Trên không trung một cánh tay tung tóe máu bay lên, vô cùng thảm thiết, rốt cuộc rơi xuống đất lăn hai vòng, không còn sinh mệnh.
Lý Chí Hùng bị chém đứt một cánh tay, lăn xuống triền núi, sinh tử không rõ.
Tiêu Bố Y mười ba đao chặt bay đầu Mã Như Vân, lại chỉ dùng một đao đã chém đứt cánh tay của Lý Chí Hùng, cái này chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, nhưng trong lòng hắn đột nhiên có loại cảm giác phi thường cổ quái, chỉ cảm thấy có người đang nhanh chóng tiếp cận mình, liền không do dự trở đao ra sau lưng, cản ở phía sau, mũi chân dùng sức, vọt mạnh về phía trước.
Ngoài hai người mà hắn vừa mới đánh ra, Chu Đại Tráng thì không đáng nhắc tới, nhưng hắn còn phải đối mặt với một cao thủ, Trữ Phong!
Trữ Phong nói giết hắn dùng không tới mười chiêu, dĩ nhiên là đã biết rõ về hắn, mặt khác tuyệt đối là bởi vì võ công cao cường.
Tiêu Bố Y giờ khắc này phán đoán cực kỳ chính xác, hắn vừa vọt tới trước, mặc dù nhanh, nhưng vẫn cảm thấy đầu vai nóng rực lên, ngay sau đó một tiếng cảng vang lớn, lực từ đao sau lưng truyền tới thiếu chút nữa chấn hắn hộc máu.
Hắn biết Trữ Phong đã xuất đao, hơn nữa lực mạnh khó có thể tưởng tượng, chẳng qua hắn phản ứng mau lẹ, chỉ bị thương nhẹ ở đầu vai, đã dùng thân đao ngăn trở được một đao trí mạng.
Hắn lăn tới dưới một gốc cây, chưa kịp đứng dậy, thì bầu trời lại đánh xuống một tia chớp, khuôn mặt dữ tợn của Chu Đại Tráng đã hiện lên trước mắt.
Chu Đại Tráng phản ứng không mau, nhưng đến lại kịp lúc, ngay khi Tiêu Bố Y còn chưa kịp đứng dậy, thì đã huy đao trảm xuống, muốn vì đồng bạn báo thù.
Không nghĩ đến hắn vừa mới vung đao lên, đột nhiên đứng sững tại chỗ, trường đao cách Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ vài tấc, nhưng rốt cuộc trảm xuống không được.
Hai mắt hắn đỏ hồng, một tay ôm lấy cổ họng, ọc ạch rung động, lại một tia sét đánh xuống thì thấy đã ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Tiêu Bố Y xoay người đứng lên, máu đầy vạt áo, hai mắt vẫn không hề chớp
Mưa lớn không ngừng đổ xuống, phảng phất như muốn rửa sạch dấu vết tranh đấu, nhưng vẫn không thể rửa sạch lửa giận cùng chiến ý trong mắt của hắn.
Những người này chỉ vì dục vọng của bản thân, mà không tiếc giết người, hắn đêm đó thiếu chút nữa đã chết ở trong tay bọn họ, lần này làm sao mà không thể trả lại công đạo cho được?
Chỉ mấy ngày trước đây hắn cũng không cách nào giết Lý Chí Hùng được, một đao cũng không ngăn được, tuy bày ra kiêu binh chi kế, nhưng cũng đã làm cho Tiêu Bố Y rất phấn chấn.
Bốn người đã hạ ba, hiện tại đối mặt với đối thủ cực mạnh cuối cùng, Tiêu Bố Y đã chuẩn bị nghênh đón Trữ Phong xuất chiêu.
Trữ Phong cũng chưa xuất chiêu, ngược lại, trong mắt hắn đã có ý sợ hãi.
Hắn bổ ra một đao, làm Tiêu Bố Y bị thương, nhưng hắn không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại phản ứng mau lẹ như thế, chỉ trong tích tắc đã tránh được một đao tất sát này, chỉ bị một vết thương nhẹ.
Tiêu Bố Y tuy bị thương, nhưng cũng đã bị bức xuất ra khí thế kinh người, vượt xa khí thế của Trữ Phong hắn, mà đồng bạn của hắn cũng đã chết sạch!
Trong mắt hắn, Tiêu Bố Y trước giờ vẫn không đáng nhắc đến.
Trong mắt hắn, Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là kẻ núp váy phụ nữ, không cần nói là Trữ Phong hắn, cho dù là Lý Chí Hùng, Tiêu Bố Y còn kém hơn.
Điểm duy nhất mà Tiêu Bố Y có thể so với hắn chẳng qua chỉ là tướng mạo, cho nên trong lòng hắn vẫn xem thường tên Tiêu Bố Y ăn cháo nhuyễn này.
Nhưng Trữ Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, Tiêu Bố Y ra tay lại cuồng như thế, lại mạnh như thế, lại độc như thế.
Chu Đại Tráng sao lại ngã xuống, cho dù với nhãn lực của hắn cũng xem không ra, Tiêu Bố Y này chẳng lẽ là sâu không lường được đến như thế?
Trữ Phong xiết chặt đao nơi tay, tuy cho rằng Tiêu Bố Y không phải là đối thủ của mình, nhưng cũng đã không có dũng khí xuất đao.
Tiêu Bố Y võ công tuy không ra sao, nhưng về mặt liều mạng, thì Trữ Phong hắn không bằng, lại càng không dám.
Tiêu Bố Y nhìn Trữ Phong, trầm giọng nói: "Trữ Phong, mối cừu một đao này, ta nhất định phải báo".
Trữ Phong nhìn về phía Tiêu Bố Y, hít sâu một hơi nói: "Ta chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này".
"Phải không? Vậy phải thử qua mới biết" Tiêu Bố Y bước ngang một bước, hai tay cầm chặt đao.
Trữ Phong nhìn thấy tư thế nắm đao của hắn, sơ hở cực nhỏ, mơ hồ có phong phạm của cao thủ, trong lòng không khỏi phát lạnh, rồi đột nhiên xoay người vọt đi, biến mất trong màn đêm.
Tiêu Bố Y ngẩn ra, rốt cuộc thả lỏng lại, không rõ Trữ Phong vì cái gì mà không chiến đã lùi, chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì?
Đột nhiên trong không trung truyền đến một kêu thảm thiết thê lương, một người từ không trung bay đến, ngã xuống trong nước bùn, không ngừng quay cuồng.
Bụi cây bên cạnh Tiêu Bố Y đang rung động, đột nhiên ngừng lại, Tiêu Bố Y không thèm để ý, chỉ lại xiết chặt đao, cẩn thận nhìn lại người ở trong bùn, đợi đến khi phát hiện lại là Lý Chí Hùng, thì không khỏi ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Một người từ trong bóng đêm đi tới, lại cười nói: "Ta sau khi bắt được Lý Chí Hùng, mới biết được Tiêu huynh vô thanh vô tức đã vì thương đội mà trừ đi tâm phúc đại họa".
"Thì ra là Lục huynh" Tiêu Bố Y thu lại đao, khẽ cười nói: "Không nghĩ đến mưa lớn như thế, người còn có thể đi tuần đêm".
Lục An Hữu từ từ đi tới, nhìn thấy Tiêu Bố Y đã thu đao, khép nhẹ mi mắt nói, "Ta không nghĩ đến Lý Chí Hùng cùng Trữ Phong lại có dã tâm như thế, chỉ là chưa kịp truy cản, đã xuất hiện một tâm phúc đại họa.
Đối với người cũng không nghĩ đến đao pháp của Tiêu huynh lại hết sức lợi hại, Lý Chí Hùng võ công không kém, Trữ Phong lại càng cao minh.
Tiêu huynh lấy một địch bốn, không lâm vào hạ phong, thật sự là vượt ngoài dự kiến của ta".
Mưa lớn cũng chưa thấy có dấu hiệu thuyên giảm, Lục An Hữu cũng không để ý, đột nhiên ngẩng đầu, lông mi nhướn lên, "Thì ra Tiêu huynh còn có trợ thủ?"
Lùm cây liền rung động hai cái, sau đó có ba người đứng lên, chật vật đi tới.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Hiện tại ta mới biết được Lục huynh vì cái gì có thể làm Lĩnh đội, Trữ Phong cũng không thể! Ít nhất Trữ Phong cũng không nghe ra trong lùm cây đã sớm có người mai phục".
Nhìn thấy ba người đi ra, vẻ mặt bình tĩnh của Lục An Hữu cũng kinh ngạc, một người gầy gầy hắn biết, đó là Tiễn Đầu bên cạnh Tiêu Bố Y, nhưng Lâm Sĩ Trực cùng Trầm Nguyên Côn sao lại cũng ở đây, cái này thật ra hắn không tưởng tượng ra được.
Ba người đi tới, đều như là gà nhúng nước vậy, Lâm Sĩ Trực thân mình mập mạp rùng mình rồi hắt xì, giương mắt nhìn Lý Chí Hùng trên mặt đất nói: "Thực không nghĩ đến người này tâm địa lại ngoan độc như vậy, Lục lĩnh đội, thủ hạ Trữ Phong của người lòng lang dạ sói, lần này đã bị Bố Y đánh lui, người một khi cũng đã đi vào đây, sao không bắt lấy hắn?"
Hắn xuất ngôn chất vấn, có chút phát run, cũng không phải là vì sợ, mà là bởi vì thật sự rất lạnh.
Trầm Nguyên Côn cũng hắt xì, lắc đầu