Tô Thanh Việt ở bệnh viện nhìn thấy Trần Lâm, bệnh viện tư nhân của Hứa Liêm Khiết có hệ số an toàn khá cao, bảo mật cũng tốt, rất nhiều ông lớn trong giới sinh bệnh đều sẽ tới đây.
Bởi vì không bị đâm trúng nơi yếu hại, vết thương của Trần Lâm cũng không quá nghiêm trọng, nhưng miệng vết thương có chút sâu, cần phải nghỉ ngơi nhiều ngày, toàn bộ công tác trong tay hắn cũng tạm thời ngừng lại.
Tô Thanh Việt cảm thấy Triệu Khải và Trần Lâm quả thực là một đôi cùng cảnh ngộ, ngay cả chuyện không may cũng có thể hợp nhau như vậy.
Nhưng trước mắt đối với Tô giáo chủ mà nói, quan trọng nhất chính là kỳ nghỉ của Ảnh đế nhà cậu đã kết thúc. Hắn lại phải đi rồi.
Diệp Lệ Hành ép cho Tô Thanh Việt một ly nước chanh, sau khi cắm ống hút vào liền bưng đến, ngồi ở mép giường không nói một lời nhìn cậu.
"Tôi phải đi ngay bây giờ."
Tô Thanh Việt cảm thấy Diệp Lệ Hành ánh mắt có chút u oán.
Cậu nhàn nhạt hút một ngụm nước chanh, chân thành nói: "Vậy anh trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió."
Diệp Lệ Hành nhíu mày, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Tô Thanh Việt, "Em không thể nói gì khác sao?"
Tô Thanh Việt trầm tư một chút, nghiêm túc nói: "Hảo hảo công tác, kiếm tiền dưỡng gia." Dù sao cậu hiện tại cũng là một người bệnh rất tốn tiền.
Diệp Lệ Hành nghẹn một chút, đột nhiên kề sát vào cậu, ánh mắt xâm lược: "Em thật sự không biết tôi đang nói cái gì?"
Tô Thanh Việt trong mắt đột nhiên lộ ra một mạt ý cười, hút mạnh một ngụm nước chanh, hơi hơi nâng lên thân đem môi tiến tới.
Nước chanh chua xót mang theo nhè nhẹ ngọt ngào nói không nên lời từ khoang miệng tràn đến đáy lòng, Diệp Lệ Hành vươn tay đem cậu đè ở trên giường bệnh, từ trong ra ngoài hảo hảo nhấm nháp hương vị nước ép chanh thiên nhiên thuần khiết cùng với sự tươi mới tăng thêm này.
"Em sẽ nhớ anh."
"Thao!" Diệp Lệ Hành nhịn không được nói lời thô tục, lại ở ngoài miệng Tô Thanh Việt hung hăng gặm một ngụm, nói: "Cố gắng dưỡng thương, chờ tôi trở lại." Sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.
Tô Thanh Việt luôn cảm thấy ánh mắt lúc Diệp Lệ Hành rời đi tựa như là dã lang đói khát nhiều ngày, hiện lên dằng dặc lục quang, khiến sau lưng cậu chợt lạnh, kỳ thật thương thế của Tô giáo chủ còn cần phải điều dưỡng thật lâu a!
***
Trần Lâm nằm viện ngày thứ ba, liền ngồi xe lăn đến phòng bệnh thăm Tô Thanh Việt.
Khi Tô Thanh Việt nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc, Trần Lâm bảo dưỡng thực tốt, nhìn qua so Triệu Khải trẻ tuổi hơn nhiều, như thế nào cũng nhìn không ra hai người bằng tuổi, mặc dù hiện tại nhìn qua có chút tiều tụy.
Dù sao cũng là đạo diễn lớn nổi danh, thời điểm Tô Thanh Việt nhìn thấy hắn ngược lại vô cùng khách sáo.
Trần Lâm nhìn thiếu niên nằm ở trên giường, trên mặt áy náy vạn phần, dù sao chuyện này cũng bởi vì hắn mà ra.
"Trần đạo."
"Chào cậu, tôi là tới xin lỗi." Trần Lâm sau khi cho trợ lý rời khỏi đây, liền đi thẳng vào vấn đề, hắn đã đến chỗ Địch Kiến Kỳ, nhưng mà người bị thương nghiêm trọng nhất chính là Tô Thanh Việt.
Tô Thanh Việt cảm thấy vị Trần đạo này trông rất sáng sủa, một chút cũng không giống như lúc trước cậu tưởng tượng.
"Được, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của ngài."
Trần Lâm ngoài ý muốn nhìn Tô Thanh Việt, thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ít nhất ở trong các diễn viên mới hắn từng gặp, có rất ít người giống như cậu nhìn thấy chính mình vẫn thờ ơ.
Còn thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của mình, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, ít nhất hắn cho rằng cậu sẽ chối từ một phen.
Trần đạo quả thật suy nghĩ nhiều rồi, trong đầu Tô giáo chủ chẳng có khái niệm sợ ai, huống chi vốn dĩ cậu bởi vì hắn mới bị thương, dựa theo tiêu chuẩn Ma giáo, Trần đạo đáng lẽ ra cũng phải vào Ma giáo địa lao "dạo chơi" một vòng mới đúng.
Tô Thanh Việt dựa vào trên giường, một chân bị treo lủng lẳng ở đầu giường, hình tượng xác thực khó coi, cũng không biết tại sao trên người cậu liền có một loại bình tĩnh khí chất.
Trần Lâm nhìn cậu cảm giác tâm tình xao động của mình có chút bình tâm trở lại, hắn đột nhiên có một loại dục vọng muốn nói hết tất cả, có một số việc đã đè nén dưới đáy lòng quá lâu.
"Cậu biết tại sao tôi bị thương không?"
Tô giáo chủ nội tâm kinh ngạc, tuy nhiên nét mặt không thể hiện. Đây là muốn bắt đầu mở ra hình thức lảm nhảm sao? Trần đạo này có hay không quá không khách khí rồi.
Nhưng mà, Trần Lâm tựa hồ cũng không phải muốn lấy được đáp án từ cậu, tự mình nói.
"Thời điểm tôi biết Triệu Khải xảy ra chuyện, liền bắt đầu hoài nghi Tiểu Lỗi."
Tô Thanh Việt ý thức được Tiểu Lỗi – Tiền Lỗi này chính là bạn trai Trần Lâm.
"Bắt đầu từ năm ngoái, hắn không biết làm sao, vẫn luôn thúc giục tôi kết hôn, giống như chỉ có hôn ước mới có thể khóa quan hệ giữa tôi và hắn..."
qingyufighting.wordpress.com
Từ Trần Lâm miêu tả, Tô Thanh Việt lại nghe được một câu chuyện xưa cẩu huyết nữa. Cậu cảm giác sinh hoạt nhà người ta tại sao đều phức tạp như vậy chứ!
Trần Lâm cùng Tiền Lỗi kết giao nhiều năm, quan hệ giữa hai người đều đã sớm được người ngoài biết rõ, nhưng Trần đạo bề ngoài thoạt nhìn ngăn nắp đẹp