Tô Thanh Việt vẫn nhớ lần trước sau khi cậu uống say, bản thân làm một số chuyện vô cùng xấu hổ. Tuy rằng không biết thật giả ra sao, nhưng dù sao lúc ấy thật sự gây chuyện sau khi uống, sợ lần này lại sẽ xuất hiện vấn đề gì, khi uống rượu ở bên ngoài cậu vẫn luôn lướt qua liền ngừng.
Nằm ở trên giường Tô Thanh Việt đầu óc nháy mắt trống rỗng, cậu không biết mình tiến vào gian phòng này như thế nào.
Thân thể mềm nhũn như bông, không có sức lực, giống như là trúng mê dược.
Tô Thanh Việt bình tĩnh lại, âm thầm dùng nội lực vận hành một vòng, một lúc sau đầu óc mới trở nên thanh tỉnh hơn.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh phát hiện nơi này là một gian phòng khách sạn, phòng rất lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn ít nhất cũng là khách sạn năm sao trở lên.
Tô Thanh Việt nghiêng tai lắng nghe một chút, phía nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước róc rách, hình như có người đang tắm rửa ở bên trong.
Tô giáo chủ rũ xuống mí mắt, bắt đầu điên cuồng vận chuyển nội lực, từng chút từng chút đem dược vật trong cơ thể bức ra ngoài.
May mắn chính là thời đại này dược tính cũng không như trước kia, hẳn là người xuống tay với cậu cảm thấy cậu tương đối dễ đối phó, cũng không hạ nặng tay.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, bên trong truyền đến tiếng bước chân của ai đó đang đi đến.
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc nhắm hai mắt lại.
Người nọ chậm rãi đến gần mép giường, từ tiếng bước chân nghe được, đây là một nam nhân có vóc dáng rất cao, bước chân phù phiếm, cảm giác như bị tửu sắc khoét rỗng thân thể.
"Chậc chậc"
Thanh âm truyền vào tai, Tô Thanh Việt thân thể cứng đờ, không nghĩ tới lại là hắn!
"Tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Chơi như vậy cũng quá không thú vị." Thanh âm nam nhân tựa hồ mang theo điểm tiếc nuối.
"Bất quá trước cởi quần áo nhìn xem cũng không tồi." Lời này mang theo nói không nên lời hạ lưu cùng vội vàng.
Tô Thanh Việt phối hợp chậm rãi mở ra hai mắt. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Lâm trước mắt, trong mắt mang theo sợ hãi. (so deep =]]])
"U, tỉnh rồi?" Trần Lâm vừa mới tắm xong, chỉ vây quanh một cái khăn tắm ở hạ thân, khuôn mặt thoạt nhìn rất anh tuấn vốn dĩ được bảo dưỡng thoả đáng giờ phút này mang theo nụ cười khiến người khác vô cùng chán ghét. Tô Thanh Việt nhìn thấy chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
Nhưng mà, Tô Thanh Việt còn có có một số việc chưa hiểu rõ, chỉ có thể diễn cùng hắn.
Tô Thanh Việt thoạt nhìn dường như vô cùng tức giận, nhưng mà ánh mắt lại co ro nhìn hắn.
"Trần đạo, ông... Đây là có ý gì?"
Trần Lâm cúi người xuống, như là nhìn một món đồ chơi thú vị đem Tô Thanh Việt từ đầu đến chân đánh giá một lần. Thậm chí còn vươn tay ở trên chân trắng nõn mượt mà của Tô Thanh Việt nhẹ nhàng mà sờ soạng một cái, mang theo hàm súc nói không nên lời.
"Tôi có ý gì, cậu không nhìn ra sao? Hẳn là cậu không xa lạ gì mới đúng?"
Tô Thanh Việt nhẫn nại xung động muốn đem hắn một cước đá văng ra ngoài, dưới chăn tay mò đến túi tiền.
