Trời tối một mảnh hắc ám trải dài vô tận nhưng không ngăn được dòng người náo nhiệt, Thành Châu chính là như vậy giống như một giống loài hoạt động về đêm, nhân sinh có người nói màn đêm là sự vui đùa thoát lạc phóng túng cho cả ngày làm việc mệt mỏi vô độ còn có người nói màn đêm chính là sự bao che của tội ác mà sự thật cũng chính là như vậy.
Đêm nay Lăng Dương Nam đi cùng với A Tú định sẵn kế hoạch không chút do dự không mang theo thuộc hạ trách kinh rắn động cỏ vào khách điếm lớn nhất Thành Châu giống như hắn nghĩ phải nói là xa tận chân trời gần ngay góc bể hay nói là sự ngông cuồng ngạo mạn của đám người ma giáo.
Thật sự là người chính phái không để bọn hắn vào mắt thì người ma giáo tụi hắn lại càng không xem chính phái ra gì, thật nực cười
Để xem hắn vừa thấy gì, chẳng phải là nơi ẩn nấp của giáo chủ ma giáo sao, sao lại gặp người quen nhỉ, Lăng Dương Nam có hơi kinh ngạc khi thấy Lãnh Huyết Thu nhưng A Tú đứng bên cạnh lại càng hoảng hốt hơn, không tin vào mắt mình
Phải nàng chính là A Tú, lấy trộm kiếm của cha nàng, tự mình xuống núi thay cha báo thù hơn hết là vì muốn tìm y Lãnh Huyết Thu, nàng nhớ nhung y, nhớ nụ cười y, nhớ ánh mắt y đến phát điên, ngọc bội y cho nàng một tất cũng không rời nàng, chỉ vì không muốn làm người hành xử lộ mãng, sợ y ghét, nàng học cách trở thành một con người khác, trở thành người dịu dàng như bao thiếu nữ
Nhưng tâm hồn thiếu nữ vừa đủ mười tám tuổi của nàng đã hoàn toàn rạn nức khi thấy ánh mắt Lãnh Huyết Thu, ngay từ đầu nàng không tin, trong buổi họp nhân sĩ chính phái nàng đã chú ý tới nhưng chỉ là bóng lưng được trùm rất kín kẻ nàng cũng không chắc lắm
Vừa định làm rõ nghi vấn trong lòng thì nàng tận mắt nhìn thấy người mà nàng hận tới tận cốt tủy, đeo đấu lạp thì sao không ai có thể nhận dạng được mặt Mộ Ảnh Phong hơn nàng, hơn hết trên tay hắn còn có vết đao đã lành lại do cha nàng chém, từ lâu khuôn mặt này đã ghim hẳn vào trong trí nhớ của nàng, trở thành một vết sẹo không cách nào lành lại, bất giác không chú ý đến người đứng bên cạnh hắn
Nàng tận mắt nhìn thấy Mộ Ảnh Phong kéo bóng lưng có chút quen mắt ấy vào khách điếm sa hoa, tận mắt nhìn thấy một lúc lâu theo sau hắn là Lâm Dược thuộc hạ đắc lực của hắn làm nàng chắc chắn hơn
Nàng vui mừng rằng Mộ Ảnh Phong thì sao, hắn vẫn là không biết được mình đã bị bại lộ trắng trợn, hơn hết nàng chắc chắn là căn phòng này, nàng đã hỏi rất kĩ chủ quán ngày trước có quan hệ rất tốt với cha nàng
Nhưng sao lại, chẳng lẽ y là người đi cùng