Tô Thanh Việt rất dễ dàng đuổi kịp kẻ chụp lén kia. Lúc người nọ còn chẳng hiểu tại sao nhanh như vậy đã bị đuổi kịp, Tô giáo chủ đã đoạt được camera trong tay hắn rồi.
Xem ra rèn luyện mấy ngày nay vẫn có hiệu quả.
Diệp Lệ Hành cũng vừa chạy tới.
Hắn gian nan nhìn Tô Thanh Việt, có chút khó tin những gì mình mới nhìn thấy, nhưng mà lúc này không phải là thời điểm nói chuyện.
Diệp Lệ Hành lấy camera từ tay Tô Thanh Việt đưa qua, chuẩn bị lấy thẻ nhớ bên trong ra.
Một tay Tô Thanh Việt còn giữ chặt người nọ.
"Ai bảo cậu tới, nói đi!"
"Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu, trả camera cho tôi." Người nọ bị Tô Thanh Việt giữ một cánh tay, làm thế nào cũng không thoát được, có chút cảm giác buồn bực xấu hổ khi bị người phát hiện.
"Đừng cùng hắn nhiều lời, đánh một trận xong trùm bao tải lại rồi tùy tiện ném đi đi" Tô Thanh Việt nói về chuyện đánh người nhẹ nhàng tựa như ăn cơm vậy.
Trong mắt người nọ ẩn ẩn có chút sợ hãi, lạnh lùng nói: "Mau buông tôi ra, các ngươi đây là ăn cướp."
"Ăn cướp ư? Được đó." Diệp Lệ Hành trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm, vẻ mặt thâm trầm nhìn hắn.
Chụp lén ở nghĩa trang, gan thật là lớn.
Diệp Lệ Hành vươn tay sờ sờ những địa phương khác trên người hắn, phòng ngừa còn để sót đồ vật gì.
"Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra." Người nọ có chút nóng nảy vặn vẹo thân hình.
Tay Tô Thanh Việt dùng sức, không kiên nhẫn nói: "An tĩnh một chút."
Không hiểu vì sao, Diệp Lệ Hành cảm thấy giờ phút này toàn thân Tô Thanh Việt tràn ngập lệ khí, cùng với thỏ con ngoan ngoãn ngày thường một chút cũng không giống nhau, thoạt nhìn càng đẹp trai hơn hẳn.
Tuy rằng rất không đúng lúc, nhưng vẫn là nhịn không được đem ánh mắt phóng tới trên người cậu.
"Tốt xấu gì các ngươi cũng là minh tinh, có tố chất một chút được không?" Người nọ chỉ cảm thấy cánh tay từng trận nhức mỏi, có chút phát túng.
"So với kẻ thích chụp lén ở nghĩa trang, chúng tôi đã rất có tố chất rồi."
"Như thế nào, dám làm minh tinh còn không dám cho người khác chụp sao?"
Diệp Lệ Hành không tìm thấy thứ gì khác trên người