Không biết có phải yên tâm đối với cậu hay không, Trần Lâm vậy mà không lấy điện thọa di động của cậu đi.
Tô Thanh Việt sờ soạng đem ghi âm mở ra. Cảm tạ giờ phút này Trần Lâm đang tiến hành sờ soạng 360 độ chân cậu, cũng không chú ý tới động tác của cậu.
"Tôi không hiểu Trần đạo đang nói cái gì." Tô Thanh Việt ra vẻ giả vờ trấn định nói.
"Giả vờ, còn giả vờ, người giống như cậu tôi đã thấy rất nhiều." Trần Lâm nâng lên thân, tươi cười tựa như thấy một nhóc con bướng bỉnh, vươn tay nhéo cái mũi của cậu một cái.
Tô giáo chủ sắc mặt tái nhợt, cái tay kia vừa mới sờ qua chân của cậu, theo cậu thấy, Trần Lâm hiển nhiên chưa rửa chân cho cậu đâu.
ĐM! Thật mẹ nó muốn đánh người.
Trần Lâm tay dọc theo cổ Tô Thanh Việt dần dần đi xuống, cũng không đối với cậu làm cái gì, chỉ là đem tay đặt ở trên quần áo của cậu chậm rãi chuyển động lui tới, mang theo sắc ý cùng hương vị khác nói không nên lời.
Thoạt nhìn tựa như đang chậm rãi hưởng dụng một bữa tiệc lớn vậy.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ nghĩ đến người lời hắn nói ở bệnh viện ngày đó, cảm thấy người có bệnh sợ không phải Tiền Lỗi, hẳn là trước mắt người này đi!
"Bảo bối, cậu thoạt nhìn so với tưởng tượng của tôi mỹ vị hơn rất nhiều, không biết cái tên Triệu Khải kia có làm như vậy với cậu không?" Lúc nói đến Triệu Khải, trên mặt Trần Lâm thoáng hiện lên một mạt ý cười dữ tợn, mang theo không cam lòng cùng hận ý.
Tô Thanh Việt rũ xuống tầm mắt, không nghĩ để hắn nhìn ra sát ý trong con ngươi mình.
"Kỳ thật tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi Trần đạo?"
"Ồ, cậu nói đi." Trần Lâm nhấc mũi lên, phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị ở trên người cậu ngửi ngửi.
"Ông hận Triệu đạo như vậy sao? Là vì tình, hay là bởi vì hắn luôn là chèn ép ông?"
Trần Lâm tựa như nghe thấy được chuyện gì chê cười vươn tay, một phen kéo quần áo trên ngực Tô Thanh Việt, "Chèn ép tôi? Cậu dựa vào cái gì cho rằng hắn có thể chèn ép tôi?"
Tô Thanh Việt bất động thanh sắc quay mặt đi, vừa rồi cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Lâm tựa hồ uống không ít.
"Hắn rốt cuộc có cái gì bản lĩnh, cái gì vương không thấy vương, năm đó nếu không phải tôi, hắn có thể có hôm nay." Trần Lâm giống như là phát tiết đột nhiên duỗi tay xé ra một loạt cúc áo trên quần áo của Tô Thanh Việt, lộ ra lồng ngực trắng nõn đơn bạc.
Tô Thanh Việt dần dần nắm chặt song quyền, cậu hỏi thật nhanh: "Ông cảm thấy hắn thành danh là bởi vì ông, cho nên ông liền thiết kế hãm hại hắn đúng không? Mọi chuyện xảy ra ở đoàn phim Tuyệt Thế đều là ông ở sau lưng tự biên tự diễn đi? Tiền Lỗi tuy không vô tội, nhưng ông mới là người ở phía sau sai sử."
Nguyên bản Trần Lâm muốn làm chút gì đó đột nhiên ngừng tay, ánh mắt không rõ nhìn thiếu niên dưới thân, đột nhiên cười nói: "Tôi