Edit Cửu Linh
Câu này có nghĩa là.... Người đồng ý sinh khỉ con với ta không?
Tô Tô khiếp đảm nhìn đối phương, một lúc lâu không nói nên lời.
Cho đến khi “bịch” một tiếng, Tô Tô và Diệp Lạc Anh cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy tay Diệp Kinh Cức nắm ở trên cửa, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sắc mặt Tô Tô, lạnh lùng nói với Diệp Lạc Anh, “Lạc Anh, đệ vừa nói gì?”
Diệp Lạc Anh che trước mặt Tô Tô giống như là đang che chở cho con, vững vàng nói: “Ca ca....”
Tay Diệp Kinh Cức nắm cửa càng mạnh hơn, hung dữ nói: “Nếu đệ còn xem ta là ca ca thì hãy tránh xa nữ nhân này ra một chút!”
“Không phải đệ đã giải thích rồi sao?” Diệp Lạc Anh vội vàng nói, “Chuyện nhà chúng ta cùng Tô tiểu thư không có liên quan, huynh hiểu lầm nàng ấy rồi!”
“Cho dù là vậy thì nàng ta cũng là nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng, sao có tư cách tiến vào cửa Diệp gia ta!” Diệp Kinh Cức một bước cũng không nhường. Có cái gọi là huynh trưởng như cha, hiện giờ cha mẹ đều không còn, hắn có trách nhiệm chăm sóc người đệ đệ duy nhất này.
Trong cảm nhận của hắn, Tô Tô cho dù là đức hạnh hay là tài trí, đều không xứng với Diệp Lạc Anh. Quan trọng nhất là... Thường ngày nàng ta làm chuyện xằng bậy như thế, ai biết về sau nàng ta sinh con ra có phải mang họ Diệp hay không?
Nhưng trong lòng Diệp Kinh Cức, điều đáng sợ nhất là đứa trẻ không mang họ Diệp mà là... họ Diệp nhưng không phải là của Diệp Lạc Anh, mà lại là cốt nhục của Diệp Kinh Cức hắn…
Chuyện đêm hôm đó chính là vết nhơ trong lòng hắn, là thứ hắn mãi mãi không thể tha thứ...
Tô Tô không biết được tâm tư lúc này của Diệp Kinh Cức, nàng nhíu mày, nghĩ thầm: Các người đang nghĩ xấu về ta đấy, ta cũng không muốn bước vào cửa nhà các người nhé!
Diệp Kinh Cức nói khó nghe như vậy, nàng không nhịn được, từ sau lưng Diệp Lạc Anh nhô cái đầu ra, tức giận nói: “Này, ngươi phải phân biệt cho rõ ràng. Bây giờ không phải ta muốn tiến vào cửa Diệp gia các ngươi, là các ngươi ở lỳ tại Tô gia ta không chịu đi!”
Diệp Kinh Cức giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Lạc Anh đứng giữa hai người, chỉ biết cười khổ: “Hai người không thể lùi mỗi người một bước sao?”
“Bảo hắn/nàng ta lùi!” Diệp Kinh Cức và Tô Tô đồng thanh nói.
Đầu Diệp Lạc Anh đau như búa bổ, đang định khuyên can thì một thị nữ từ ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hét to: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người tới!”
“Ai, ai tới?” Tô Tô bị dọa đến đầu óc mê muội, nàng bây giờ vẫn còn ám ảnh bởi những đòn tra tấn kia của Diệp Kinh Cức. Không lẽ lại là nợ tình của nguyên chủ đến tìm ta trả nợ cũ?
Thị nữ dừng lại trước mặt Tô Tô, vừa nói vừa thở hồng hộc: “Đại tiểu thư, các người sao vẫn còn ở đây?! Mau, mau trốn đi! Lão gia đang tới kiểm tra phòng đó!”
Thượng đế của ta ơi, Phật Tổ, Thái Thượng Lão Quân và Hạo Thiên Khuyển ôi! Hai mắt Tô Tô nhảy dựng lên, liều mạng đẩy hai huynh đệ Diệp gia chạy vào trong phòng, vừa đẩy vừa giục: “Mau, mau, mau trốn đi!”
Hai huynh đệ Diệp gia liếc nhau, không cần tới phiên Tô Tô đẩy, tự chạy vào trong phòng.
Bọn họ giờ là khâm phạm và đào phạm của triều đình, thị nữ có lẽ không nhận ra họ, nhưng Tể tướng chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Khác với cô nương ngớ ngẩn này, Tể tướng chung quy cũng là một người bình thường. Dựa theo phản ứng của người bình thường, chắc chắn sẽ trực tiếp nhốt trói bọn họ vào đại lao dụng hình…
Nhưng mà... trốn ở chỗ nào đây?
Diệp Kinh Cức vừa mới mở ra tủ quần áo ra, thị nữ liền hét lên: “Không được, không được! Cái tủ này làm bằng ngọc lưu ly, bên ngoài vẫn có thể thấy được bên trong, căn bản không thể giấu người được!”
Ánh mắt Diệp Lạc Anh nhìn xuống phía dưới gầm giường thị nữ tiếp tục kêu: “Không được, không được! Khi kiểm tra phòng, đầu tiên là phải kiểm tra dưới gầm giường, ai trốn ai chết đây!”
Huynh đệ Diệp gia bất lực nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nôn nóng.
Mà Tô Tô càng nôn nóng hơn, nàng ôm đầu