Tuyên Tử Đô biết hiện tại tình thế đã không tốt, nhưng không ngờ tình
thế lại biến hóa nhanh như vậy. Lật Anh Thiến và Hoắc Tiêu đã dẫn binh
đả thông hai con đường khác dẫn vào thành. Tuyên Tử Đô hoảng hốt ứng phó nhưng lại không nghĩ đến: Vốn cho rằng sau lưng không có tướng lĩnh
lãnh binh trong thành Kim Lăng ấy thế mà lại có binh lính tấn công tới
đây.
Chỉ chốc lát sau có người báo vương cung đã trở về trong tay của Nam
Chiêu. Ông ta nhìn binh lính Nam Chiêu phía dưới thành đã xông vào mãnh
liệt nên vội vàng xuống thành, định chạy trốn từ một cửa thành có khả
năng chạy ra ngoài duy nhất.
Di thể của Cơ thái hậu đã được binh lính chuyển đến cạnh An Ninh Hề,
nhưng An Ninh Hề không hề liếc nhìn lấy một cái, thậm chí ngay cả nước
mắt cũng không rơi một giọt. Nàng chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn vào cửa
thành phía trước, nhìn nó ầm ầm mở ra ngay trước mắt.
Một nhóm binh lính thần tốc xuất hiện, người cầm đầu chính là Ngô Trinh, sắc mặt của hắn hơi tái. Hắn đánh ngựa đến trước mặt An Ninh Hề, chắp
tay nói: "Quân thượng thứ tội, tội thần ở trong nhà dưỡng thương, đến
tận khi nãy mới nhận được tin tức. Tội thần cứu giá chậm trễ, xin Quân
thượng thứ tội."
An Ninh Hề hờ hững nhìn hắn, giọng nói bình thản, "Không trách ngươi, là bọn hắn phong tỏa tin tức, vào lúc này mà ngươi biết được đã là không
dễ dàng rồi."
Phong Dực nhíu mày. Hắn nhận thấy sự khác thường của An Ninh Hề nên tiến lên một bước kéo cánh tay nàng, "Ninh Hề, nàng làm sao vậy?"
Mặt An Ninh Hề không chút thay đổi, "Ta không sao. Ngô Trinh, phân phó xuống: Nhất định phải bắt được Tuyên Tử Đô."
Vẻ mặt Ngô Trinh nghiêm túc, liếc mắt lên di thể của Cơ thái hậu, sắc mặt biến thành giận dữ, "Tội thần đi làm ngay."
Binh lính Nam Chiêu đánh giết hăng say ở phía trước, nội ứng ngoài hợp
với binh lính do Ngô Trinh chỉ huy đã nhanh chóng ổn định thế cục.
Chỉ chốc lát sau có người báo lại: "Khởi bẩm Quân thượng, tặc tử còn sót lại bên trong thành Nam Chiêu đã bị giết hầu như không còn, chỉ có một
mình Tuyên Tử Đô đào thoát."
An Ninh Hề nắm chặt một góc áo giáp, các ngón tay đều rỉ máu.
"Được lắm! Tạm thời giữ mạng đó lại cho hắn, để hắn thấy ta sẽ khai phá như thế nào trong tương lai!"
Vừa dứt lời, An Ninh Hề sải bước đi về phía trước, Phong Dực cả kinh vội đuổi theo sát phía sau.
An Ninh Hề không rõ mình đi về phía nào, bốn phía đều là thi thể, trong
không khí toàn mùi máu tanh. Trong đầu nàng rối rắm, nghĩ đến vừa rồi Cơ thái hậu vẫn còn nói chuyện với nàng trên thành mà lúc này đã bất
động, máu nhuộm toàn thân, cả người lại run lên bần bất.
An Ninh Hề đi vào đường cái của Kim Lăng, dân chúng hai bên đường mới
vừa phục hồi lại tinh thần sau trận kinh hãi. Họ thấy Quân thượng mang
vẻ mặt hờ hững đi tới, đi phía sau là một nam tử phong hoa tuyệt thế mặc khôi giáp, hai người không nói gì hết, chỉ duy trì khoảng cách đi lặng
lẽ.
