Lý Tùng Phong vì muốn đến tìm Tô Thanh Việt nên đã xin phép cha hắn, dùng biểu hiện trong nửa năm nay để đổi lấy mấy ngày nghỉ này. Tuy hắn ở M quốc, nhưng vẫn luôn chú ý đến tin tức của Tô Thanh Việt.
Phòng tổng thống trong Khách sạn một lần nữa có người thuê, kế hoạch của Lý Tùng Phong là trước khi phim đóng máy sẽ thổ lộ tâm ý của mình, đồng thời thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà.
Nhưng mà, tưởng tượng luôn không nằm trên cùng một quỹ đạo với hiện thực.
Lý Tùng Phong không biết vì sao vừa nhìn thấy Tô Thanh Việt liền cảm thấy có chút kinh sợ, nhưng hắn vẫn đưa ra một quyết định quan trọng, trong buổi quay phim cuối cùng hắn sẽ ở trước mặt mọi người thổ lộ, bắt đầu quá trình chính thức theo đuổi Tô Thanh Việt.
Đoàn phim sắp đóng máy, thường quay lại một số cảnh tương đối quan trọng mà trước kia quay hỏng, sau đó sẽ bổ sung. Bởi vì sân bãi có vấn đề, một số diễn viên đã quay xong mới mới đến quay lại phân cảnh cuối cùng này.
Cảnh cuối cùng là một cảnh đánh nhau, cũng chính là cảnh Tô Thanh Việt đóng vai phản diện và đại BOSS đánh nhau nhất quyết sinh tử với vai chính ở trên đỉnh núi.
Vì để tạo nên hiệu quả chân thật cho phim truyền hình, Triệu đạo quyết định sử dụng cảnh quay thật ở trên đỉnh núi. Ở một vách núi ven biển của K thị, cách khách sạn bọn họ cư trú một lộ trình nhất định.
Tuy rằng quay phim rất quan trọng, nhưng là an toàn mới là vấn đề trọng yếu nhất. Một ngày trước Triệu Khải đã bố trí tốt toàn bộ trường cảnh trên núi, bao gồm hậu kỳ cảnh mìn nổ cùng với dây cáp, tất cả đều được chuẩn bị trước, đồng thời còn đổi sang một khách sạn mới ở gần đó hơn.
"Ngày mai quay xong cảnh cuối cùng này, bộ phim sẽ đóng máy, đêm mai tôi sẽ mời mọi người ăn tiệc đóng máy, đêm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt." Triệu Khải theo thường lệ nói xong tất cả nội dung, liền thu công, lưu lại vài nhân viên phụ trách ở lại trông coi trường quay.
Cũng bởi vì K thị bốn mùa như xuân, cắm trại dã ngoại hoàn toàn không có vấn đề, lại còn ít đi một phần phiền toái.
Lúc Tô Thanh Việt trở lại khách sạn trời đã tối rồi, cậu vừa mới ăn cơm tối cùng Chu Thu Bân thuận tiện thảo luận một chút lịch trình sau khi phim đóng máy.
Bởi vì hiện nay phòng làm việc cũng chỉ có hai người là Diệp Lệ Hành và Tô Thanh Việt, Diệp Lệ Hành tự bản thân cũng đã có lưu lượng của mình, toàn bộ tài nguyên liền rơi xuống trên người Tô Thanh Việt.
Có thể nói là công việc làm không xuể.
Tô giáo chủ nhìn lịch trình kín mít, chỉ cảm thấy trái tim tê rần, không hiểu sao lại nhớ tới Diệp Lệ Hành.
"Chu ca, lịch trình sao lại nhiều như vậy?"
"Cậu cũng biết, phòng làm việc của chúng ta trước mắt chỉ có cậu với Diệp đại thần, Diệp đại thần không thiếu mấy thứ này, đương nhiên sẽ tăng cường cho cậu rồi." Chu Thu Bân là người duy nhất trong phòng làm việc biết quan hệ của hai người bọn họ, nên cũng không cần khách khí với Tô Thanh Việt.
Hắn từ trợ lý chuyển thành người đại diện, tiền lương tăng gấp đôi, hơn nữa chỉ cần phục vụ một mình Tô Thanh Việt, quả thực là rất may mắn, cho nên cực kỳ quý trọng.
"Vậy còn Diệp Lệ Hành, anh ấy... Trước kia cũng như vậy sao?"
Chu Thu Bân trầm tư một lát nói: "Thời điểm Diệp đại ca xuất đạo kỳ thật so cậu khổ cực hơn rất nhiều."
