Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chân tướng sự việc, chỉ thiếu chứng cứ


trước sau

Bên ngoài như thế nào, Tô giáo chủ không biết, nhiệm vụ duy nhất của cậu bây giờ chính là ăn, ngủ, dưỡng thân thể. Tố chất thân thể của người hiện đại quá yếu, nếu là thân thể trước đây, thương thế như vậy Tô giáo chủ cũng chẳng để vào mắt, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể buồn chán nằm ở trên giường không nhúc nhích cụ cựa được gì.

Kỳ nghỉ nửa tháng của Diệp Lệ Hành còn mấy ngày nữa sẽ kết thúc, nội thương Tô Thanh Việt đã khôi phục bảy tám phần, chỉ còn lại đoạn xương sườn và cẳng chân bị gãy đang từ từ hồi phục.

Cậu không muốn ngốc tại K thị, Diệp Lệ Hành liền bao một chuyên cơ lén lút đem cậu mang về thành phố B, ở tại bệnh viện tư nhân của Hứa Liêm Khiết, vẫn là căn phòng lúc trước cậu vừa mới xuyên đến đây.

Địch Kiến Kỳ cũng đi theo, vết thương trên người hắn cơ hồ đều tốt, nhưng bạn trai hắn không yên tâm, muốn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.

Vì thế Địch Kiến Kỳ buồn chán đến sắp mốc meo dường như mỗi ngày đều chạy đến phòng bệnh của Tô Thanh Việt. Nếu không phải một bên còn có một người bạn trai nhìn qua cũng chẳng phải hiền lành gì, Diệp Lệ Hành còn hoài nghi Địch Kiến Kỳ có phải hay không muốn cạy góc tường nhà hắn.

Ngày hôm đó, Diệp Lệ Hành chân trước vừa đi, Địch Kiến Kỳ chân sau liền đến, hắn mặc một bộ trang phục bệnh nhân, cầm trên tay quả táo, hoàn toàn không có hình tượng ôn nhu thân sĩ ngày xưa.

Quả nhiên diễn viên cởi một tầng da thật ra đều là phàm nhân.

Tô Thanh Việt có chút u oán nhìn Địch Kiến Kỳ đang gặm quả táo giòn tan ở một bên, bởi vì trước mắt cậu còn chưa thể ăn táo.

"Sự tình tra xong chưa? Hiệu suất của bạn trai anh cũng không có gì đặc biệt sao?" Nếu đã không ăn được, không bằng châm biếm mấy câu cũng tốt.

"A, tôi có hỏi qua anh ấy, anh ấy nói đã biết không sai biệt lắm, hiện tại chỉ thiếu chứng cứ."

Điều này khiến Tô Thanh Việt nảy sinh hứng thú, "Là ai?"

Địch Kiến Kỳ kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Tô giáo chủ, biểu tình thoạt nhìn có chút phức tạp.

"Cái này phải nói như thế nào nhỉ, hai người chúng ta chỉ do tai bay vạ gió, a, không đúng, phải nói là chúng ta bị liên lụy."

"Lại có chuyện gì? Hình như chúng ta không đắc tội ai hết mà!"

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chúng ta vô tình vô ý liền đắc tội một số người."

Tô Thanh Việt đè lại chốt mở trên giường, để phía sau lưng hơi hơi nâng lên, ý bảo Địch Kiến Kỳ tiếp tục nói.

Không thể không nói, đây thật là một câu chuyện xưa đầy cẩu huyết.

Lúc còn trẻ Triệu Khải là một công tử phóng đãng, du tẩu bụi hoa, nam nữ đều không kỵ, khi đó hắn gặp một người, một người có thể hiểu hắn, cùng hắn trưởng thành, tên là Trần Lâm.

Hai người quen nhau hồi đại học, cùng ở trong một ký túc xá.

Triệu Khải có thể đi đến vị trí kim bài đạo diễn hôm nay, là có thiên phú nhất định. Khi đó hắn rất có ý tưởng, có rất nhiều điểm mới lạ và phong cách quay chụp cũng không giống như phương pháp mọi người đã biết, cũng chỉ có Trần Lâm có thể cùng hắn bàn luận đến sôi nổi.

Sau khi hai người tốt nghiệp cùng nhau sáng lập phòng làm việc, hơn nữa cũng có chút danh tiếng, sau lại dần dần mà cùng nhau đi tới, Triệu Khải cũng giống như thu tâm, muốn nghiêm chỉnh bắt đầu một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Tô Thanh Việt nghe đến đó, cảm thấy câu chuyện này cũng bình thường, nhịn không được xen mồm hỏi một câu: "Chẳng lẽ là do Trần Lâm hạ thủ."