Mọi thứ trên đường ngổn ngang tiêu điều, bách tính vội vàng quỳ rạp
xuống, miệng hô Quân thượng. An Ninh Hề mắt điếc tai ngơ, chỉ biết đi về phía trước.
Kẻ làm Quân thượng như nàng suýt chút nữa đã bị uy hiếp mà giao quốc tỷ
ra; phải dùng một mạng của Cơ thái hậu mới giữ được quốc đô, đó là cái
dạng Quân thượng gì?
Khóe miệng An Ninh Hề lộ ra nụ cười mỉa mai: Bản thân ăn thua còn chưa đủ, lại còn muốn tổn thương đến người vô tội.
Sở Nghiệp Kỳ, ngươi nhất định phải đền mạng.
An Ninh Hề không biết mình đã đi bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng
khóc kìm nén sau lưng của bách tính mới biết nhất định là di thể của Cơ
thái hậu đang được đưa vào thành. Nhưng chính nàng lại không khóc nổi,
chỉ có một trái tim tràn ngập bi thương, lồng ngực khó chịu vô cùng, như thể sắp hít thở không thông vậy.
Đã thấy cửa cung quen thuộc, An Ninh Hề vẫn đi chậm rãi như cũ. Đến cửa
cung, hai cấm vệ quân vừa thay ca vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Tham kiến Quân thượng."
An Ninh Hề tiếp tục đi vào như thể không nghe thấy. Phong Dực theo sau
nàng vào cửa cung nhưng không hề kéo nàng lại hay ngăn cản nàng.
An Ninh Hề cứ đi, đi xuyên qua hành lang, sau đó là ngự hoa viên, cuối
cùng đến cung Thiên Thọ nơi Cơ thái hậu ở khi còn sống. Hồ công công bị
thương khắp người ra nghênh đón, vẻ mặt vui mừng, "Quân thượng đã trở
lại? Thái hậu đang ở đâu ạ?"
An Ninh Hề giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào. Phong Dực
đi vào, khoát tay với Hồ công công. Hồ công công nhận thấy chuyện bất
thường nên im lặng lui ra khỏi điện.
An Ninh Hề đi vô định hết vòng này đến vòng khác trong điện, cuối cùng
tầm mắt dừng lại trên người con mèo trắng nhỏ đang trốn trong góc tướng. Nàng đi tới, lần đầu tiên chủ động ôm lấy con mèo trắng ấy, ngón tay
vuốt ve lớp lông của nó, rốt cuộc nhỏ giọng than thành tiếng: "Mẫu hậu,
hôm nay vương thất Nam Chiêu chỉ còn một mình con rồi..."
Như thể đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, động tác của nàng bất ngờ dừng
lại, con mèo trắng trong ngực như thể cảm nhận được cảm xúc của nàng
thay đổi nên nhảy từ trên tay nàng xuống, lại núp vào góc tường.
An Ninh Hề ngưng mắt nhìn bàn tay trống không của mình, ánh mắt mờ mịt
tự lẩm bẩm: "Không phải, không phải, vẫn luôn chỉ có một mình ta..."
Phong Dực đột nhiên tiến lên vài bước, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói run run: "Ninh Hề, nàng không chỉ có một mình, nàng còn có ta..."
Như thể bị chính lời nói của mình làm cho chấn động, trong mắt nháy, mây đen trong mắt của Phong Dực không ngừng đảo lộn, nhưng rồi cũng từ từ
bình tĩnh lại, sau đó càng ôm chặt An Ninh Hề hơn, nói một cách càng
kiên định hơn: "Nàng còn có ta."
Câu nói ấy tựa như một câu tự thuật, nhưng chỉ có bản thân hắn biết
trọng lượng của câu nói ấy. Có lẽ trong suốt cuộc đời này hắn sẽ chỉ nói với một mình An Ninh Hề câu nói như vậy.
An Ninh Hề thoáng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng tránh khỏi ngực y, xoay người
nhìn y, bất ngờ đưa tay lên vuốt đuôi lông mày y, khẽ gọi tên y: "Phong
Dực..."
Phong Dực bắt lấy bàn tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: "Đều đã qua rồi, nàng còn có ta."
An Ninh Hề chẳng khác nào người sắp chết đuối, trở tay ôm lấy hông y mặt chôn ở hõm vai y, cơ thể khẽ run run.
Phong Dực vỗ nhẹ sống lưng nàng như thể đang vỗ về một đứa trẻ đi lạc đường.
Qua một lúc, người trong ngực đột nhiên không có động tĩnh gì, Phong Dực hơi kinh hãi, đẩy An Ninh Hề ra xem thì thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Phong Dực vội vàng bế nàng vào trong chiếc giường trong nội điện, sau đó ra ngoài gọi Hồ công công đi mời thái y.
Thái y viện mới vừa khôi phục lại tinh thần sau trận chiến trong cung
thì mấy thái y đã được lệnh truyền gọi, tay chân luống cuống vội vàng
chạy tới.
Hai mắt An Ninh Hề nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như thể không còn sức
sống. Phong Dực đi tới lui mấy vòng bên ngoài điện, cho đến khi không
nhịn được sắp đi vào thì thái y mới rối rít đi ra.
Thái y dẫn đầu thi lễ với Phong Dực, "Khởi bẩm thế tử điện hạ, phượng
thể của Quân thượng không có dấu hiệu của việc không khỏe, không nên té
xỉu mới phải, chắc do bị kích thích. Chúng thần sẽ kê mấy thang thuốc an thần cho Quân thượng, chắc hẳn sẽ có chút hiệu quả."
Phong Dực thở phào một hơi, gật đầu nói, "Vậy mau đi đi."
Mấy thái y mới vừa thối lui, Yến Lạc liền chạy vội vào, vẻ mặt hốt
hoảng, "Thế tử có thấy Quân thượng không?" Khi nãy chiến trường hỗn
loạn, An Ninh Hề lại đột nhiên không thấy đâu, nàng hỏi rất nhiều người
mới đuổi kịp được tới đây.
Phong Dực nhìn nàng trấn an, "Ninh Hề nghỉ ngơi ở nội điện, cô cứ yên
tâm. Vừa rồi thái y viện mới kê cho nàng mấy thang thuốc phục hồi, cô đi xem một chút."
Yến Lạc liếc nhìn vào trọng điện rồi thở phào nhẹ nhõm. Nàng gật đầu,
"Yến Lạc sẽ đi ngay." Nói xong vội vàng đi thái y viện lấy thuốc.
Yến Lạc mới vừa đi, Tần Hạo và Lật Anh Thiến liền vào. Hai người chắp
tay hành lễ với Phong Dực, "Thì ra điện hạ ở đây. Di thể Cơ thái hậu đã
được chuyển về trong cung, nhưng bây giờ không thấy Nữ hầu đâu, phải sắp xếp như thế nào?"
Phong Dực lo lắng nhíu mày, liếc nhìn bóng người mơ hồ trên giường trong nội điện rồi khoát khoát tay, "Nhờ Lang thái phó và Hoắc Tiêu xử lý hậu sự trước, cứ nói Ninh Hề sẽ nhanh chóng tự mình đến xử lý, lát nữa ta
cũng sẽ qua."
Tần Hạo và Lật Anh Thiến nhận lệnh, lui ra ngoài.
Phong Dực thấy không còn người đến nữa mới đi vào nội điện, ngồi ở mép giường nhìn dung nhan khi ngủ của An Ninh Hề.
Tiếng khóc của Hồ công công truyền từ ngoài ngoại điện vào,
Phong Dực
biết nhất định ông đã biết chuyện của Cơ thái hậu. Hắn khẽ rũ mắt, nâng
bàn tay đặt ở mép giường của An Ninh Hề lên. Bàn tay kia bị cắt đứt bởi
khi nãy nắm chặt áo giáo, bây giờ chỉ còn vết máu khô. Phong Dực lẳng
lặng nắm lấy tay nàng, ngồi không nhúc nhích quan sát gương mặt nàng.
An Ninh Hề đang mê man chìm vào trong mộng. Nàng cố gắng hết sức muốn
tỉnh lại nhưng không sao làm được. Đợi đến khi mở được mắt ra thì lại
kinh ngạc đến sững người ngay tại chỗ.
Trước mắt là đáy vực khiến cho nàng mỗi lần nghĩ tới đều sợ hãi không
thôi. Nửa người dưới của nàng gần như bị vùi dưới đám cỏ hoang và cành
khô. Nàng định cử động, chân nàng liền đau đến không thở nổi. Nàng đành
phải dùng một tay chống gắng gượng ngồi vững, dùng tay còn lại nhặt cỏ
hoang và cành khô trên người ra. Đến lúc hai chân của nàng lộ ra, nàng
mới ý thức được chuyện nghiêm trọng tới mức nào. Từ đầu gối trở xuống
hai chân của nàng đã sưng đến độ không thành hình, màu da biến thành màu đen, cử động nhẹ một cái thôi là đau muốn chết đi sống lại.
An Ninh Hề đột nhiên phát hiện có điều không đúng. Nàng nhớ rõ ràng mình ở bên ngoài thành Kim Lăng, nhớ mẫu hậu nhảy xuống từ thành lâu vì Nam
Chiêu, nhớ mình đã công phá cửa thành, tại sao giờ lại ở đây, trở lại
khi xưa trong tiềm thức?
An Ninh Hề hoảng sợ nhìn chằm chằm hai chân của mình, đột nhiên dùng sức phất phất tay, "Không, ta muốn trở về, ta phải trở về..."
Nàng như thể muốn gạt những thứ đang trói buộc chân nàng, liều mạng lui
về phía sau, vết thương trên đùi đau đến chân thật khiến nàng không phân biệt thực hư.
Đột nhiên không thể lùi được nữa, phía sau lưng là lồng ngực ấm áp của
một người. Người nọ ôm lấy nàng, khẽ gọi bên tai nàng: "Ninh Hề, Ninh
Hề, tỉnh lại..."
An Ninh Hề mơ màng nhìn xung quanh, "Là ai ? Là ai ?" Nàng nhớ mình đã
từng nghe qua giọng nói này, thế nhưng lại không nhớ ra là ai.
Trên đùi đau nhức mãnh liệt. An Ninh Hề cúi đầu nhìn: Vết thương vốn từ
đầu gối trở xuống nay đang dần lan lên trên. Nàng nghĩ ra rồi: Bản thân
mình chịu đựng mười năm trời, nhưng cuối cùng bởi vì bị nhiễm trùng càng ngày càng nghiêm trọng nên mới mất mạng.
Nàng không thể chết được, nàng còn phải báo thù.
An Ninh Hề liều mạng lùi về phía sau. Người phía sau càng ôm nàng chặt hơn, "Ninh Hề, nàng làm sao vậy?"
An Ninh Hề kinh hãi nhìn sự biến hóa trên đùi mình, vô thức tự lẩm bẩm: "Chân của ta, chân của ta, cứu ta, cứu ta..."
Nàng không rõ nhìn người phía sau, chỉ biết cố gắng cầu cứu đối phương.
Một bàn tay đột nhiên phủ lên đầu gối nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. An Ninh
Hề lại cảm thấy vô cùng đau đớn, nỗ lực hất bàn tay kia ra, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng trên người, "Đừng đụng vào, đừng đụng vào, đã gãy, không
thể đụng vào..."
Cái tay kia dừng lại, từ từ thu hồi, tiếp theo An Ninh Hề cảm thấy mình
bị y ôm càng chặt hơn, giọng nói của y vang lên bên tai, mang theo sự
run rẩy, "Ninh Hề, đến tột cùng trước đây nàng đã phải chịu loại hành hạ như thế nào?"
An Ninh Hề không còn kịp trả lời vấn đề của y nữa, chỉ cảm thấy từng
trận đau nhức ập tới. Nàng không nhịn được kêu lên thảm thiết, vô cùng
thê lương, tay vung không ý thức, răng cắn môi dưới, mùi máu tươi tràn
ngập trong miệng.
Người phía sau vội vàng gọi nàng: "Ninh Hề, đừng làm bị chính mình bị thương."
Cuối cùng An Ninh Hề nhả hàm răng đang cắn môi ra, nhưng lại cảm giác
mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Nàng nhắm hai mắt lại không
nhìn cảnh tượng kinh người trước mắt, hoảng sợ kêu lên: "Ta chống đỡ
không nổi nữa rồi, không nổi nữa rồi. Chết, để cho ta chết đi..."
Đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, An Ninh Hề mở mắt ra nhìn, mới
phát hiện ra căn bản mình không ở trong núi hoang, mà đang ở trong cung
Thiên Thọ. Nàng kinh ngạc nhìn cô gái phía dưới. Cô gái nằm ở trên
giường không động đậy kia hẳn là mình. Người ôm nàng thật chặt từ phía
sau chính là Phong Dực.
An Ninh Hề trợn to hai mắt, giơ tay hai tay lên nhìn gần như trong suốt, không nhìn ra một chút chân thật.
Nàng nghĩ ra rồi: Khi nãy là nàng nằm mơ, nhưng cũng không hoàn toàn là
mơ. Đó là cảnh tượng khi nàng trong cơ thể Tiêu Như Thanh lúc sắp chết,
rồi sau đó linh hồn rời khỏi thân thể, nhập vào thân thể Nữ hầu. Chẳng
lẽ hiện tại nàng cũng đã rời khỏi thân thể Nữ hầu?
Nàng đột nhiên nhận ra rằng mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, mối thù
lớn của mình và mẫu hậu vẫn chưa báo, nàng không thể chết được. Nàng gần như dùng toàn bộ sức lực lao về phía thân thể Nữ hầu, nhưng sau đó lại
rơi vào vùng bóng tối vô biên.
An Ninh Hề cảm thấy cả người lạnh lẽo như thể đang ngâm mình trong nước. Tay của nàng quơ quơ chung quanh, cuối cùng bắt được một bàn tay, vội
vàng hô: "Cứu ta lên, mau mau, ta vẫn chưa thể chết được..."
Bên tai có người thì thầm: "Ninh Hề sẽ không chết! Nàng còn có ta..."
An Ninh Hề nhớ ra những lời này là do Phong Dực nói. Nàng vội vàng quay
đầu muốn tìm bóng dáng của y, nhưng bốn phía đều một màu đen, nàng căn
bản không phân biệt được đông tây.
"Phong Dực, Phong Dực, có phải là ngài không?"
"Là ta. Ta ở ngay đây."
An Ninh Hề yên tâm hơn chút. Nàng nắm chặt bàn tay kia, "Ngài đừng buông tay, giữ chặt lấy ta. Ta vẫn chưa thể chết được, ta còn muốn báo thù!"
"Được, ta sẽ không buông tay, ta sẽ báo thù cho nàng."
Bàn tay kia nắm thật chặt tay nàng, hơi thở ấm áp quanh thân bao phủ lấy nàng. An Ninh Hề cảm thấy cảm giác rét lạnh dần tiêu tan, trước mắt bắt đầu hiện ra sương trắng mông lung. Sau đó sương mù dần dần tan biến,
trong mắt ánh lên một gương mặt như ngọc.
An Ninh Hề lập tức như thể trở lại cảnh tượng ở trong sơn động ngày hôm
đó. Nàng mơ màng nâng một cánh tay lên xoa mặt y, hé miệng nhẹ nhàng
gọi: "Tri Ngọc..."
Phong Dực nặng nề thở phào một hơi. Hắn giơ tay lên đè bàn tay đang vuốt mặt mình của nàng, trong đôi mắt mang theo thương yêu, "Đúng, ta là Tri Ngọc."
Sự mơ màng trong mắt An Ninh Hề dần dần biến mất. Nàng nhìn vòng quanh
bốn phía, đột nhiên khẽ nở nụ cười, "Mới vừa rồi ta lại chết một lần."
Trong mắt Phong Dực đột nhiên lộ ra kinh hãi, bất ngờ ôm nàng vào lòng, giọng nói run rẩy, "Sẽ không chết, sẽ không chết..."
Mặt của An Ninh Hề dán vào cổ y, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra, "Tri Ngọc, ta rất mệt..."
Thật sự mệt chết đi được! Thể xác và tinh thần mệt mỏi, tuy nhiên vẫn còn phải tiếp tục chống đỡ cho nên càng mệt mỏi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com