Lần thứ hai mở mắt đồng hồ đã điểm 8 giờ. Ngoài kia bầu trời quang đãng, khác hẳn với ban nãy.
Thẩm Tư Duệ có chút hoài nghi những gì vừa xảy ra, cô vội vàng mở hộp thư trong điện thoại. Đọc một lượt các tin nhắn ban sáng mới an tâm không phải tưởng tượng của bản thân.
Trên đầu cô có cái gì đó dinh dính mát lạnh. Thẩm Tư Duệ giơ tay sờ thử, phát hiện là miếng dán hạ nhiệt.
Cùng lúc cánh cửa được mở ra, mẹ cô mang cái khay đựng tô cháo và ly nước lọc vào.
"Dậy rồi sao? Ăn tí cháo rồi ngủ tiếp cho mau khoẻ. Mẹ xin cho con nghỉ một buổi học rồi."
"Mẹ..." Con ngươi cô đảo sang trái, rồi lại đảo sang phải, "Con bệnh sao?"
Mẹ Thẩm ngồi đó nhìn cô một lúc. "Không những bệnh mà đầu óc còn lú lẫn." Bà khinh thường tiếp lời, "Giờ mẹ đi làm, ba con đi từ sớm rồi, ở nhà một mình được không?"
"Con nói không được sao?" Cô bĩu môi kéo dài âm đuôi.
Mẹ Thẩm làm động tác rùng mình, "Ở đây thêm một chút nữa chắc mẹ ngộ độc lời nói quá."
"Mẹ..."
Bà xua tay, "Trễ rồi, mẹ đi làm. Trưa nay bảo con bé Uyển Đình sang chăm sóc đỡ đi, chiều mẹ về." Nói rồi chỉ vào tô cháo, "Nhớ ăn đó, mẹ đi đây."
Căn phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Tư Duệ, cô ngẩng người ra đó, bờ môi khẽ động lại mím trở lại, đôi mắt nhìn xa xăm.
Điện thoại cô khẽ run, là tin nhắn của Uyển Đình.
[Uyển Đình]: Cậu càng ngày càng yếu đuối, nghe mình cằn nhằn có một đêm đã đổ bệnh! Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào, liệu hồn mà khoẻ lại cho mình. Chép bài cho cậu muốn gãy tay.
Bên dưới là một tấm ảnh, sách vở chồng chất, kèm theo nhãn dán mệt mỏi nằm dài.
Thẩm Tư Duệ phụt cười.
[Tiểu Duệ]: Cậu lây thể chất kém cho mình đúng không? Thật quá đáng!
[Tiểu Duệ]: À mà trưa nay cậu rảnh không?
Đợi một lúc không thấy hồi đáp, cô chú ý tới giờ ở góc phải điện thoại. Vẫn còn đang trong tiết, cậu ta chơi lén sao?
Cô đặt điện thoại qua một bên, bê tô cháo lên nếm thử. Hương vị như xưa không thay đổi, vẫn chút mặn chút ngọt đan xen. Cũng không hẳn chỉ là một tô cháo chán ngắt, còn có thịt bò bầm với cà rốt nữa. Nhưng mà...
Nguội mất rồi.
Thẩm Tư Duệ không thích ăn đồ nguội, thế nên bưng tô cháo đi hâm nóng.
Trong khi đợi cháo sôi, cô lên lầu lấy điện thoại, mảng kí ức về cái đồng hồ quả quýt quay về, Thẩm Tư Duệ vô thức nhìn sang vị trí đầu giường. Nắp đồng hồ đã được đóng lại. Cô cầm lên, mở tủ ra, suy nghĩ một chút lại nhét vào túi áo khoác. Sau đó mang theo điện thoại quay lại nhà bếp.
Kíng coong.
Âm thanh từ chuông cửa vang lên.
Cô có chút ngạc nhiên, giờ này ai đến nhà cơ chứ? Cô không đặt hàng qua mạng. Bố mẹ chắc chắn đang đi làm, không thể là khách của bố mẹ.