Edit:Cửu Linh
“Tô đại nhân!” Diệp Kinh Cức rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí hiện tại, hắn ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Tô Trung Chính và Diệp Lạc Anh.
Kết quả, Tô Trung Chính không đợi hắn nói ra câu thứ hai, vẻ mặt ôn hoà nhìn hắn: “Diệp tướng quân, phụ thân ngươi là rường cột của nước nhà, nhiều thế hệ Diệp gia là trung lương. Lần này lại gặp phải đại nạn này, lão phu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Yên tâm đi, lão phu chắc chắn sẽ dâng tấu lên Hoàng Thượng, đòi công đạo cho các ngươi!”
... Lão nhân gia ngài vừa mới đây định khoanh tay đứng nhìn, còn muốn bắt trói hai huynh đệ này đi gặp quan. Nhưng khi vừa hô một tiếng hiền tế xong, cả người liền thay đổi sắc mặt, ngay cả đến thái độ cũng hoàn toàn thay đổi!
“Cha!” Tô Tô suýt nữa nôn ra máu, nhưng nàng vừa mới mở miệng, cũng bước theo vết xe đổ của Diệp Kinh Cức, bị Tô Trung Chính mở miệng cắt ngang.
“Con theo ta ra đây! Vi phụ có chuyện muốn nói với con.” Tô Trung Chính nói với nàng, sau đó ra hiệu, “Người đâu. Mau dâng trà cho hai vị Diệp công tử! Kêu người thu xếp chỗ ở sạch sẽ cho hai vị công tử!”
Nói xong liền bỏ hai huynh đệ Diệp gia ở lại, kéo Tô Tô đi.
Huynh đệ Diệp gia nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ bất lực. Diệp Kinh Cức thà đối mặt với một ngàn kẻ thù còn hơn phải đối mặt với một nhạc phụ như Tô Trung Chính! Hắn nói với đệ đệ với vẻ mặt u ám: “Đi, ta có lời muốn nói với đệ!”
Hai người theo bọn thị nữ rời đi, chuẩn bị cho cuộc nói chuyện thâu đêm của hai huynh đệ.
Ở bên kia, Tô Trung Chính dẫn Tô Tô đi một vòng thật xa, đi đến cuối Xuân Hiểu Uyển mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng.
“… Cha, ngài thật sự muốn ra mặt giúp hai người họ thật sao?” Tô Tô không hiểu ông đang nghĩ gì, liền trực tiếp hỏi.
Cốt truyện đã thay đổi quá nhiều. Trong nguyên tác, sở trường giỏi nhất của Tô Trung Chính là bảo vệ lấy mình. Khi Diệp gia sụp đổ, ông không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, huống chi là ra tay giúp đỡ!
Hơn nữa, người muốn phế truất Diệp gia là Hoàng đế, giúp Diệp gia lật lại bản án thì đồng nghĩa với việc trực tiếp chống đối với Hoàng đế. Tô Tô không hiểu, vì sao Tô Trung lại làm một việc vừa tốn sức vừa không thu được lợi lộc như vậy chứ?!
“Vi phụ làm như thế, ắt có lý do.” Lời nói đầy ẩn ý, nhưng Tô Trung Chính hiển nhiên không muốn giải thích quá nhiều cho Tô Tô hiểu. Có lẽ Tô Tô có cái tính cách kia cũng một phần là do Tô Trung Chính. Tất cả mọi bực dọc ông đều cố nhịn ở trong lòng, những chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do ông tự gánh vác, ông không muốn chia sẻ với con gái, cũng không cho con gái chịu trách nhiệm. Cho nên khi con gái lớn lên, hoàn toàn không biết tự chịu trách nhiệm là như thế nào.
Ngừng một lát, Tô Trung Chính lại nói, “Hơn nữa, đây cũng là vì con.”
“Vì con?” Tô Tô ngẩn người.
“Đúng vậy.” Tô Trung Chính vuốt chỏm râu dài, cười nói, “Con có nhãn lực không tồi. Diệp Lạc Anh này, vi phụ đã nghe nói qua. Thân là như là con nhà tướng quân, khó có thể đọc được nhiều sách nhưng hắn lại không giống ca ca mình, đơn thuần là một võ giả. ”
… Tuy rằng là võ giả, nhưng cũng là võ giả có võ công hơn người. Nếu loại người này thông minh tài trí, có tài thao lược, vậy những người khác còn có đường sống không đây?
“Con tuổi cũng lớn rồi. Có một số việc cha không thể giấu con được nữa.” Tô Trung Chính thở dài, “Cha già rồi. Trước đây con đi khắp nơi làm chuyện hoang đường, chỗ nào cũng đắc tội người ta, may mà có cha chống lưng. Nhưng sau này thì sao? Con phải có một nam nhân đáng để dựa dẫm.”
Tô Tô ấp úng một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Cha nói Diệp Lạc Anh? Hắn là người đáng để dựa dẫm thật sao? Hắn bây giờ đang là tội phạm bỏ trốn đấy!”
“Đợi cha lấy lại trong sạch cho Diệp gia thì cậu ta không phải tội phạm nữa rồi.” Tô Trung Chính lập tức cau mày, “Nếu không phải lúc này người ta thất thế, con tưởng rằng một chàng thiếu niên tốt như thế có thể tới lượt con sao? Cho dù con có bắt đầu xếp hàng từ năm ba tuổi, cũng không chờ nổi tới số!”
Tô Tô khóc không ra nước mắt: “Ngài có phải là cha con không? Con có phải là con