Giang Sơn Mĩ Sắc

474: Bốn Phía Nở Hoa


trước sau


Đỗ Phục Uy từ khi muốn quy hàng đến muốn đi Đông Đô.

chỉ là vài canh giờ.

Nhưng hắn hiển nhiên đã sớm suy nghĩ từ lâu, đối với điều kiện Lý Tĩnh đưa ra.

lập tức đáp ứng.

Trương Lượng, Trần Hiểu Ý rất là kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ đến GiangNam lại có loại biến hóa ly kỳ này.

Lý Từ Thông chết, Vương Thế Sung đột ngột chiếm cứ Giang Đô.

những cái này chỉ trong mấy ngày, nhưng Đỗ Phục Uy cùng Tiêu Bố Y đối kháng đà lâu, chi vài canh giờ đà quyết định đầu hàng Đông Đô!
Trương Lượng.

Tiần Hiểu Ý tự nghĩ nếu là mình, quá nừa sẽ đề phòng Đỗ Phục Uy có trá.

Nhưng Lý Tĩnh là người phi thường, cũng làm chuyện phi thường, chẳng những đồng ý thỉnh cầu của Đỗ Phục Uy, còn lập tức bắt đầu an bài nhân thù hộ tống Đỗ Phục Uy vượt sông bắc thượng, đi tới Đông Đô.

Đỗ Phục Uy ngay cả quay lại Lịch Dương cũng không lo lắng, trực tiếp đáp ứng theo an bài cùa Lý Tĩnh.

Nhưng mà quân Giang Hoài dù sao cũng không phải chuyện đùa, Đỗ Phục Uy cũng không trờ về trong quân, lại lệnh cho Tây Môn Quân Nghi quay lại Lịch Dương, báo cho Phụ Công quyết định của mình, sau đó chỉ đem theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, chỉ có hai người đi Đông Đô.

Đỗ Phục Uy khỏi nghĩa nhiều năm, cũng cùng Phụ Công hợp tác nhiều năm, hai người một võ một văn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, Phụ Công có thể tính là nhân vật số hai trong quân Giang Hoài, Đỗ Phục Uy để cho Phụ Công thay mặt chút ít chuyện, cũng là chuyện bình thường.

Chờ chuẩn bị thỏa đáng, vào buổi trua, Lý Tĩnh đà an bài Đỗ Phục Uy sang sông, lần này binh sĩ hộ tống Đỗ Phục Uy bắc thượng, có hơn ngàn người, có thể thấy được Lý Tĩnh coi trọng đối với chuyển đi này.

Đỗ Phục Uy đi rồi, Trưong Lượng rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Lý tướng quân, ta vãn cảm thấy sự tinh có chút kỳ quặc.

Đỗ Phục Uy vội vàng, không giống như là quy thuận.

Ngược lại có điểm giống như là chạy nạn!”
Tiằn Hiếu Ý cũng nói: “Hắn cho dù quy thuận, thật ra cũng nên trước khi xuát phát, an bài tốt quân Giang Hoài.

Nhưng xem vẻ mặt của Tây Môn Quân Nghi, tựa như Đỗ Phục Uy quy thuận có bí ẩn gi đó khó nói”.

Lý Tĩnh gật gật đầu, “Các ngươi nói đều có chút đạò lý.

Nhưng mà tặn dụng thời cơ, mất không lấy lại được.

Đỗ Phục Uy vốn là đang trong đo dự.

chúng ta nên quyết đoán, về phần chuyện còn lại, thi nghĩbiện pháp giải quyết là được”.

Trương Lượng nói: “Lý tướng quân? Có câu không biết có nên nói hay không?” Trương Lượng thân là quânNgõa Cương, xưa nav cẩn thận tĩẩm ổn, mặc đù được Lý Tĩnh coi trọng, nhưng nhiều khi, vẫn rất cần thận.

Lý Tình cười nói: “Cứ nói đừng ngại.

Trương tướng quân, rất nhiều chuyện, chỉ cần không quan hệ đại sự.

cứ nói đừng ngại”.

Trương Lượng hối: “Tây Lương vương thật dự đoán được Đỗ Phục Uy sẽ đầu hàng, cho nên chức quan phong thưởng đều đà định ra rồi sao?”
Lý Tĩrih lắc đầu, “Tây Lương vương cũng không có phong thưởng, chỉ là ta tùy cơ ứng biến”.

“Vậy Đỗ Phục Uy đến Đông Đô, nếu không có phong thưởng, chẳng phải sẽ phản sao?” Trương Lượng lo lắng nói.

Lý Tình cười nói: “Chuyện nào có đáng gì, từ trước khi Đỗ Phục Uy lẻn đường, ta đã tám tiăm dặm cấp tốc đem tin tức Đỗ Phục Uy quy thuận bầm báo cho Tây Lương vương...!”
“Lý tướng quân, ta nghĩ công cao hơn chủ, xưa nay làm cho người ta nghi kỵ.

Người tiền trảm hậu tấu như vậy, không sợ Tây Lương vương lòng sinh nghi ngờ sao?” Trần Hiếu Ý lo lắng hòi.

Lý Tình thần sắc bất động.

“Đa tạ các ngươi nhắc nhờ, ta sau này sẽ chú ý điểm ấy”.

Trương Lượng hòi: “Đỗ Phục Uy chỉ đem hai người tiến đến.

ta cảm thấy đối với hắn phong thường vô cùng hậu đài, thật ra chỉ cần bắt giữ Đỗ Phục Uy.

quân Giang Hoài không chiến cũng tự bại”.

Lý Tĩnh lắc đầu nói: “Kế này tuyệt đối không thể dùng, nghĩ tới Đỗ Phục Uy đùng nghĩa phục chúng, chúng ta nếu bội bạc.

ngược lại bắt hắn, chỉ sợ dục tốc bắt đạt.

dẫn đến quàn Giang Hoài xúc động phẫn nộ, đối với bình định Giang Nam cực kỳ bất lợi.

Tây Lương vương tất rất nhanh sẽ có phong thường xuống, các tướng Giang Hoài nếu như được chiêu an, cũng sẽ không có nổi sóng.

Các người nhớ lấy, Đỗ Phục Uy đã hàng, chúng ta tạm thời án binh bất động.

Tuyệt đối không thể cùng quân Giang Hoài gây chiến, tất cả tạm thời nhượng bộ! về phần ứng đối đám người Phụ Công, Hám Lăng như thế nào.

Ta đều có đối sách!”
Hai tướng lĩnh lệnh, mới vừa định lui ra, đã có binh sĩ đua lên công văn khẩn cấp, Lý Tình mờ ra xem xét.

đột nhiên nở nụ cười.

Lý Tĩnh xưa nay nghiêm túc.

đối với Đỗ Phục Uy cười là chuyện công, cũng là chuyện ít có.

Nhưng nụ cười lúc này, lại có thể có bộ dáng vui vẻ.

Tlẵn Hiếu Ý khó hiểu hòi: “Tướng quân có chuyện gì mà cười?”.

“Vương Thế Sung quả nhiên không giống người thường, mới chiếm lình Giang Đô.

đà không thể chờ đợi được xưng đế” Lý Tĩnh lầm bẩm nói: “Hắn lại giống như Vũ Văn Hóa Cập, làm hoàng đế một ngày cũng là tốt.

Khai Minh? Hắn dùng niên hiệu này, thật rất có ý tứ!”
Trần Hiểu Ý, Trương Lượng tiệp nhận quân văn xem xét, chỉ thấy được trên đó ghi.

Vương Thế Sung xưng đế.

quốc hiệu Trịnh, niên hiệu Khai Minh!
***
Vương Thế Sung đang tọa trấn thành Dương Châu, trong lúc hăng hái nhắt thời, giết Lý Tử Thông, sau đó đơn giản trấn an bộ chúng của Lý Tử Thông, lại bắt sống Trầm Luân, đánh bại đại quân Trầm Pháp Hưng, bức lui quân Giang Hoài, những chuyện này cái nào cũng không dễ dàng, nhưng hắn làm vẫn rất thành thạo.


Bên phía Lý Tĩnh, vẫn không có động tĩnh, trong lúc nhắt thời khiến cho Vương Thế Sung hiểu lầm, Lý Tĩnh cũng sợ mưu kế cùa hắn, không dám đối diện mũi nhọn của hắn.

Nhưng sự thật rất nharih khiển cho hắn tỉnh táo xuống.

Vương Thế Sung cảnh cáo bản thân, tuyệ không thể tự cuồng vọng, bời vì Tiêu Bố Y tuyệt không dễ đối phó!
Tiêu Bố Y đà chiếm lĩnh quá nùa cương thổ TrungNguyên, các phản vương, môn phiệt còn lại bất quá chia cắt một nùa òn lại, mà Vương Thế Sung hắn chiếm đoạt cương thổ, không nói so với Tiêu Bố Y, cho dù so sánh với Từ Viên Làng, cũng khỏng thể lạc quan.