Tô Thanh Việt ngẩn người, không ra tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
"Chuyện tôi biết cũng không nhiều, cậu hẳn có thể tưởng tượng, thời điểm anh ấy xuất đạo cũng không giống cậu hiện tại có người chống lưng như vậy, tất cả mọi việc đều là tự mình lăn lê bò trường, tự mình kiếm đường."
Tô Thanh Việt trước kia không biết, nhưng từ khi gia nhập cái vòng luẩn quẩn này, cậu liền biết rất nhiều người bề ngoài đẹp đẽ, phong cảnh vô hạn, nhưng sau lưng phải nỗ lực trả giá gấp bội.
Cậu có Diệp Lệ Hành che chở, tất cả những chuyện đau đầu phiền não đều không tồn tại, đường đi thuận lợi không có bất kỳ ngăn trở gì.
Thật... Đau lòng...
Có chút nhớ Diệp Lệ Hành rồi.
Nhớ nhung đột nhiên ùa tới, cậu và Diệp Lệ Hành đã xa nhau hơn hai tháng, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại hoặc video, nhưng mà những thứ này căn bản không bù đắp nổi từng giọt nhớ thương trong lòng.
Thật may chỉ còn hai ngày nữa thôi.
Tô Thanh Việt bước chân nhanh hơn về phòng.
Lúc mở cửa, Tô Thanh Việt đã biết trong phòng có người, cậu tưởng Dư Bân đã trở lại.
Nhưng mà một cổ hơi thở quen thuộc đột nhiên đến gần, Tô giáo chủ theo bản năng muốn nhích người tránh ra, lại bị một bóng người cao lớn bao phủ, thân thể bị ấn thật mạnh lên trên cửa, chưa tới kịp phản ứng, một thứ mềm mại đặt lên trên môi.
Một cổ hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá mang theo khí thế không thể chống đỡ bắt đầu công thành đoạt đất.
Tô Thanh Việt nghĩ: Hắn lại hút thuốc sao!
Thân thể đè ở trên người bắt đầu nóng lên, bàn tay ấm áp dần dần đi xuống.
"Chờ đã, ân... Dư Bân sẽ trở về."
"Tôi đã thuê phòng khác cho hắn, sẽ không có ai tiến vào." Diệp Lệ Hành khe khẽ thở gấp, bàn tay vẫn không dừng lại.
Trời mới biết hắn có bao nhiêu tưởng niệm người trước mắt này, nhớ đến tâm can phèo phổi sắp nổ tung rồi, dường như chỉ có đem Tô Thanh Việt gắt gao ôm vào trong ngực như vậy mới có thể cảm nhận được cậu chân thật tồn tại.
Tô Thanh Việt nghĩ ngày mai còn phải quay phim, lại không đành lòng cự tuyệt hắn, liền thả lỏng thân thể.
Bởi vì cậu cũng đang khát vọng.
Diệp Lệ Hành suy xét việc Tô Thanh Việt ngày mai còn phải đóng phim, nên không hạ nặng tay, chỉ là thỏa mãn một chút nỗi khổ do lâu ngày tưởng niệm, nhưng Tô giáo chủ cảm thấy eo sắp gãy luôn rồi, vô cùng nhức mỏi.
Diệp Lệ Hành ôm cậu đi tắm rửa một lát rồi chui vào ổ chăn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Diệp Lệ Hành một chút lại một chút vuốt ve từ trên xuống dưới thân thể thon gầy lại không mất mỹ cảm của Tô Thanh Việt, cảm thấy không có gì hạnh phúc bằng.
"Tại sao anh lại tới chỗ này, em còn có hai ngày nữa sẽ về rồi." Tô Thanh Việt kéo lấy bàn tay lớn của Diệp Lệ Hành đặt ở trên hông, muốn hắn mát xa, bởi vì thật sự rất mỏi.
Diệp Lệ Hành không nói là bởi vì mấy bức ảnh chụp kia của Chu Thu Bân quá chướng mắt, khiến hắn đổ dấm nên phải tức tốc chạy đến đây, nhẹ nhàng nói, "Nhớ em, liền đến đây."
"Công việc xong hết rồi sao?"
"Không sai biệt lắm, phim còn một số việc, tôi có khoảng nửa tháng kỳ nghỉ."
"Lâu như vậy, vậy anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Tô Thanh Việt mắt lim dim vừa ngáp vừa nói.
"Việt Việt, tôi suy nghĩ thật lâu, quyết định sẽ chiêu mộ thêm một số người đến phòng làm việc."
Diệp Lệ Hành nói xong lời này không nghe được trả lời, cúi đầu liền thấy, Tô Thanh Việt đã ngủ rồi.
Hắn nắm hai tay của cậu ôm thật chặt vào lòng, lẩm bẩm: "Về sau tôi sẽ có càng nhiều thời gian