Thẩm Tư Duệ dựa vào ánh sáng loé lên từ tia chớp tìm điện thoại, lại tiếp tục nhờ vào đèn pin trong điện thoại soi rọi ngóc ngách của phòng.
4h13.
Cô ngáp một cái, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tia chớp thỉnh thoảng loé lên, tiếng sét ầm ầm thi nhau đánh xuống. Thẩm Tư Duệ bước từng bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện đầu đau như búa bổ. Cô cắn răng chịu đựng, lê lết từng bước về giường, quấn chăn quanh người sưởi ấm.
Thảm thật.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, âm thanh bản nhạc tình hoà cùng tiếng mưa ngoài trời. Bên trên có một dòng chữ: "Giảng viên Lạc."
Giảng viên Lạc gọi điện cho cô? Vào giờ sáng sớm thế này? Có phải cô ấy ấn nhầm không? Chắc chắn là vậy rồi, nếu không phải chỉ có thể là lộn số.
Thẩm Tư Duệ không nhấc máy đợi một lúc cho tiếng chuông dứt đi. Nhưng đến khi dứt thật thì sinh ra chút nuối tiếc.
Sao lúc nãy cô không bắt máy nhỉ? Cho dù cô ấy thật sự ấn lộn số thì sao? Cô chỉ là người bị gọi lộn, nghe máy có gì là sai trái?
Ban nãy não cô bị chó tha rồi đúng không? Vậy mà dám để lỡ cuộc gọi của giảng viên Lạc.
Chắc do vừa ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh táo.
Thẩm Tư Duệ chui vào chăn, suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì. Vốn cô định dậy sớm hoàn thành bài tập về nhà, cuối cùng lại cúp điện.
Mưa to dễ ngủ nhưng sét to thì không. Thẩm Tư Duệ lăn tới lăn lui trên giường, tính toán một lúc lâu.
Cuối cùng rơi vào trầm tư.
Hay là gọi lại cho giảng viên Lạc? Bảo rằng ban nãy ngủ ngon quá, điện thoại cài chế độ run. À không, điện thoại tắt tiếng. Cho nên không phát hiện cô gọi tới. Cô gọi em có chuyện gì không?
Hợp lý phết. Cơ mà Thẩm Tư Duệ, mày là người không chịu nghe máy, giờ gọi lại là ý gì?
Không đúng, tại sao lại không nghe máy? Ban nãy vì sao cô không bắt máy?
Từ lúc ngủ dậy Thẩm Tư Duệ đã cảm thấy đau đầu, bây giờ nghĩ nhiều như vậy, đầu đã đau lại càng thêm đau. Dẹp hết những suy nghĩ phiền phức qua một bên, cô quyết định làm bữa sáng.
Cô xuống nhà, cầm theo chiếc điện thoại rọi đèn, lùng sục khắp tủ lạnh. Nào là nho, sữa chua, sữa tươi, cà chua, dưa leo, trứng,... Đầy đủ quá, hai mắt Thẩm Tư Duệ sáng lên.
Chiếc điện thoại trên tay run nhẹ, cô nàng giật mình suýt tí đánh rơi. Thẩm Tư Duệ vỗ vỗ ngực, thao tác mở ra xem.
Là một tin nhắn.
Người gửi: Giảng viên Lạc.
Có khi nào giảng viên Lạc thật sự có chuyện gấp cần cô không? Hay là cô ấy sợ mưa to sét lớn nên muốn gọi điện nói chuyện với mình cho vơi đi nỗi sợ?
Bỗng dưng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Khoan đã, chẳng phải cô ấy đang ở nhà với em trai sao? Khi sợ tìm Diêu Cố là tiện nhất, cần gì tìm cô? Điều này chứng tỏ là vế trước, cô ấy có chuyện gấp cần tìm cô.
Cảm xúc vừa lên lại tụt xuống, cô chậm chạp mở tin nhắn đọc.
[Chỗ em có cúp điện không?]
Giảng viên Lạc sợ bóng tối?
Vừa nghĩ tới khả năng kia, Thẩm Tư Duệ vội vàng trả lời.
[Có ạ.]
Màn hình hiển thị đang nhập, Thẩm Tư Duệ ngẩng người nhìn giao diện tin nhắn. Đợi một lúc vẫn thấy đang soạn, cô quyết định lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh trước.
Mức nho,