Ẳn nhẫn mấy năm, Vương Thế Sung sau khi bại tại Đông Đô.

đã sớm nhắm ngay vùng Giang Đô, đây cũng là cơ hội cuối cùng cùa hắn.

Tiêu Bố Y trước mắt thế mạnh, thiên hạ anh hùng, kiêu hùng đều ngẳng đằu mà nhìn tới, cho dù Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, đều khó có thể một mình chống lại.

Vương Thế Sung hiểu rõ, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không cam tâm ngồi chờ chết, nhất định âm thầm liên hợp.

hắn cắm vào một chân, gia nhập vào, Lý Đường cùng quàn Hà Bắc sẽ không có khả năng cự tuyệt hắn tham gia.

Tiêu Bố Y tuy mạnh, nhung vẫn không thể nói cường đại đến mức có thể chống cự ba nhà liên thủ.

Chỉ cẩn ba nhà bọn họ có thể đánh bại Tiêu Bố Y, chia cắt địa bàn của hắn, thời gian còn lại, chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng!
Vương Thế Sung tmg khi đang tính toán, nhìn sang các tướng dưới tay, nghe bọn họ bẳm báo quân tình.

Dương Công Khanh, Nhạc Bá Thông.

Quách Thiện Tài đều ở đây, Vương Huyền ứng cũng mang theo một đám tông thân phân ra trái phải.

Vương Thế Sung nóinhưthếnào cũng là người ỞGiangNam, dòng họ thật sự không ít.

Hắn đối với Lý Tử Thông nói cái gì tan đàn xẻ nghé, chi còn lại có một minh cô đơn, hiển nhiên bất quá là lừa gạt Lý Từ Thông, trên thực tế, ngoại trừ Vương Biện.

Vương Huyền Thứ hai người chết sớm ra, căn cơ cùa Vương Thể Sung năm đó cũng không có bị hao tồn.

Mỗi lần nhớ tới nghĩa từ Vương Biện cùng đứa con Vương Huyền Thứ chết.

Vương Thế Sung trong lòng đều thẳm hận, chỉ muốn đem Tiêu Bố Y nghiền thành tro bụi.

Hắn đối với Tiêu Bố Y thống hận, chẳng những bời vì Tiêu Bố Y giết con của hắn, cũng bởi vì Tiêu Bố Y ngăn cản con đường của hắn, nếu không có Tiêu Bố Y, hôm nay đứng đầu Đông Đô vốn phải là Vương Thế Sung hắn!
Cùng Nguyên Văn Đô liên thù không thành, Vương Thế Sung trước khi vào thành phát hiện không ổn, cuống quít nhằm hướng nam chạy trốn.

Hắn đem thủ hạ binh sì chia ra, trấn an bọn họ sau khi đến GiangNam, thì sẽ tính toán tiếp.

Trên ttiực tế.

những quân Hoài Nam này rất là trung tâm.

Khi Vương Thế Sung một lần nữa hiệu triệu, rất nhanh tụ tập hai vạn tinh binh, Vương Thế Sung coi đây là căn cơ, nhẹ nhàng bắt Trầm Luân, khống chế đại cuộc.

Nhưng khiển cho Vương Thế Sung buồn bực là.

Lương Diễm Nương con đàn bà kia mẻ hoặc binh sĩ trong coi, thu mua thủ hạ hắn, đơri giản thoát khỏi sự khống chế của hắn, không biết tung tích.

Vương Thế Sung sau khi bại trận, thật ra hận không thể đem Lương Diễm Nương chém thành ngàn mảnh, người của Thái Bình đạo xưa nay đều nói biết được Thiên Cơ, nhưng lại lừa gạt người chết không đền mạng.

Vương Thế Sung trong mấy ngày này đà suy nghĩ cần thận, người chịu Thái Bình đạo đầu độc, tuyệt không chi một mình hắn! Mà Thái Bình đạo.

căn bản cũng không biết Thiên Cơ gi! Người tin tường vào lời tiên đoán của Thái Bình đạo, không phải si thi chính là điên khùng!
Hắn hiện không tin Thiên Cơ, nếu lại nhìn thấy Lương Diễm Nương, chi muốn đem nàng ta ra làm thịt ăn.

Hiện tại Vương Thế Sung, chỉ tín nhiệm dòng họ cùng một đám thù hạ, muốn bằng đầu óc của mình, sẽ đánh ra một mảng cương thổ mới.

