Diệp Lệ Hành đứng ở trên vách núi nhìn những con sóng dữ cuộn trào, bọt nước trắng xóa đập mạnh vào vách đá, trái tim hắn lạnh lẽo, hai chân tựa như đổ chì, làm thế nào cũng đều không nhấc lên được. Diệp Lệ Hành há miệng thở dốc, muốn gọi tên Tô Thanh Việt.
Nhưng mà yết hầu giống như bị ai đó bóp nghẹt, bất cứ thanh âm gì cũng đều không thể phát ra, bờ môi run rẩy lẩm bẩm nói: "Việt Việt..."
Mọi người nâng Địch Kiến Kỳ đang hôn mê đi ra ngoài, tìm kiếm vị trí Tô Thanh Việt rơi xuống ở khắp nơi.
"Nhìn kìa, dây thép cáp treo."
Không biết ai đó hô một câu, Diệp Lệ Hành như tỉnh mộng, nhìn dây cáp ở trên thiết bị đang căng chặt treo lủng lẳng ở bên vách núi.
Diệp Lệ Hành quỳ xuống, theo phương hướng dây cáp nhìn về phía dưới hô lớn: "Việt Việt, Tô Thanh Việt em có đó không?"
Nhưng không có bất cứ thanh âm nào đáp lại.
Bởi vì quá đau Tô giáo chủ cảm thấy mình không nói được lời nào.
Khoảnh khắc xảy ra vụ nổ mạnh, Tô Thanh Việt theo bản năng đẩy Địch Kiến Kỳ ra ngoài, muốn thi triển khinh công rời đi, nhưng dây cáp trên eo và lưng kiên cố vô cùng, cậu không thể nào tránh thoát, rơi vào đường cùng Tô giáo chủ chỉ có thể lựa chọn hướng tương phản là nhảy xuống vực.
Chẳng qua bởi vì sức kéo của dây cáp, Tô Thanh Việt bị hung hăng đập vào vách đá dựng đứng, phần eo và chân đều chịu đòn nghiêm trọng, giờ phút này thứ duy nhất có thể dùng lực đó là dây cáp treo trên người.
Nhưng dây cáp trước mắt đang dần dần trùn xuống.
Trên đỉnh núi truyền đến tiếng gọi khẩn thiết của Diệp Lệ Hành.
Tô Thanh Việt cảm giác được bên hông căng thẳng, dây cáp đang từ từ được kéo lên trên.
Muốn mượn một chút lực Tô giáo chủ vận dụng chân khí, khoang bụng liền truyền đến một trận đau ê ẩm, xem ra trận nổ mạnh vừa rồi sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với cậu, ít nhất giờ phút này Tô Thanh Việt chẳng còn tí sức lực nào.
Diệp Lệ Hành lôi kéo dây cáp trong tay, nặng trĩu, vội vàng hướng về người bên cạnh quát: "Có ai không? Mau tới hỗ trợ, Tô Thanh Việt ở dưới."
Mọi người sau khi nghe được tất cả đều chạy tới, ba chân bốn cẳng kéo dây thừng lên.
"Các anh nhẹ tay chút, có thể em ấy bị thương, tôi không nghe được tiếng trả lời." Diệp Lệ Hành ánh mắt chuyên chú, nhìn mấy người liều mạng kéo túm, vừa gấp vừa hận, quả thực hận không thể lấy thân thay thế.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Thanh Việt được kéo lên, Diệp Lệ Hành tâm tình treo ở cổ họng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Hắn ôm Tô Thanh Việt không thể nhúc nhích sát vào trong lòng, chỉ cảm thấy ra một thân mồ hôi lạnh.
"Việt Việt... Việt Việt..."
"Cái kia, anh có thể buông em ra trước không?... Con mẹ nó... Đau chết lão tử!" Tô Thanh Việt tuy rằng cảm thấy sống sót sau tai nạn thật sự đáng giá ôm một cái, nhưng mà quả thực đau cực kỳ.
"Em trước đừng nhúc nhích!" Diệp Lệ Hành có chút khẩn trương buông ra cậu, lúc này mới phát hiện đã có người đem cáng cứu thương nâng lại đây.
Chung quanh rất nhiều người đều đang nhìn hai người, ánh mắt kỳ dị, làm người ta suy nghĩ sâu xa.
"Tô Thanh Việt, em... em không sao chứ!" Lý Tùng Phong nhìn thiếu niên giờ phút này sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, đau lòng nói không nên lời, hoàn toàn bỏ qua Diệp Lệ Hành còn đang đứng ở một bên.
Tô Thanh Việt không muốn nói chuyện, nhắm hai mắt lại.
Thuốc nổ này uy lực thật lợi hại, thân xác phàm tục đánh không lại a, đánh không lại!
Diệp Lệ Hành cẩn thận đem cậu ôm lên đặt ở trên cáng cứu thương, sắc mặt đen kịt.
"Xe cứu thương đâu? Tại sao còn chưa tới?"
Triệu Khải quả thực một cái đầu hai cái đại*.
*Một cái đầu hai cái đại: Ý chỉ những việc vô cùng phiền phức hoặc nói bản thân không cách nào giải quyết được, đau đầu nhức óc, cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Hiện trường một mảnh hỗn độn không nói, còn rất nhiều nhân viên công tác bị thương nhẹ.
Hai người nghiêm trọng nhất là Địch Kiến Kỳ đang hôn mê bất tỉnh và Tô Thanh Việt không thể động đậy nằm ở đây.
Đại thần hắc diện Diệp Lệ Hành còn ở một bên phát ra lãnh khí.
"Xe cứu thương rất nhanh sẽ đến."
Triệu Khải cho người báo cảnh sát, chuyện này rõ ràng là có người động tay động chân. Đoàn phim của hắn xảy ra sự cố lớn như vậy, bản thân không nói trách nhiệm trọng đại, nếu không điều tra rõ, ngay cả hắn cũng không cam lòng.
"Tô Thanh Việt, tỉnh tỉnh,