Thời gian phảng phất lập tức đình trệ, trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
Diệp Lệ Hành nói xong câu đó liền không nói nữa, chỉ xoay người đem dao phay vào phòng bếp.
Diệp phụ nghe câu nói kia xong chịu đả kích rất lớn, cái lưng vốn dĩ thẳng tắp dường như có chút còng xuống. Hắn nhìn Diệp Lệ Hành đi vào phòng bếp cũng không quay trở lại, lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Tô Thanh Việt.
Thiếu niên vẫn tùy ý như đang ở nhà, nhưng lúc này hắn mới chú ý tới, dưới cần cổ lộ ra ở ngoài quần áo là một vệt nhỏ màu hồng tím. Là một người từng trải đương nhiên hắn biết đó là cái gì.
Hắn có chút gian nan mở miệng nói: "Các ngươi, rốt cuộc... Là quan hệ gì?"
Tô Thanh Việt không biết giữa Diệp Lệ Hành và cha của hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của Diệp Lệ Hành, chỉ sợ cũng không phải là chuyện gì vui vẻ.
Nếu Diệp Lệ Hành đã nói như vậy, Tô Thanh Việt cảm thấy cũng không có gì để dấu diếm: "Chúng tôi là phu phu hợp pháp."
"Con... Kết hôn? Tại sao không nói cho cha một tiếng, con..." Diệp phụ lúc này mới phát giác, tuy rằng trong lòng hắn luôn áy náy, nhưng rất ít quan tâm con trai, cho dù gia nghiệp có lớn hơn nữa thì cũng ích lợi gì đâu.
"Không bằng ngài về trước, bộ dạng bây giờ của anh ấy hình như cũng không muốn nói chuyện với ngài."
Diệp phụ nặng nề thở ra một hơi, nhìn Tô Thanh Việt một chút, lại nhìn vào phòng bếp, ánh mắt dường như có chút ảm đạm, rõ ràng nhìn qua không già, lại tựa như một ông lão chậm rì rì đi ra khỏi cửa.
"Cậu... Quên đi, tôi đi trước, cậu giúp tôi khuyên nhủ nó một chút, dù sao đi nữa chúng tôi vẫn là cha con." Diệp phụ dường như còn muốn nói điều gì, lắc lắc đầu, mặt đầy mất mát rời đi.
Tô Thanh Việt nghĩ còn hai ngày nữa là tết rồi, có phải hắn tới gọi Diệp Lệ Hành về nhà hay không?
Tiễn Diệp phụ đi xong, Tô Thanh Việt vội vàng đi vào phòng bếp.
Diệp Lệ Hành nhìn như không có gì thay đổi, đang thái rau, nhưng mà cái thớt gỗ lại liên tụcphầm phập rung động.
"Anh..." Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, cũng không biết mở miệng thế nào, có nên an ủi hắn một chút không?
"Việt Việt, hôm nay làm món mới cho em." Diệp Lệ Hành xoay người về phía Tô Thanh Việt lộ ra một cái tươi cười, rồi xoay người bắt đầu rửa rau.
Tô giáo chủ thở dài một hơi, đi đến sau lưng Diệp Lệ Hành, từ phía sau ôm lấy hắn: "Đừng cười, xấu chết đi được."
Diệp Lệ Hành dừng động tác trong tay, vòi nước vẫn đang liên tục chảy xuống rổ rau xanh trong bồn. Trong phòng bếp nhất thời chỉ còn lại tiếng nước róc rách.
"Có thể nói cho em có chuyện gì xảy ra không?" Tô Thanh Việt ôm chặt Diệp Lệ Hành, đem đầu tựa vào bả vai Diệp Lệ Hành, nhìn vẻ mặt hắn.
Trên mặt Diệp Lệ Hành chưa bao giờ xuất hiện sự uể oải như vậy, phảng phất bao phủ ở trong sự bi thương to lớn.
Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy trái tim từng đợt đau nhức, một người đàn ông cường đại như Diệp Lệ Hành thế nhưng cũng sẽ lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy. Phải đau lòng biết nhường nào.
Tô Thanh Việt đem thân mình Diệp Lệ Hành xoay lại, từ chính diện ôm lấy hắn.
Diệp Lệ Hành vùi đầu ở cổ của cậu, không phát ra tiếng nào.
Cảm giác những giọt nước ấm áp chảy dọc xuống cần cổ.
Tô Thanh Việt ôm chặt hắn, Diệp Lệ Hành, hắn đang... Khóc ư?
Tô giáo chủ cũng không biết thương tiếc là gì, nhưng giờ phút này lại là cảm thấy trái tim đau thắt, đau đến tận tim gan phèo phổi, hận không thể đem lão nam nhân vừa mới đến kia lôi ra đánh một trận.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là ngắn ngủn vài phút, Tô Thanh Việt cảm thấy giờ khắc này thời gian trôi đi quá lâu. Diệp Lệ Hành nâng lên thân, cũng không để cậu nhìn thấy mặt mình, xoay người tiếp tục rửa rau.
Tựa như vừa rồi không có phát sinh qua, nhàn nhạt nói: "Em đi ra ngoài trước đi, ăn cơm xong tôi mang em đến một nơi."
Tô giáo chủ cảm thấy lão công nhà cậu đại khái không muốn cho cậu thấy bộ dáng thương tâm này của hắn, nhưng mà giờ phút này chỉ để hắn một mình ở phòng bếp hiển nhiên là không được. Cậu cũng không yên tâm.
Tô Thanh Việt đứng ở cửa nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, lẳng lặng bồi hắn.
Trong đầu hiện lên đoạn đối thoại giữa hai cha con bọn họ vừa rồi.
Diệp Lệ Hành họ Diệp, mà nam nhân kia họ Tần.
Lại nói tiếp tiệc tối từ thiện lần trước hình như do một phú thương họ Tần tổ chức, như vậy xem ra, Diệp Lệ Hành vẫn là một phú nhị đại tiêu chuẩn a!
Nhưng mà Tô Thanh Việt thấy được, Diệp Lệ Hành có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng không có liên quan gì đến người cha kia, bởi vì bản thân hắn đã rất ưu tú rồi.
Tín nhiệm như vậy.
Diệp Lệ Hành đã khôi phục bộ dáng lúc trước, giống như nam nhân mới khóc ở trên vai cậu chưa từng tồn tại.
Hắn vừa xào đồ ăn, vừa xoay người lại nới với Tô Thanh Việt: "Sao, có phải phát hiện không thể rời khỏi tôi không."
Tô Thanh Việt phối hợp không nói về chuyện lúc nãy nữa, chỉ là hai mắt ngậm cười nhìn hắn, mỉm cười nói: "Vâng, cho nên anh cũng không được rời khỏi em."
"Rời khỏi em? Tôi đây lại tìm một người khác."
"Anh cho dù tìm khắp thế gian, cũng tìm không ra người thứ hai giống em đâu." Lời này Tô Thanh Việt nói là thật tình, sẽ không có người nào truyền kỳ giống như cậu, nếu không thế giới này sẽ đại loạn luôn mất.
Hai người ở phòng bếp trò chuyện vui vẻ, nói xong rồi lại cũng không biết mình nói cái gì nữa.
Lúc ăn cơm, tuy rằng Diệp Lệ Hành cũng không có cái gì khác thường, nhưng Tô Thanh Việt vẫn cảm giác được hắn cùng ngày thường có điểm không giống nhau.
Ăn cơm xong, Diệp Lệ Hành lái xe mang Tô Thanh Việt ra ngoài, vì không muốn gây sự chú ý của người khác, liền lái chiếc xe nhỏ màu trắng kia của Tô Thanh Việt.
Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Diệp Lệ Hành liền mua bốn bó hoa đặt ở trên xe.
Tô Thanh Việt mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, chỉ là nhìn bốn bó hoa ở ghế sau của xe, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Tại sao lại mua nhiều như thế?"
Diệp Lệ Hành cười cười: "Lần đầu tiên gặp mặt, em sẽ không đem tay không đi chứ!"
Thì ra là mua thay cho cậu.
"Thật xin lỗi... Em không biết từ đầu, không nghĩ tới việc này."
"Giữa chúng ta còn nói cái này sao, đợi lát nữa biểu hiện tốt một chút là được rồi."
Biểu hiện tốt? Cậu phải biểu hiện như thế nào?
Xe chạy đến một nghĩa trang công cộng cao cấp.
Diệp Lệ Hành đỗ xe xong, liền dẫn Tô Thanh Việt xuống xe.
Hai người mỗi người cầm hai bó hoa.
Đi đến trước mộ, Tô Thanh Việt mới biết được vì sao mua nhiều như vậy.
Bên cạnh