Ẳn nhẫn những ngày này, Vương Thế Sung cũng không nóng nảy cùng quần đạo sống mái.

Ngược lại thi triển công phu.

ở bên người bọn họ lôi kéo nhân thủ.

sắp xếp nẳm vùng.

Lúc này đây hắn mới có thể đánh bại họ dễ dàng, nhập chù Dương Châu.

Sự thật chứng minh, loại sách lược này cùa hắn, trước mắt có thể nói là cực kv thành công!
Nhập chủ Dương Châu mấy ngày, hắn đà không thể chờ đợi được mà xưng đế, cũng không phải là tự cao tự đại, thật sự cũng bời vì có bí ẩn khó nói.

Bời vì trước mắt thi thế lực cùa hắn là yếu nhất, nếu muốn khiến cho thủ hạ bán mạng, chi có xưng đế phong thường một đường, dù sao những chức quan này không tốn của hắn một đồng tiền, há miệng là được.

Đám người Quách Thiện TàỊ Dương Công Khanh.

Nhạc Bá Thông, đều được hắn phong làm tướng quân, Vương Huyền ứng được hắn lập làm Thái tử, mà ca ca của hắn la Vương Thế uẩn, Vương Thế Vĩ, các con cháu như Vương Hoẳng Liệt, Vương Đi Bàn, Vương Thái...!phong vương thì phong vương, xưng công thi xưng công.

Hôm nay mọi người đột nhiên phong quan, trong lúc nhất thòi giống như gà chọi hăng máu, đều hăng hái, cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể làm.

Lúc này, Vương Thế Sung đột nhiên thu được một phong mặt thư.

mở ra xem, sắc mặt âm trầm, nặng nề vỗ bàn.

Mọi người giật mình, không biết có tin tức gì.

Vương Thế Sung thặt lâu mới nói: “Đỗ Phục Uy này, không không biết tốt xấu!”
Vương Huyền ứng hói: “Phụ hoàng, không biết Đỗ Phục Uy làm sao vậy?”
Vương Thế Sung thờ dài một tiếng, nhìn qua quần thần nói: “Trảm vốn có ý thu phục Đỗ Phục Uy, sau khi hạ Dương Châu, trước liên lạc với hắn, càng muốn phong cho hắn một quan hàm thật to”.

“Hắn cự tuyệt sao?” Vương Huyền ứng hòi.

“Nghe nói hắn...!dẫn theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, lại đầu phục Đỏng Đô!” Vương Thế Sung oán hận nói.

Mọi người im lặng, sắc mặt khẽ biến.

Thiên hạ tranh chấp, quần đạo mỗi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ.

tuyệt không chịu đầu nhập vào người khác.

Nhưng cho dù đầu nhập vào người khác, nếu không phải bị đối thủ giết chết, thì cũng là muốn mưu tính đối thù, Ngõa Cương Địch Nhượng đầu nhập vào Đông Đô, có thể nói là bị bất đắc dĩ.

nhung Đồ Phục Uy tuyệt đối còn có khả năng tái chiến, quân Giang Hoài dưới tay còn tới mựợi vạn, một người như vậy, đột nhiên đầu phục Đông Đô Tiêu Bố Y, điều này có thể nói rõ.

thiên hạ tranh chấp, lại đến một giai đoạn biến chuyển mới?
Chẳng lẽ trong mắt Đỗ Phục Uy, có tranh cũng vô ích, chi còn sớm mưu đường lui.

một đường quy thuận Tiêu Bố Y?
Mọi người tâm tư phức tạp, liên tường nhẹ nhàng, nhung khỏng có chú ý tới Vương Thế Sung sắc mặt tái nhợt, lầm bầm tự nói, “Đỗ Phục Uy, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, ngươi thật cho rằng Tiêu Bố Y là cọng rơm cứu mạng sao? Ta chỉ sợ khi ngươi đến Đông Đô, cũng chính là lúc ngươi bị mất mạng!” Trải qua một mùa đông lạnh khủng khiếp, mùa xuân năm mới.


đến tựa như có chút sớm.

Đông Đô vạn vật sống lại.

quốc thái dân an, trên mặt dán chúng trên đường, tràn đầy nụ cười an tường.
Bọn họ đà trải qua quá nhiều đau khổ.

cho tới hiện tại.

rốt cuộc đà có chút ít thời gian an bình.

Hôm nav Đông Đô.

chẳng những là đại thành đệ nhắt Trung Nguvẻn.