Người tên Trần Lâm này hình như cậu có nghe nói qua ở đâu đó, hình như cũng là một đạo diễn tương đối nổi danh a!

"Cậu không nên gấp gáp, nghe tôi nói đã, trọng điểm không phải tới rồi sao!" Địch Kiến Kỳ vứt bỏ xác quả táo trong tay.

Sự nghiệp sau khi hai người ở bên nhau không ngừng phát triển, Triệu Khải tuy rằng thu tâm, nhưng là phòng không được những người muốn tiếp cận hắn, hơn nữa người này cũng là tay tiện, nhìn thấy mỹ nhân luôn nhịn không được chọc ghẹo một chút, kết quả bị Trần Lâm phát hiện.

Hai người ầm ĩ một trận lớn, hơn nữa khi đó bọn họ bên nhau cũng không được người nhà xem trọng, Triệu Khải nói bọn họ nên tách ra bình tĩnh một đoạn thời gian, liền không còn có liên hệ Trần Lâm nữa. Không nghĩ tới một lần nữa gặp lại, bên người Trần Lâm đã có người khác, một đoạn thời gian sau Triệu Khải vô cùng thương tâm, sau đó dần dần buông hắn ra, vừa vặn trong nhà thúc giục, hắn liền cùng người vợ hiện tại kết hôn.

"Một số chuyện là điều tra được, còn một số chuyện là Triệu đạo chính mình nói."

Tô Thanh Việt còn đang tiêu hóa chuyện xưa đầy cẩu huyết này, nghe hắn nói như vậy, Tô giáo chủ cũng có thể cảm giác sự tình chắc hẳn cũng không hề đơn giản như vậy.

"Tôi nghe anh nói như vậy cảm thấy Trần Lâm kia hẳn không phải là một người bạc tình quả nghĩa như vậy đi, tại sao có thể dễ dàng tách ra như vậy chứ?" Tô giáo chủ nghĩ nghĩ, nếu Diệp Lệ Hành dám làm ra chuyện gì chọc ghẹo người khác, cậu nhất định cho hắn nếm thử uy lực phòng tối Ma giáo, sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy được!

"Mấu chốt liền ở chỗ này, aizzz, cậu biết Trần Lâm là ai không?" Địch Kiến Kỳ có điểm bát quái nhìn Tô Thanh Việt, bởi vì

bộ dáng cậu vẫn luôn thờ ơ. Trần Lâm này chính là đại lão nổi danh trong giới cùng Triệu Khải, nào có diễn viên nào nghe xong tên của hắn mà không kích động.

"Ừm, biết đại khái?"

Địch Kiến Kỳ không có phong độ trợn trắng mắt, rất có kiên nhẫn giải thích: "Như thế này nè, hai người vẫn luôn có một loại quan hệ cạnh tranh, chẳng qua vẫn luôn không phân cao thấp."

"Đây chẳng phải là điển hình của tương ái tương sát sao!" Tô Thanh Việt thật không hiểu nổi, những người này có phải đầu óc bị úng nước rồi hay không, rõ ràng có ý đối với nhau, lại cố tình đôi ngã chia ly.

"Cậu có biết Trần Lâm vẫn luôn không kết hôn, hơn nữa dáng người so với Triệu đạo khá hơn nhiều, hắn ở trong giới giải trí nổi danh là kim cương vương lão ngũ, chẳng qua hắn vẫn luôn có một người bạn trai."

"Tôi đoán người bạn trai này hẳn chính là nam nhân năm đó Triệu Khải gặp được đi!" Tô giáo chủ tựa hồ ngửi được hương vị âm mưu nào đó, là cái loại mưu đồ đã lâu.

"Thông minh, người bạn trai này mới là trọng điểm, hắn mới là đối tượng chúng ta hoài nghi lần này." Địch Kiến Kỳ cảm thấy chỉ số IQ của Tô giáo chủ cũng không khó có thể cứu vớt, gật gù.

"Hắn ta không phải đã cùng Trần Lâm ở bên nhau sao, cùng Triệu Khải lại có cái gì quan hệ chứ?"

"Bởi vì Trần Lâm đang muốn cùng hắn chia tay, nghe nói là bởi vì Triệu Khải."

Địch Kiến Kỳ nói xong câu đó, liên tưởng đến nhưng sự tình đã phát sinh trước kia, tựa hồ hết thảy đều bắt đầu có manh mối, Tô Thanh Việt cúi đầu tự hỏi quan hệ lợi và hại trong chuyện này.

Không nghĩ tới chỉ là quay một bộ phim mà thôi, liền xảy ra nhiều chuyện thế này...

qingyufighting.wordpress.com

Hai người đang nói chuyện hứng khởi, cửa đột nhiên mở ra, Diệp Lệ Hành mang theo một hộp giữ ấm đi đến.

"Đến giờ ăn cơm." Hoàn toàn làm lơ Địch Kiến Kỳ đang ngồi bên mép giường.

Tô giáo chủ nhìn hộp cháo trắng nhạt nhẽo vô vị, cảm thấy có chút khó có thể nuốt xuống, cậu đã rất lâu rồi không ngửi thấy mùi dầu rán, thật vô cùng hoài niệm đồ ăn Diệp Lệ Hành nấu.

Có thể do oán niệm của Tô Thanh Việt quá nặng, Diệp Lệ Hành giống như hiểu rõ, hắn vươn tay sờ sờ đầu tóc có chút hỗn độn của cậu, ôn nhu nói: "Ngoan, chịu đựng một thời gian, chờ em khỏe lại tôi sẽ làm cho em một bàn mãn hán toàn tịch."

*Mãn hán toàn tịch: hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Ý Tô giáo chủ là Diệp ảnh đế sẽ nấu một bàn toàn món ăn ngon cho mình.

"Một món đều không thể thiếu."

"Một món đều không thiếu."

Địch Kiến Kỳ ở một bên đã sớm yên lặng đứng lên, khẽ meo meo rời khỏi phòng bệnh, quả thực không mặt mũi xem, tú ân ái như vậy mục đích là gì chứ, hắn cũng có nam nhân đó.

Nhưng mà gần đây bạn trai của hắn có chút bận, đã thật lâu không có hảo hảo bồi hắn rồi. Thật quá đáng.

Gian nan ăn xong một chén cháo, Tô Thanh Việt gấp không chờ nổi muốn đem toàn bộ sự việc cậu vừa mới biết chia sẻ cho Diệp Lệ Hành.

Diệp Lệ Hành ở một bên lẳng lặng mà nghe cậu nói, bộ mặt vô cùng phối hợp làm đủ loại biểu tình, lúc nên kinh ngạc liền kinh ngạc, lúc nên phẫn nộ liền phẫn nộ.

Sau khi kể xong, Tô Thanh Việt hỏi: "Anh nói xem, người này là mua được người nào trong đoàn phim của chúng ta mới có thể lặng yên không một tiếng động xuống tay như vậy nhỉ?"

Diệp Lệ Hành rót cho cậu một ly nước, không để ý nói: "Là một sư phó đạo cụ, con gái của hắn bị bệnh, cần dùng tiền gấp, cho nên mới nhất thời hồ đồ, thiếu chút nữa tạo ra đại họa, nhưng mà thuốc nổ cũng là do bạn trai Trần Lâm cung cấp, hắn căn bản không biết sẽ có uy lực lớn như vậy, bằng không dù như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không làm."

"Thì ra là như vậy!" Nói xong, Tô Thanh Việt vẻ mặt hồ nghi cộng thêm phẫn nộ nhìn Diệp Lệ Hành: "Anh đã sớm biết rồi phải không?"

Diệp Lệ Hành nhếch lên khóe miệng, chầm chậm nói: "Lúc nãy anh đã nghe chuyện này ở trong điện thoại, nhưng mà bây giờ cũng không có chứng cứ gì, cho nên không có biện pháp tiến hành bắt giữ hắn, chỉ có thể tạm giữ 24 giờ."

Tô giáo chủ có chút tức giận, Diệp Lệ Hành rõ ràng biết chân tướng sự tình, vậy mà còn nhìn cậu một mình ngốc ngếch biểu diễn, không thể tha thứ, dù có hai bàn mãn hán toàn tịch cũng không thể tha thứ. ╭ (╰_╯)╮

Nhưng mà, sự tình phát triển luôn ngoài dự đoán mọi người, thời điểm vừa nghĩ không có chứng cứ, chứng cứ liền đưa tới tận cửa.

Diệp Lệ Hành nhận một cuộc điện thoại, nói là Trần Lâm cùng người nọ ầm ĩ một trận, trong lúc xúc động, người nọ thế nhưng lấy dao gọt hoa quả đâm Trần Lâm.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện