An Ninh Hề gục đầu
lên vờ vai Phong Dực lặng lẽ rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, như
thể muốn khóc cho vơi hết những giọt nước mắt đã đè nén suốt mười năm
sầu khổ. Yến Lạc bưng thuốc an thần vào, Phong Dực tự mình nhận lấy, Yến Lạc lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Phong Dực đỡ An Ninh Hề ngồi ổn
định rồi tự mình bón từng muỗng từng muỗng để nàng uống hết chén thuốc.
An Ninh Hề trải qua một giấc mộng khiến nàng giãy dụa đến mệt mỏi, cả
người không còn chút sức lực nào, nên cũng không từ chối ý tốt của y,
tùy y tự tay bón từng muỗng thuốc đến miệng mình.
Thuốc an thần
phát huy tác dụng rất nhanh. An Ninh Hề ngủ say, Phong Dực vẫn trông
chừng bên giường không rời nửa bước. Hắn nhớ lại biểu hiện như thể nổi
điên khi nãy của nàng mà trong lòng tràn đầy thương yêu.
Người
trước mắt này đã trải qua sự hành hạ và thăng trầm tới mức nào mới dùng
bộ dáng của ngày hôm nay để đứng trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng thở dài
nắm lấy tay An Ninh Hề: "Ninh Hề, đều đã qua rồi..."
Qua một lúc lâu, thấy An Ninh Hề đã ngủ an ổn, Phong Dực nhớ tới còn phải đi sắp
xếp hậu sự của Cơ thái hậu nên đành phải gọi Yến Lạc vào chăm sóc nàng,
còn mình thì đứng dậy rời khỏi cung Thiên Thọ.
Hồ công công vẫn khóc nức nở bên ngoài điện. Phong Dực thở dài, "Di thể của thái hậu đã ở trong cung, tại sao ông không đi coi chừng?"
Hồ công công lau
nước mắt giải thích: "Lão nô thật sự không đành lòng thấy thái hậu nằm
đó mà không hề nhúc nhích. Lão nô..." Ông càng nói càng nghẹn ngào, nói
không được một câu hoàn chỉnh .
Trong lòng Phong Dực cảm phục
tình nghĩa chủ tớ giữa Hồ công công và Cơ thái hậu. Y dịu dàng hỏi: "Vậy bây giờ di thể đang ở đâu?"
Hồ công công hút mũi trả lời: "Ở trong cung Vĩnh Dạ."
Phong Dực gật đầu, "Ninh Hề vẫn còn đang nghỉ ngơi, ông hãy chăm sóc nàng cho tốt. Ta đi xử lý chuyện hậu sự của thái hậu."
Hồ công công vội vàng đáp. Phong Dực xoay người rời đi.
Có điều hắn đi chưa được bao lâu thì Yến Lạc liền đi từ trong điện ra,
nhìn Hồ công công nói: "Công công, Quân thượng mời ngài vào."
Hồ công công sững sờ, quên cả rơi lệ, " Không phải Quân thượng đang nghỉ ngơi sao?"
Yến Lạc gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng, "Quân thượng đã tỉnh rồi, ngài vào xem một chút đi."
Hồ công công vừa nghe xong, vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi đến gần cung điện.
An Ninh Hề đã ngồi ở mép giường, áo giáp trên người đã được cởi bỏ, chỉ mặc trung y, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.
Hồ công công kiềm chế rơi nước mắt trước mặt nàng, nghẹn ngào hành lễ: "Lão nô tham kiến Quân thượng."
Tầm mắt của An Ninh Hề rơi vào người ông, nhẹ giọng nói: "Hồ công công có biết trong cung này có ai tay nghề giỏi không?"
Hồ công công ngẩn ra, ngẩng đầu lên khẽ gật đầu với nàng, "Tất nhiên là có, trong cung có nơi tư tạo chuyên môn."
An Ninh Hề gật đầu, "Vậy thì tốt. Ông kêu bọn họ làm hai tấm linh vị."
Thế Hồ công công mới biết nàng tâm niệm hậu sự của Cơ thái hậu. Ông đang
chuẩn bị đi làm lại cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: "Quân thượng, vì
sao phải làm hai tấm?"
Ánh mắt An Ninh Hề mơ màng, hồi lâu sau trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt, "Một tấm cho mẫu hậu, một tấm cho chính bổn cung."
Hồ công công cả kinh thất sắc, vội vàng phủ phục trên mặt đất, "Quân
thượng nhất định không thể có ý niệm xằng bậy chuyện sống chết. Hiện tại toàn bộ Nam Chiêu đều trông cậy vào Quân thượng."
Yến Lạc đứng ngoài điện nghe thấy cũng vội vàng xông vào, "Quân thượng, người..."
An Ninh Hề thở dài giơ tay lên ngắt lời cô, nói có chút yếu đuối: "Tất
nhiên bổn cung không có ý niệm muốn chết, chỉ là chuẩn bị trước thôi.
Vương thất Nam Chiêu có bổn cung ở đây còn có thể làm linh vị thay mẫu
hậu, nhưng nếu bổn cung không còn nữa còn có ai làm linh vị thay bổn
cung? Các người không cần nhiều lời, y mệnh làm việc là được."
Hồ công công thấy giọng nàng kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là ứng tiếng rời khỏi điện.
Yến Lạc đột nhiên cảm thấy có chút bận tâm nhíu mày nhìn An Ninh Hề. Mà An
Ninh Hề nói xong lời này liền tự nằm lên giường tiếp tục nghỉ ngơi, như
thể không có bất cứ điều khác thường nào.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống Yến Lạc bưng bữa tối vào An Ninh Hề mới tỉnh lại. Nàng dùng bữa tối qua loa rồi trở về điện Thiên của cung Trữ Minh tắm rửa, sau đó mặc một bộ bằng lụa trắng, tóc buộc tùy ý có cài một bông hoa lụa
trắng.
Yến Lạc cho là An Ninh Hề muốn qua tế điện Cơ thái hậu ở
cung Vĩnh Dạ, nhưng lại thấy nàng đi vào thư phòng, nhốt mình bên trong
không biết làm gì. Yến Lạc không thể làm gì
khác hơn là kiên nhẫn canh
giữ ở cửa.
Chốc lát sau Hồ công công dẫn theo một cung nhân đi
tới. Yến Lạc hỏi Ninh Hề có muốn gặp hay không. Vẫn chưa nghe thấy tiếng An Ninh Hề trả lời thì đã thấy nàng mở cửa đi ra.
Sau khi nghỉ
ngơi và tắm rửa tinh thần của An Ninh Hề đã tốt hơn trước nhiều. Nàng
vừa nhìn Hồ công công vừa nhìn cung nhân sau lưng ông. Hai người đang
định hành lễ với nàng, nàng đã mở miệng nói: "Không cần đa lễ đâu. Làm
xong linh vị rồi?"
Hồ công công gật đầu, cung nhân sau lưng vội
vàng cung kính dâng đồ trong tay lên. An Ninh Hề kéo miếng vải tơ phủ
bên trên xuống, hai tấm linh vị xuất hiện trước mắt. Hai tấm linh vị đều được thợ làm hết sức tinh xảo: dùng gỗ lim tốt để tạo thành, bốn phía
trang trí bằng hoa văn của vương thất Nam Chiêu. Trong đó, trên một tấm
có viết "Đại nghĩa thuận thành công đức Thánh mẫu Vương thái hậu An Cơ
thị chi linh vị" .
An Ninh Hề nhận linh vị, hỏi Hồ công công: "Thụy hào* này là do ai định?" (*tên gọi của người đã mất)
Hồ công công trả lời: "Là thế tử điện hạ của Tây Hoa. Hiện tại do chính
thế tử điện hạ, Lang thái phó và Hoắc đô đốc lo liệu hậu sự của thái
hậu." Nói tới đây, trong mắt ông lại ngân ngấn nước.
An Ninh Hề gật đầu, "Làm phiền ngài ấy rồi. Cứ dùng thụy hào này đi."
Dường như Hồ công công nhớ tới chuyện gì, lại bổ sung: "Thế tử còn phái người đào chỗ đất nhuốm máu nơi thái hậu rơi xuống nữa. Ngài ấy nói tương lai sau khi báo thù cho thái hậu sẽ dựng một tấm bia công đức cho thái hậu ở chỗ đó."
Ánh mắt An Ninh Hề khẽ dao động, "Ngài ấy có lòng, vậy thì làm như vậy đi."
Tầm mắt của nàng dời về phía một tấm linh vị khác, nhìn thấy bên trên viết
"Nam Chiêu Chiêu Hòa Nữ vương bệ hạ An thị Ninh Hề vị".
An Ninh
Hề cong khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị. Nàng hừ lạnh một tiếng, "Hay lắm! Hiện tại bổn cung không chịu quản lý của hoàng quyền, nên gọi là Nữ
vương, gọi là Nữ hầu cái gì nữa chứ?" Nàng nhìn lướt qua Hồ công công,
"Trọng thưởng vị thợ thủ công kia." Nói xong tự tay nhận lấy hai tấm
linh vị, cất bước đi về phía trước.
Yến Lạc thoáng sững sờ, đuổi
theo sát bước An Ninh Hề. Nàng cho là An Ninh Hề muốn đến cung Vĩnh Dạ,
nhưng không nghĩ rằng nàng lại đến thái miếu khác của cung Vĩnh Dạ.
Thái miếu lành lạnh, người canh giữ nhìn thấy An Ninh Hề một thân trắng
thuần đi tới, trong tay còn nâng hai tấm linh vị vội vàng hành lễ, mở
cửa cho nàng vào.
An Ninh Hề vừa bước môt chân vào, hơi dừng một
chút liếc mắt nhìn linh vị trong tay của mình, sau đó mới cất bước đi
tiếp. Yến Lạc vẫn canh giữ ở cửa như cũ.
Trong điện thắp vô số
đèn Trường Sinh nhỏ, chiếu cả tòa điện lớn sáng như ban ngày. Ánh mắt
của An Ninh Hề lưu luyến một hồi tại bức họa của các quân chủ đời trước
rồi lại nhìn hương án thờ phụng vô số linh vị. Nàng tiến chậm lên, đặt
theo thứ tự linh vị của Cơ thái hậu và của mình ở phía dưới
Nàng
nhìn linh vị của Cơ thái hậu, rũ mắt nhẹ giọng gọi: "Mẫu hậu..." Sau đó
nhẹ đưa tay phải lên thắp một chiếc đèn Trường Sinh cho Cơ thái hậu. Sau đó đặt bài vị của chính mình phía dưới linh vị của các vị quân chủ đời
trước, cũng chủ động thắp một chiếc đèn Trường Sinh.
An Ninh Hề
đứng phía dưới, ánh mắt phản chiếu ánh nến, ánh sáng lưu động nói không
ra ý vị của nó. Nàng lẳng lặng nhìn linh vị của mình, đ%E
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com