Dân cư hơn trăm vạn.

hơn nữa tứ hải kính ngưỡng, thương nhân các quốc gia lui tới tấp nập.

có thương nhân nước ngoài, thậm chí đạp trên hàn băng đẩu xuân, đẩy đi gió đông lưu lại, sớm tiến đến mua bán.

Đương nhiên cùng có người, thu hoạch cả một mùa đòng giàu có, lặng vên rời khòi thành Đông đô.

chi là trước khi đi, vẫn nhịn không được quav đầu nhìn lại, hv vọng cho chuyến đi lẩn sau.

Duy nhắt làm cho bọn họ hơi cảm thấy không được hoàn mỹ, là Đông Đô đang cùng Hà Bắc khai chiến, con đường này, binh đao liên lạc.

sát khí đầv tròỊ ngược lại cực kỳ nguv hiểm.

HàBắc trước mắt không thể đi qua!
May mắn là.

cho tới hiện tại, hơn nửa Trung Nguyên xu thế đà gần an binh, làm cho lòng người an tâm là.

Tây Lương vương ngự giá thân chinh, mặc dù tạm thời không thể đánh lui quán Hà Bắc xám phạm, nhưng Đặu Kiến Đức cũng không thể tiến thêm một bước.

Hôm nay chiến trường chính đa phẩn tập trung ờ Lẻ Dương.

Đòng Bình, phụ cận Trường Bình.

Đợt công kích như triều dâng của quân Hà Bắc.

đà bị Tâv Lương vương thành công ngăn chặn.

Điều này làm cho rắt nhiều ngưỡi nhớ tỡi cuộc chiến Đông Đô lúc trưỡc.

Khi đó Lý Mặt cũng khí thế hung hàn, binh đến dưới thành, nhưng dưới sự phòng ngự của Tây Lương vương, quán Ngoà Cương dưới sự giẳng co.

rất nhanh sụp đổ, theo tinh thế trước mắt mà thấy, quán Hà Bắc cũng có thể giẫm lên vết xe đổ.

Càng nhiều người tin tường, bọn họ sẽ đến thòi điểm, Đại Tùy lại có thể khôi phục đến quốc thái dân an như thòi Dương Kiên tại vị!
Bọn họ mav mắn.

thành Đông đô có Tãv Lương Vương trần thủ.

Bọn họ tin tường, Tãv Lương vương có thể đem Đông Đô biến thành nơi buôn bán đệ nhất trong thiên hạ.

thì còn có chuyện gi không thể làm được?
Nhưng mà Tiêu Bố Y lại biết, hắn thật ra cũng không có làm quá nhiều chuyện.

So với nói hắn đem Đông Đô thavđổi.

khôngbẳngnóihắn đem Đông Đò khôi phục lại nhưcũ.

Tiêu Bố Y là ngưỡi hiện đại.

cho nén hắn rất trọng mậu dịch, hiểu 1ẳng quốc gia giàu có, dân chúng mới có thể yên vui.

Biết chắc đạo quốc gia giàu có, mới có thể chống lại sự lên xuống.

Khi

hắn phát triển thực lực của một nước, thật ra cũng là dự trà cho chinh chiến sau này.

Hắn phát triển mạnh mậu dịch, chẳng những cùng biên thùv.

Ba Thục, hơn nữa cùng hải ngoại, thảo nguvên cũng gia tăng liên lạc.

Vô luận ngưỡi ở đâu.

yêu mến chinh chiến dù sao cũng là sổ ít, Tiêu Bố Y đương nhiên rò ràng điểm ấy.

Dương Quàng đại nghiệp hơn mười năm.

thật ra cũng trọng mậu dịch, rất nhiều con đường, đều là Dương Quảng một tay khai thác, nhưng mà Dương Quảng thủv chung đem mặt mũi đặt ỡ Vị trí đệ nhất.

Còn Tiêu Bố Y hôm nay, lại cải chính suy nghĩ này, Đông Đô căn cơ còn đó.

chinh chiến không còn.

lại toả sáng ra sinh mệnh lực trước đó chưa từng có, dùng tốc độ kinh người mà phát triển!
Ngồi ngay ngắn trên đại điện.

Tiêu Bổ Y đang cùng quẩn thẩn thương nghị chuyện buôn bán, nhìn thắv vẻ mặt của quẩn thẩn hoặc mất mát.

hoặc phần chấn.

Tiêu BÓ Y mim cưỡi.

Loại chuyện thương nghị này trước đâv, căn bản là lên không được đài.

bời vi môn phiệt sĩ tộc.

khi nào sẽ để ý tới thương nhân? Nhưng Đông Đô thường niên chinh chiến, vì tiết kiệm chi.

mấv năm trước đà cắt giảm bổng lộc của mọi người, sau khi trải qua mấv năm địa phát triển, bổng lộc của mọi người lúc nàv mới dằn dằn khôi phục đến nguvên trạng.


Mọi người nhớ lại lúc khổ sờ.

rốt cuộc rõ ràng buôn bán là quan trọng, đổi với mỡ rộng phát triển buôn bán.

cũng không có mâu thuẫn như trước đâv.

Cho nên chiền tranh thoạt nhìn tuy lực phá hoại rất mạnh, nhưng có khi không phá thi không xây được, cũng sẽ phát hay ra hiệu quả ngoài ý định.

Môn phiệt căn cơ vốn thâm căn cố đế.

nhưng trước trải qua Dương Quảng trắng trợn làm cho suy yểu.

lại trải qua chiến tranh, ảnh hưởng đối với triều đình so với trước đây đà ít đi rất nhiều, đương nhiên loại hiện tượng này chi giới hạn ỡ tại Đông Đô.

về phía Quan Lũng thì vẫn thâm căn cố đế.

Dương Quảng đổi với người trong thiên hạ mà nói.

có thể nói là tội ác tày tròỊ nhưng mà đối với Tiêu Bố Y mà nói.

lại là một người tốt.

ít nhất những ý tường về kênh đào.

chế độ.

hệ thống, buôn bán.

đều là Dương Quảng đà đưa ra, Tiêu Bố Y ỡ trên chút ít cơ sỡ này, đã làm nên sự phát triển trước đó chưa từng có của Đại Tùy, cũng chiếm được ca tụng của bách quan Đông Đỏ.

dán chúng trong thiên hạ.

Tiêu Bổ Y khi tổng kết những đạo lý này.

nghe quần thẩn bẩm tấu công việc.

Trẽn điện quẩn thần thứ tự tiến lên.

Hà Nam đạo hành đài Đỗ Tài thượng tấu.

“Khỡi bẩm Tây Lương vương.

Hà Nam cảnh nội mấv năm liên tục chinh chiến, dán cư ít dần.

mà quận huyện quá nhiều, có địa phương cách xa nhau tới cả trăm dặm, có nơi hộ khẩu rất thua thớt, lại phán thuộc hai quặn quản lý.

Do đó, quan viên quận huyện nhũng nhiễu rất nhiều, sai dịch sự lại gia tăng gấp mấv lần.

quốc gia chi tăng nhiều, tô điều thu vào mồi năm giảm bớt.

hiện tượng như thế không trà đi, thực lực của một nước cực kỳ lãng phí".

Tiêu Bố Y hòi: “Vặy ý ngươi đề nghị gi?”
Đỗ Tài nói: “Trước đâv Vãn đế tại vị, chi giữ lại các chức quan quan trọng hủy bò các chưc vị không cằn thiếy, xác nhập các quận huyện nhó.

kính xin Tây Lương vương phế quận thành châu, tiết kiệm chi”.

Tiêu Bố Y gặt gặt đầu.

“Đề nghị không tệ, nhưng mà sự tinh trọng đại.

trước hết mời Đỗ Hành Đài đem tắt cả chi tiết hộ khẩu của các quặn huyện báo lên Dân bộ, chuyện còn lại sau khi ta suy nghĩ sẽ trả lời thuyết phục”.

Đỗ Tài cung kính lui ra, trong nội tâm vui mừng, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y cùng Văn Đế phảng phất như nhau, quả thật là phúc của dán chúng, là sự vui mừng của quốc gia.

Lại có Hình bộ Thị lang Tiết Hoài Án tiến lên phía trước nói: ‘Khải tấu Tây Lương vương, theo như người phàn phó.

vi thằn cùng Lễ bộ Thượng thư Ngu đại nhân đà điều chinh lại pháp lệnh cũ.

lại huỷ bò tử tội ba mươi sáu điều, lưu tội bảy mươi chín điều, đồ.

trượng các tội năm trăm mười hai điểu.

Chi xác định giữ lại bốn trăm tám mươi điểu điều khoản trị tội chung, tổng cộng mười hai cuốn, kính xin Tây Lương vương xem qua”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu.

“Mấv vị đại nhân khổ cục.

pháp lệnh trước giao cho Môn hạ tinh xét duyệt”.

Tiết Hoài Ân ứng tiếng lui ra, lại có các quan tiến lên bẩm tấu.

nhưng mà rắt nhiều chuvện.

đều là việc vụn vặt.

Tiêu Bố Y trong lòng cười khổ.

lại chi có thể nhẫn nại lắng nghe.

Hắn trước kia nghe nói Dương Quảng công việc như cuồng, mồi ngậy chi ngủ một hai canh giờ.

vốn có chút không tin, nhưng thấv được nhiều người bầm tắu như vậy, nếu đều nghe hết.

một ngày rất nhanh tròi qua, thẳm nghĩ làm một hoàng đế tốt thật không dể dàng.

Cái nàv vẫn chi là lắng nghe, không kể tới phê duyệt tấu chương, nểu phê duyệt, chi sợ còn lâu hơn.

Nhưng mà hắn cũng thường niên chinh chiến, cũng không phải là mồi ngày đều lâm triều, cho nên rất nhiều chuyện tích lũv xuống.

Tiêu Bổ Y cẩm quvền, quẩn thần cẩn thận, cho nén mọi chuyện đều bẩm báo, lại qua nửa canh giờ, Hoàng môn Thị lang Mã Chu tiến lên tấu sự.

Mà Chu được Tiêu Bổ Y đề bạt.

vốn là Lục Sụ Mòn hạ tinh, nhưng trải qua hơn năm khảo nghiệm.

Công tích rõ rệt, đã được Tiêu Bố Y luân phiên đề bạt.

thăng lên làm Hoàng mòn Thị lang, có thể nói là trọng thần triều đinh.

Tiêu Bố Y hiện tạiv đề bạt nhân sĩ.

không bám vào một khuôn mẫu.

Chi cằn có năng lực là sử dụng.

Môn phiệt lực cản càng nhò.

Đông Đô phát triển mới có thể càng nhanh.

Mà Chu tiến lên phía trước nói: “Khải tấu Tâv Lương vương.

Thẩn nghe nói cồ đại thánh minh đứng đầu, không có ai so sánh vượt được Đường Nghiêu.

Ngu Thuấn.

Ngu Thuán ùy nhiệm Vù, Tắc, Khế.


Cao Đào.

Bá ích năm trọng thần xử lý chính vụ.

Đường Nghiêu thì thường xuyên hướng về phía chư hầu chưởng quản bốn phương mà hạ xuống kế sách trị quốc, hai người đều là rù áo chắp tay, vô vi mà thiên hạ đại trị.

Đâv là nhọc tại cầu hiền, nhàn tại trị sự.

Gần đây vi thần thắv Tây Lương vương lao sư viễn chinh, vừa phải lưu tâm trị quốc an dân.

thật sự vò cùng vất vả”.

Tiêu Bổ Y than nhẹ một tiếng.

“Mà Thị Lang nói có lý.

không biết ngươi còn có cách gì để giải quyết?”
Người khác đều nhìn thấy hắn cao cao tại thượng, huv hoàng vinh quang, nhưng không biết hắn thòi gian một ngày, hầu như đều phải chia ra mà sử dụng, khổ không thể tả.

Chinh phạt, trị quốc hai chuyện, có thể nói là chiểm cứ của hắn rắt nhièu thòi gian, nhưng một điểm chết người nhất là.

những chuyện này hình như không có điểm cuối.

Mà Chu một lời nói ra nồi khổ của Tiêu Bố Y, có thể nói là đổi với hắn cực kv quan tàm, ánh mắt trác tuvệt.

Nghe Tiêu Bổ Y hòi thăm.

Mà Chu cung kính nói: “Vi thẩn không dám nói tới giải quyết, chi là lúc trước Đông Đô mới định, mọi chuyện mới hưng, bách quan đại thẩn chi sợ hoạch tội, gặp chuyện không dám tự quvết.

đành phải xin Tãv Lương vương cân nhắc quvết định.

Tấu thinh quá nhiều, đến nỗi các chuyện xây dựng, chi tiêu cũng phải do Tày Lương vương xử lý.

Nếu cứ như thế, Tây Lương vương việc nào cũng phải tự làm.

cả ngày quan tâm vắt vả, lại không có thời gian nghi ngơi lại sức.

sự vậy hiệu suất xử trí lại thấp, vi thần chi xin Tâv Lương vương hạ chi phán rò sự vụ nặng nhẹ.

nếu là đại sự kin quốc an bang, tất nhiên do Tây Lương Vương định đoạn, còn những việc vụn vặt còn lại, do các quàn càn nhắc quvết định là được.

Như vậy cùng không cần phải chuvện nào cùng thinh tấu.

Tây Lương vương cũng không cằn phải mọi chuyện đểu tự mình làm”.

Tiêu Bố Y mim cười gặt đầu nói: “Mà Thị Lang nói rất đúng, thật ra hôm nay Đông Đô mọi việc đã nhập chính đạo.

làm từng bước là được.

Kể từ hõm nay.

do Mã Thị Lang chế định việc nặng nhẹ.

sau nàv nểu có khải tấu.

phán loại, việc vụn vặt, là do các bộ xử lý, không cần bắm lại.

chi cần xừ trí thoa đáng, bổn vương sè không trách trách, còn có phong thưởng”.

Văn võ bá quan cùng kêu lẻn nói: “Thần tuãn chỉ”.

Tiêu Bố Y xử lý xong chính sự, phân phó bách quan bài triều, nhưng lưu lại đám người Lò Sờ.

Mã Chu.

Ngụy Chinh, Từ Thế Tích, muốn thương thảo việc ứng đối quán Hà Bắc.

Quản Hà Bắc tuy thế công hung mãnh, nhưng mùa đông năm trước hiển nhiên vẫn là thử mà thôi, quân Tây Lương canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, quân Hà Bắc quân trà công phá vài thành quận huyện ra, quan ái quan trọng các nơi vẫn ỡ trong tav quán Tây Lương.

Đậu Kiến Đức như Từ Thế Tích dự tính, hư hư thực thục, nhưng dạng này cũng có chỗ yểu, chính là binh lực phán tán, không thể tập trung đánh một chỗ.

Đông Bình một phen khổ chiến.

Trương Trần Chu, Tẩn Thúc Bảo.

Sừ Đại Nại ba người một mực trần giữ ờ Đông Binh, Từ Viên Lãng mấy lẩn tấn công mạnh, nhưng lại tổn binh hao tướng, Trình Giảo Kim đột nhiên giết ra, lực chém đại tướngLý Công Dật dưới tay Từ Viên Lãng!
Trình Giảo Kim dẫn đội đi tập kích Lang Tà, Từ Viên Lãng xem thấu V đồ của Tiêu Bố Y, án binh bất động.

Trình Giảo Kim hơn ngàn thiết kỵ.

chi có thể phá một ít huyện thành nhỏ.

cùng không cách nào công phá Lang Tà.

Nhưng công thành tuv không được, tặp kích bắt ngờ lại rất có hiệu quả.

Hắn đột nhiên giết ra.

cho Từ Viên Lãng một đòn nặng.

Trương Trấn Chu phối hợp đánh ra.

quán Từ gia đại bại.

Từ Viên Lãng thấv thế không ổn, cuống quít bò chạv, đóng quân Nhâm Thành, đại tướng dưới tay hắn không ít.

nhưng bị Tiêu Bố Y đòng gõ một cái, tâv chém một cái, cho tới bây giờ.

có thể nói là hao tổn hơn nửa.

thực lực tổn thất lớn, không khỏi uể oải như điên.

Lưu Hắc Thát vốn tập kích sau lưng Trương Tiấn Chu, nhưng lại không ngờ.

Bùi Hành Quảng dẫn ky binh tập kích bất ngỡ sau lưng của hắn.

Bùi Hành Quảng một kích là đi.

quán Hà Bắc tổn thắt không nhỏ.

Lưu Hắc Thát từ đó trong lòng lo sợ, không dám lại làm càn công thành.

Các tướng họp lại ờ Đông Binh, một phen ác chiến, đều có tổn thươnglẫn nhau.

Tiêu Bố
Y phái năm Viên đại tướng, ba trong hai ngoài dữ chân quân Từ gia cùng quân Hà Bắc.

một mực giẳng co đến đầu xuân, Mà Lý Đường, đúng là vẫn không có xuất binh.

Không phải Lý Uyên nhân từ nương tay, mà là bởi vì Lý Uyên đà ốc còn không mang nổi minh ốc! Từ tinh hình chiến đấu mới nhất ỡ Hà Đông, uất Trì Cung phái Thiên tướng Hoàng Tử Anh chọn dùng kế dụ địch, ba phen mấy lượt.

Tướng thủ Hoắc Ắp là Khương Bảo Nghị.

Lý Trọng Văn không chịu nồi, đà toàn quân truy kích, uắt Trì Cung phục binh xuất ra hết.

bại Lý Trọng Văn, chém Khương Bảo Nghị.

Tước Thử cốc hiểm yếu của Lý Đường đã bị chiếm đóng!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện