Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Năm phút đồng hồ phỏng vấn Tô giáo chủ


trước sau

Mặc kệ nói như thế nào, vụ việc xảy ra lúc đoàn phim Tuyệt Thế đóng máy lấy việc Tiền Lỗi bị bắt bỏ tù mà kết thúc. Sư phó đạo cụ của đoàn phim tham dự chuyện kia cũng bị phán tội, Triệu Khải tuy rằng thất vọng, nhưng ngầm cấp cho con gái sư phó đạo cụ một số tiền dùng để trị bệnh.

Toàn bộ sự kiện của đoàn phim Tuyệt Thế cứ như vậy được phía chính phủ phát ra một phần thuyết minh, đồng thời dựa trên kết quả điều tra của cảnh sát cùng để đưa ra phán quyết cuối cùng, chỉ là nội dung cụ thể như thế nào lại không công bố, ngoại giới suy đoán như thế nào bọn họ cũng không có khả năng khống chế.

Chẳng qua kết quả cuối cùng của chuyện này lại là một hồi pháo nổ vang động của bộ phim Tuyệt Thế Giang Hồ, vô số lời đồn đãi trên weibo muốn xem bộ phim truyền hình biến đổi bất ngờ này.

Đồng thời, sự tình của Diệp Lệ Hành và Tô Thanh Việt cũng tiến vào tầm mắt đại chúng, tuy rằng mỗi người nói một kiểu, nhưng những cái đó đều chỉ là suy đoán, cũng không có bất luận cái gì phía chính chủ thuyết minh quan hệ của hai người.

Diệp Lệ Hành đến M quốc đóng phim, Tô Thanh Việt tiếp tục dưỡng thương, trong lúc Diệp ảnh đế vội vội vàng vàng đã trở về vài lần, cho đến hơn hai tháng sau Tô Thanh Việt bình phục xuất viện.

Công việc của Diệp Lệ Hành cũng chuẩn bị kết thúc, nhưng là bởi vì thời điểm cuối cùng, cũng không khả năng trở về đón cậu xuất viện, chỉ có thể để cho Chu Thu Bân giúp hắn đón Tô Thanh Việt về nhà.

Diễn viên và nhân viên đoàn phim Tuyệt Thế đều rối rít chúc mừng Tô giáo chủ cuối cùng cũng xuất viện, Triệu Khải đặt một bữa tiệc lớn ở một khách sạn năm sao cao cấp, xem như vì cậu đón gió.

Nhưng giờ phút này, Tô Thanh Việt đang đối diện với cái gương phát sầu, bởi vì cậu phát hiện chính mình mập lên.

Quần tây lúc trước mặc vào nhỏ hơn một chút.

Kỳ thật, Tô Thanh Việt nhìn qua cũng không béo, chỉ là trước kia quá gầy, trên người không có mấy lượng thịt, ba tháng qua dưỡng được thêm một ít, những quần áo lúc trước tự nhiên đều không thể mặc nữa.

Tô Thanh Việt chọc chọc bụng mình, trắng trắng, mềm mềm, không hề có một chút thịt thừa, cũng không hề có một tí xíu cơ bắp nào...

Chuyện này quả thực chính là... Sấm! Giữa! Trời! Quang!

Tô Thanh Việt hốt hoảng đi ra khỏi phòng thay quần áo, có chút tuyệt vọng, cơ bụng tám múi còn chưa bắt đầu liền đã kết thúc.

Tô giáo chủ sau khi nhờ Chu Thu Bân mua cho mình một bộ quần áo, liền đi đến khách sạn Triệu Khải đặt, thế nhưng dọc theo đường đi đều không nhấc nổi tâm tình, vô cùng lười biếng.

Không ít người tới khách sạn, trước cửa còn có một số phóng viên tin tức giải trí đã sớm nghe tin, bởi vì lúc trước vẫn luôn không thể chính diện phỏng vấn Tô Thanh Việt, cho nên chỉ có thể ngồi canh ở chỗ này.

Ở trên đường, Chu Thu Bân cũng đã đem tình huống cậu sẽ gặp phải nói qua, Tô Thanh Việt nhìn như không chút để ý, nhưng lỗ tai đều nghe được.

"Đợi lát nữa xuống xe, chúng ta sẽ lưu lại năm phút đồng hồ để cho bọn họ phỏng vấn, cậu tự mình nói đi!" Chu Thu Bân nhìn bộ dáng Tô giáo chủ toàn thân uể oải dựa lưng vào trên ghế sau, hơi có chút đau đầu, không phải đã qua thời kỳ trung nhị sao, cái bộ dạng mất mát vì không có cơ bụng như thế này là ý tứ gì chứ.

Tô Thanh Việt lười nhác gật gật đầu.

Nhưng mà, trên thực tế, tình cảnh so với tưởng tượng của bọn họ còn muốn hoành tráng hơn nhiều.

Khoảnh khắc Tô Thanh Việt vừa bước ra khỏi xe liền phảng phất như thay đổi thành người khác, mặt mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, vô cùng thân sĩ.

Sớm đã ngồi canh lâu ngày phóng viên vây quanh đi lên.

Chu Thu Bân hiển nhiên đánh giá sai hình thức trước mắt, Tô giáo chủ lại không có thói quen mang quá nhiều người ra ngoài, thế nên trong nháy mắt liền bị một vòng lại một vòng microphone bao quanh.

Tô Thanh Việt khuôn mặt mỉm cười, không kiêu không vội, thoạt nhìn một chút cũng không giống như một người mới vào nghề.

Chu Thu Bân sử dụng toàn bộ sức lực bú mẹ mới che ở trước mặt Tô Thanh Việt, phòng ngừa nhóm người này đem cậu bẻ ra ăn vào bụng.

"Tô tiên sinh, lần đầu tiên tham gia quay phim truyền hình ngươi có ý kiến gì không?"

"Tô tiên sinh, đoàn phim Tuyệt Thế lần này xảy ra chuyện không may thật sự giống như lời phía chính nói sao? Có phải có nội tình gì không muốn người khác biết?"

"Có người nói cậu bởi vì quy tắc ngầm mới vào được đoàn phim, có thể giải thích một chút sao?"

"Tô tiên sinh, xin hỏi cậu cùng Dệp ảnh đế có quan hệ gì?"

Nhiều vấn đề liên tiếp được nhắc đến giống như pháo trúc bùm bùm tạc vào làm đau lỗ tai, hơn nữa đều mang theo công kích.

Tô Thanh Việt không chút hoang mang, đột nhiên duỗi tay rút ra một chiếc microphone từ trong tay một phóng viên nữ, nhân tiện liết mắt thẻ tên cô đeo ở trên cổ.

"Tên thật đẹp, người cũng như tên."

Thanh âm trong trẻo vang lên ở bên tai mọi người, như là mang theo một cổ ma lực, nguyên bản mọi người đang ầm ĩ đều an tĩnh xuống dưới.

Nữ phóng viên bị cậu lấy đi microphone đột nhiên đỏ mặt, mấy vấn đề đang định hỏi ấp ủ tốt ở trong đầu lập tức đều bay đến tận chín tầng mây, lúng ta lúng túng nói không nên lời.

Tô Thanh Việt đem microphone tiến đến bên miệng, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không nhanh không chậm nói: "Tuy rằng tôi rất muốn cùng mọi người nói chuyện thật lâu, nhưng hình như chỉ còn có năm phút đồng hồ, các ngươi muốn hỏi ấy nhỉ?"

Mọi người không nghĩ Tô Thanh Việt lại phối hợp như vậy, hoàn toàn không giống phương hướng mà lúc trước bọn họ dự đoán, vừa định mở miệng, Tô Thanh Việt đột nhiên lại nói.

"Tôi nhớ ra rồi, vừa mới có người

hỏi tôi lần đầu tiên tiến đoàn phim có cảm giác gì đúng không? Việc này, giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, dĩ nhiên là khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn vẫn là hưng phấn, dù sao đây cũng là một cơ hội khó có được."

Mọi người nhìn Tô Thanh Việt tự hỏi tự trả lời, đều có chút kinh ngạc, nhưng tố chất tu dưỡng chuyên nghiệp làm cho bọn họ không quên mở ra máy ghi âm.

"Còn có đoàn phim lần này xảy ra chuyện, mọi người cũng đều đã thấy được thông cáo từ phía chính phủ, đây là kết quả cuối cùng, còn có nội tình gì chưa lộ ra, nếu đều là nội tình, tự nhiên vẫn là để nội bộ bên trong xử lý là tốt rồi, không làm ảnh hưởng tâm tình của mọi người."

Lời này nói ra khiến cho mọi người tâm tình ngứa ngáy, rốt cuộc là nội tình gì, đây mới là mấu chốt a!

qingyufighting.wordpress.com

"Vừa mới có phải có người hỏi tôi có phải bị quy tắc ngầm hay không?"

Lần này mọi người đều ngưng thần nín thở, cảm thấy Tô Thanh Việt này thật sự là người kỳ ba, bởi vì vấn đề này rất ít người trả lời chính diện, cho dù có hỏi ra tới, cũng đều sẽ lừa gạt bỏ qua, nào có chủ động nói ra như vậy.

"Không biết theo như lời các vị nói quy tắc ngầm là chỉ cái gì, không bằng ai đó trước tiên giải thích cho tôi một chút."

Chuyện này, muốn giải thích thế nào. Loại chuyện quy tắc ngầm này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, vậy mà còn giả ngu giả ngơ. Đây chẳng rõ ràng là muốn lừa gạt cho qua đi sao. Chính là muốn thật giải thích, phải xuất khẩu như thế nào. Chẳng lẽ hỏi trắng ra, cậu có ngủ với ai để đổi lấy tài nguyên không à?

Cũng quá đắc tội với người rồi. Nếu ngày nào đó Tô Thanh Việt phát hỏa, cũng không phải là kéo thêm một kẻ thù sao, làm sao còn đào tin tức nữa.

"Nếu tất cả mọi người đều không biết vậy nhảy quá vấn đề này là được rồi, câu hỏi cuối cùng, tôi tựa hồ nghe thấy... Có người hỏi quan hệ giữa tôi và Diệp ảnh đế."

Thời điểm mọi người vẫn đang tiếc nuối đối với vấn đề hàm hồ trôi qua vừa nãy, kết quả lại nghe được một vấn đề càng thêm nặng ký.

Diệp Lệ Hành xuất đạo nhiều năm, tập hợp giá trị nhan sắc cùng với một thân kỹ thuật diễn tinh xảo, nhiều năm như vậy vẫn giữ mình trong sạch. Ngoại trừ từng có vài lời đồn cùng ảnh hậu Ngụy Hồng Như, dường như không có đề tài hay điểm đen gì.

Nhưng Ngụy Hồng Như đã công khai tình yêu, đối tượng không phải Diệp Lệ Hành. Những lời đồn ấy đều tự động sụp đổ.

Chính là nửa đường lại lặng yên không một tiếng động nhảy ra tới một người tên Tô Thanh Việt này. Làm sao lại không khiến người ta kinh ngạc.

Tô Thanh Việt trước tiên dừng lại một chút. Chu Thu Bân ở một bên không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tô giáo chủ, chỉ sợ cậu nói ra chuyện gì kinh thiên động địa. Sớm biết vậy trước khi ra ngoài phải soạn tốt kịch bản, cũng không đến mức cậu sẽ nói hươu nói vượn như vậy.

Nhìn xem cậu đang nói cái gì nè.

Tại sao đầu óc tui lại u mê, tin tưởng cậu như vậy chứ!

Hiện trường im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ chờ chực lắng nghe tin nóng.

Tô Thanh Việt không hề áp lực, chậm rãi mở miệng: "Lấy Diệp ảnh đế mị lực, cá nhân tôi cho rằng rất khó có người có thể cự tuyệt anh ấy..."

So hot. Đây là đang nói Diệp ảnh đế quy tắc ngầm cậu sao!

"Đáng tiếc, ông chủ có điểm bất cận nhân tình*, mỗi ngày đều đơn phương tương tư cũng không tốt, không bằng mọi người giúp đỡ tôi một tay, thay tôi truyền đạt tâm ý, thế nào?" Tô Thanh Việt nói xong, đột nhiên có chút tinh nghịch nháy mắt một cái.

*Bất cận nhân tình: Không gần, không theo thường tình con người, để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ.

Thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại có chút mang theo vui đùa.

Cho nên, lời này của cậu đến rốt cuộc là có ý gì? Đây là nói cậu đang đơn phương tương tư Diệp Lệ Hành đấy hả? Phải biết rằng người khắp cả nước đơn phương tương tư Diệp ảnh đế nhiều ơi là nhiều, chuyện này thì có cái gì hiếm lạ chứ.

Nói đến cùng, vẫn là không nói ra cậu cùng Diệp Lệ Hành đến rốt cuộc là có quan hệ gì a!

Tất cả câu trả lời đều thật thật giả giả, căn bản không có trọng điểm.

Ở một đầu khác, Chu Thu Bân thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lấy qua microphone từ trên tay cậu.

"Các vị, thời gian đã đến, nếu còn có vấn đề gì, chúng ta hẹn ngày khác lại nói." Nói xong, liền gọi bảo vệ khách sạn, che chở Tô Thanh Việt vào khách sạn.

Đứng ở thang máy Tô Thanh Việt thở ra một hơi, trang B cũng là một môn học a!

Cũng không biết Diệp Lệ Hành có nhìn thấy đoạn phỏng vấn này hay không. Dù sao câu nói cuối cùng kia thật sự có chút cảm thấy xấu hổ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, Tô giáo chủ cảm thấy chính mình đã vô cùng giỏi giang rồi.

Ở M quốc xa xôi, Diệp Lệ Hành nhìn weibo một loạt @ hắn vào weibo thay Tô Thanh Việt biểu đạt tâm ý, cảm thấy tim đập nhanh thêm vài phần.

Chết tiệt! Tại sao còn chưa quay xong chứ!

Vậy mà lúc này Tô giáo chủ đang ở khách sạn tham gia tụ hội liền có chút khổ bức.

Tô Thanh Việt cảm thấy số mình đúng là siêu cấp đen đủi, chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi cũng có thể gặp chuyện.

Cho nên thời điểm cậu mơ mơ màng màng nằm ở trên giường lớn ở khách sạn, nhìn nam nhân dang dần dần đến gần, cảm thấy tâm cảnh giác của mình mấy năm nay đều bị chó gặm mất rồi. ಥ_ಥ




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện