Lục An Hữu khi nói mấy chữ này xong, người đã ngoài mấy trượng.
Lý Chí Hùng vốn đã gần hôn mê, lần này bị quăng một phát khá mạnh, kêu lên một tiếng đau đớn, hoàn toàn ngất đi.
Mọi người còn đang khó hiểu, thì Tiêu Bố Y cũng biến sắc mặt, quay đầu hô lên, "Tiễn Đầu, chiếu cố Lâm huynh cùng Trầm huynh".
Hắn lời còn chưa dứt, chân đã phát lực, hướng về phía doanh trại mà chạy nhanh tới.
Lâm Sĩ Trực nhìn thấy vẻ khẩn trương của hai người có chút mờ mịt, quay đầu nhìn Trầm Nguyên Côn, "Trầm huynh, chuyện gì xảy ra vậy?"
Trầm Nguyên Côn lắc đầu, "Lục lĩnh đội nói là có gian kế gì đó?"
Tiễn Đầu ở bên cạnh bọn họ, đột nhiên sắc mặt cũng biết đổi, run giọng nói: "Mọi ngươi nghe kìa!"
"Nghe cái gì?" hai người Lâm Sĩ Trực cùng đồng thanh hỏi.
Mưa gió sấm sét, thật sự nghe không ra cái gì.
Nhưng hai người vừa hỏi xong cũng đều biến sắc.
Tiếng vó ngựa rầm rập mơ hồ đã có thể nghe thấy, phía thương đội dưới chân núi đã vọng lên tiềng ngựa hí liên thanh!
Có mã phỉ? Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Sĩ Trực, nhưng trong giây lát lại hoảng sợ, nghe theo tiếng vó ngựa thì số người đến tuyệt đối là làm cho người ta sợ hãi, ở khu vực này làm sao lại có lực lượng mã tặc mạnh như vậy?
Khi Tiêu Bố Y hướng xuống dưới chân núi mà chạy đi, trong giây lát đã nhìn không thấy Lục An Hữu, lúc này mới có chút hoảng sợ cùng ngạc nhiên.
Lục An Hữu lâu nay vẫn là thâm tàng bất lộ, Tiêu Bố Y hắn sau khi giết Mã Như Vân, trảm Lý Chí Hùng, nhiều ít cũng có chút cuồng vọng tự đại, thậm chí còn muốn lực kháng Trữ Phong, tuy hắn tìm hai người Lâm Sĩ Trực đến để làm chứng, cũng là chỉ sợ Lục An Hữu ngầm ám hại, chứ cũng không úy kỵ võ công của hắn.
Nhưng hiện tại khi hạy đi, thì xem ra đã thấy rõ cao thấp.
Hắn mấy tháng cần tu khổ luyện, thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã không thấy bóng dáng của Lục An Hữu đâu nữa.
Hắn khổ luyện lực chân mấy tháng xem ra cũng không thể so sánh với Lục An Hữu.
Tiêu Bố Y vừa chạy, trong lòng vừa thầm nghĩ, xem ra làm người tự hạ thấp một chút vẫn tốt hơn, Lục An Hữu này cũng không đơn giản.
Lục An Hữu dù sao võ công cao cường, tầm tai mắt đều trải qua rèn luyện, đã nghe ra tiếng vó ngựa trước Tiêu Bố Y, hơn nữa còn nghe ra người tới không dưới trăm người.
Đêm khuya mưa lớn, thế nhưng lại có cả trăm người phóng ngựa đến, không hỏi cũng biết, những người này là vì thương đội mà đến!
Tiêu Bố Y hơi chậm bước, cũng lập tức nghĩ như vậy, nhưng khi hắn đuổi tới doanh trại của thương đội, thì tuy đã thường xuyên gặp qua cái chết, nhưng cũng khiếp sợ sự thảm khốc trước mắt.
Mưa vẫn lớn, nhưng cũng không thể rửa sạch được máu tươi trên mặt đất! Máu cũng đã chảy thành dòng mà xuôi xuống!
Kỵ binh thủ vệ đội hình đã bị chia năm xẻ bảy, kỵ binh của Lục An Hữu hiển nhiên cũng không vững vàng như hắn tưởng tượng.
Kỵ binh thủ hạ của Lục An Hữu vốn hơn bốn mươi người, giờ khắc này ít nhất đã có mười mấy người mất mạng.
Chẳng qua cũng khó có thể trách họ, cho dù là binh pháp như thần, nhưng dưới sự công kích của hàng trăm mã phỉ hung hãn đánh tới, cũng khó mà đứng vững được.
Thương nhân, kiệu phu trong thương đội đã sớm tự giác ra khỏi lều trại, ôm đầu tụ cùng một chỗ, tự giác ngồi thành một vòng, còn hàng hóa thì để ở phía sau.
Cái này cũng là quy củ.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần thương nhân không phản kháng, mã phỉ cũng đều lấy tiền chứ không lấy mạng.
Phản kháng là việc các hộ vệ như Lục An Hữu phải làm, thương nhân nếu phản kháng, có thể nói là chết chắc.
Lục An Hữu thắng, thương nhân tiền tài được bảo vệ, Lục An Hữu thua, chẳng những mất đi tiền tài của các thương nhân, mà còn cái mạng của chính hắn!
Người tới toàn bộ đều mặc đồ đen, mang giáp nhẹ, trong bóng đêm như là u linh.
Trên tay không phải là trường mâu, mà là trường đao lập lòe, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phá tan hàng phòng ngự, rồi tiến hành tàn sát đám hộ vệ.
Khi Tiêu Bố Y chạy tới nơi, thì thấy ánh đao lập lòe sáng lóe như lôi điện, trông thật ghê người.
Thủ hạ của Lục An Hữu dù sao cũng không phải là tay mơ, sau sự bối rối lúc ban đầu, rốt cuộc đã ổn định trận thế, dựa vào nhau mà chống cự.
Lục An Hữu đã sớm đuổi tới, thét dài lên ra tay như điện.
Một người nhìn thấy hắn vọt tới, lập tức bổ tới, Lục An Hữu chỉ vung tay đã né qua trường đao, bắt lấy cổ tay của người nọ, trở tay giật lấy trường đao, chỉ gập lại thì đầu của người nọ đã bay lên không trung.
Công phu trên tay của hắn vừa ổn vừa độc, sau khi đoạt lấy trường đao, trở người lên ngựa, liên tục ra lệnh, người cũng đã xông tới chỗ mã tặc dày đặc nhất.
Hai người phóng ngựa ra muốn cản, Lục An Hữu đã quát lên một tiếng chói tai, hai chân kẹp lại, chiến mã xông lên.
Hai người kia cũng phóng ngựa vọt tới, trường đao lần lượt thay đổi chém nghiêng