...!cái này quả thực là Tây Lương vương đồng ỵ sao?”
Lý Tĩnh nụ cười không giảm, “Đỗ tổng quản nếu là không tin, ta và ngươi có thể uống máu ăn thề.

Tổng quản đầu nhập vào triầi đình, ta thay mặt Tây Lương vương hứa các truyện trên, nếu có một chuyệnn không thể làm được, sau này tắt binh bại như núi, chết khôngyên lành!”
Đỗ Phục Uy hiểu rằng Lý Tình là thường thắng tướng quân, đưa ra lời thề này, có thể nói là rất nặng, không khỏi rất cảm kích, vỗ đùi nói: “Lý tướng quân như thể.

ta còn có gi không tin nữa!”
“Nhưng mà..

,”Lý Tình muốn nói lại thôi.

Đỗ Phục Uy lòng lại thót lên.

không yên hòi, “Nhưng mà cái gì?”
“Tây Lương vương cùng ta đều đà thể hiện ra thành ý, Đỗ Tổng quăn nếu là thành tâm, còn cần phải đi Đông Đô một chuyến” Lý Tũứi trầm giọng nói.

“Nghĩa phụ.

không thể như thề” Vương Hùng Đản gấp giọng nói.

Đỗ Phục Uy lại cười ha hả nói: “Chuyện nào có đáng gì.

nghĩ tới ta đà đến đây, Lý tướng quân nếu muốn tính mạng của ta, đã sớm lấy, cần gi phải đợi đến Đông Đô.

Lý tướng quân đà cần ta đi Đông Đô, kính xin chiếu cố các thủ hạ của ta, Đỗ mỗ có thể lập tức xuất hành”.

“Nghĩa phụ..Vương Hùng Đản muốn nói lại thôi.

Đỗ Phục Uy trầm giọng nói: “Ta ý đã quyết, Hùng Đản, khỏng cần nhiều lời!”
Lý Tình hơi ngạc, không ngờ Đỗ Phục Uy so với mình còn muốn cấp bách hơn.

vốn chuyện Đỗ Phục Uy đầu nhập thật sự vượt quá dự kiến cùa Lý Tình, nhung hắn đà có tâm tư này, Lý Tĩnh tuyệt sẽ không cự tuyệt.

Nghĩ tới Đỗ Phục Uy chinh chiến nhiều năm, tại vùng Giang Hoài rất có uy vọng, nếu như hắn đến đầu nhập, rất nhiều vấn đề khó khăn sẽ tự sụp đồ.

Nhưng nghĩ đến Đỗ Phục Uy chỉ đem hai thân tín tiến đến.

chắc hẳn đầu hàng cũng có lực cản, Lý Tĩnh sợ chậm thì sinh biến, lập tức một nhát đáp ứng.

hiểu rằng Tiêu Bố Y nếu vào lúc này, vì ổn định tâm tư cùa Đỗ Phục Uy, cũng sẽ làm như thế.

Nhưng cảm thấy chân mày Đỗ Phục Uy có chút ít thần sắc lo lắng, tựa như có phần khó xừ, Lý Tĩnh không tiện hòi nhiều.

Thấy Đỗ Phục Uy chờ mình trả lòi, Lý Tĩnh đã hạ quyết định, “Nếu Đỗ tồng quản đà sảng khoái như thế, ta sẽ lập tức phái một đội nhân mã hộ tống người đến Đông Đô”.

Đỗ Phục Uy vui vẻ nói: “Như thế là tốt nhất, chúng ta một lời đà định! ”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện