Edit: Cửu Linh
Tô Trung Chính tức giận như thế cũng có nguyên do cả. Triều đại bây giờ có quá nhiều nữ tử hoang dâm, trong đó còn có cả đương kim Thái hậu.
Đường đường là Thái hậu cao quý trên vạn người, lại không thể chịu được cảnh tĩnh mịch trong cung, thích bí mật xuất cung, lại còn cải trang thành kỹ nữ đi chuyện xằng bậy với nam nhân. Làm xong bị phát hiện còn dõng dạc tuyên bố gì mà nam nữ bình đẳng, nam nhân có thể khắp nơi tìm hoa hỏi liễu, nữ nhân cũng nên có tam phu tứ thị.
Nhưng nam nhân cho dù thích tìm hoa hỏi liễu đến mấy cũng sẽ không chạy tới tiểu quan quán! Bà ta đơn giản chỉ viện cớ cho qua!
Chuyện này xảy ra ở tiền triều, cách đây đã 20 năm nhưng ảnh hưởng rất lớn. Có một số nữ tử tà đạo thản nhiên bắt chước hành vi của bà ta, khiến người trong thiên hạ ầm ĩ không thôi.... Ở trong mắt Tô Trung Chính, đám người này toàn là ngu si.
Tô Trung Chính trước nay đều cười trừ cho qua, nhưng đáng tiếc là gia môn bất hạnh, lại sinh ra một đứa con gái như thế này.
Tô Tô là người có đức tính gì, trong lòng ông biết rất rõ. Nàng chính là loại nữ tử tà đạo vô cùng lố lăng, đầu óc đặc biệt ngu si. Vì thế nên ông không dám truy hỏi cặn kẽ, ngộ nhỡ sự tình giống như ông tưởng tượng thì.... Ông bây giờ tuổi cao, xương cốt yếu, không thể chấp nhận được sự thật này đâu!
Mà khi nghe tin mình sắp lãnh 30 roi, Tô Tô hồn bay phách lạc. Ta từ nhỏ đến lớn, đừng nói bị đánh, ngay cả bị mắng cũng rất ít, cho nên nàng vô cùng sợ đau. 30 roi này mà đánh xuống, ta tổn thương tinh thần cũng ít nhất là 300 roi....
Vấn đề là ta không có làm sai chuyện gì, tại sao lại bị đánh oan cơ chứ?!?!
“Cha, cha, nghe con giải thích đã!” Tô Tô không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên muốn giải thích.
Tô Trung Chính còn sợ hãi hơn cả nàng, ông không muốn nghe đối phương giải thích chút nào, ông sợ bản thân không thể tiếp nhận hiện thực nên xua tay: “Mau mang đi!”
“Chờ đã!” Một giọng nam xa lạ vang lên.
Cánh cửa mật thất mở ra, một thiếu niên mặc y phục xanh từ sau mật thất bước ra. Trên áo là bóng trúc phất phơ, trên tay áo là gió nhẹ mây bay, gương mặt tuấn dật tương với một đôi mắt trong veo, giống như Hà Thần từ trong núi bước ra.
Hai gã thị vệ lập tức xông tới trước mặt Tô Trung Chính, ra vẻ phòng vệ với thích khách.
Mà Tô Trung chính cau mày nhìn lại, ánh mắt lướt qua trên người hắn, dừng lại trên người nam tử ở phía sau.
Diệp Kinh Cức sắc mặt u ám bước ra mật thất, ngẩng đầu nhìn Tô Trung Chính, bắp thịt căng cứng giống như có thể lao tới bắt đối phương làm con tin bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Tô Trung Chính có bao nhiêu là kẻ thù nhưng vẫn còn sống đến giờ này, thị vệ bên người thị vệ vẫn rất lo ngang tàng.
Ông không chút sợ hãi nhìn đối phương, khe hở giữa hai hàng lông mày càng sâu, gần như trở thành một chữ Xuyên (川). Rồi ông vẫy tay ra hiệu cho thị vệ lui ra, thuận tiện đóng cửa phòng lại. Ông được đám thị vệ bảo vệ xung quanh, rồi nói với Diệp Kinh Cức ở phía xa: “Phiêu Kị tướng quân, sao ngươi lại ở trong phủ của lão phu?”
Thấy Diệp Lạc Anh vô tình chạy đến bên cạnh Tô Tô, nhưng thay vì uy hiếp giữ lấy đối phương thì lại chắn ở trước mặt nàng, ra vẻ như đang bảo vệ bảo bối. Tầm mắt mới dừng lại trên người đối phương, nhàn nhạt hỏi: “Còn nữa, vị này là?”
“Tiểu đệ, Diệp Lạc Anh.” Diệp Kinh Cức đáp đơn giản, nhưng không trả lời tại sao mình lại tới đây, hắn không biết giải thích thế nào mới tốt....
“Tô đại nhân, vinh hạnh!” Diệp Lạc Anh nho nhã lễ phép, ôm quyền thi lễ.
Tô Trung Chính nhìn Diệp Kinh Cức rồi lại nhìn Diệp Lạc Anh, nhịn không được hỏi: “Các ngươi cùng tiểu nữ có quan hệ gì?”
“….” Diệp Kinh Cức nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Bằng hữu? Thật là nói