Trong phòng còn lại một mình, ta nhìn chằm chằm ánh nến đung đưa mà ngẩn người.
Kẻ điên thật sự có phu nhân, tuy rằng phu nhân đã chết nhưng đích xác là có phu nhân còn chút nữa sinh cho hắn hài tử.
Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao hắn luôn muốn ta sinh hài tử, hay gọi ta là “Niếp Niếp”, hắn hiển nhiên nhận sai xem ta thành Tiêu phu nhân.
Niếp Niếp của hắn căn bản không phải là ta.
Ta mang tâm sự ngủ, không nghĩ tới vừa chớp mắt đã đến hừng đông.
Khi ăn điểm tâm ta cùng ngồi cùng bàn với Hắc Ưng bảo, sau lưng là ánh mắt ngoan độc của bọn Ẩn Kiếm môn, nếu là ánh mắt là đao, ta e mình đã thành con nhím.
“Bảo chủ đâu?” Ta không thấy kẻ điên nên hỏi người ngồi cạnh ta là Tiêu Mạc Bắc.
Vì ta có Hắc Ưng ngọc bài, xem như là khách quý của Hắc Ưng bảo, cho nên được đãi ngộ cùng bảo chủ ngồi một bàn ăn cơm.
Tiêu Mạc Bắc bưng cháo liếc nhìn ra: “Đi gặp chưởng môn của Ẩn Kiếm môn bàn chuyện của ngươi.”
“Vất vả bảo chủ.” Ta cười cười.
Hắn dùng chiếc đũa đào đào trong bát: “Ngươi thật là người của Ma Giáo?”
“Ma Giáo tiền đệ tử.” Ta tăng thêm chữ “Tiền” trong câu trả lời.
“Ma Giáo tuyển đệ tử càng ngày càng không lựa chọn.”
Lời này có ý tứ gì? Ai.. ngươi có thể nói cho rõ ràng không! Chẳng phải ngày hôm qua ta bị hai tên rùa con kia đánh đến sưng mặt sao? Hết sưng vẫn là vẻ mặt tuấn đó nha, ca ca của ngươi lúc ấy còn nhìn khuôn mặt này kêu là bảo bối đó nha.
Ta một tay bưng bát, một tay cầm trứng gà luộc căm tức nhìn hắn, đột nhiên một bóng đen từ trên đầu bao trùm xuống ngồi bên cạnh ta. Ta nhìn thấy chính là kẻ điên.
Hắn lạnh lùng thản nhiên nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn tay ta đang cầm trứng gà. Ta cũng không biết đầu mình bị cái gì đem trứng gà đã bóc vỏ đưa cho hắn nói:“Cho ngươi ăn.”
Lời này vừa nói ra, bên kia lập tức truyền đến tiếng ho khan của Tiêu Mạc Bắc.
Tiêu Trọng Nam ngược lại rất trấn định tự nhiên, lấy quả trứng từ trong tay ta, còn nói:“Cảm tạ.”
“Khách khí khách khí!” Ngươi ngay cả những quả dại ngon lành cũng đem cho lão tử hết, cho ngươi ăn một quả trứng không tính cái gì.
Ba người trầm mặc mà ăn, trên bàn thật im lặng, quen nhìn kẻ điên ăn uống hàm hồ, lại nhìn Tiêu Trọng Nam nhã nhặn ăn uống thật không quen.
Chắc là cảm giác được ta thỉnh thoảng liếc nhìn, Tiêu Trọng Nam buông bát đũa xuống nhìn về phía ta: “Có chuyện liền nói.”
Ta sửng sốt: “À…… Lão nhân kia nói như thế nào?”
“Ngươi theo chúng ta đi, hắn không có ý kiến.”
Không ý kiến mới có quỷ, vừa thấy liền biết lão nhân kia là người thích lập công. Không thể ở trước mặt minh chủ lập công, vớt được chút tiền tài cũng tốt, huống chi trước mắt là đại kim chủ.
Ta cười cười nói: “Vậy thì quá tốt. Đúng, bảo chủ có thể gọi ta là A Thanh, là Đan Thanh.”
Tiêu Trọng Nam nhìn ta gật gật đầu, không hỏi gì nhiều.
Thực ra ta biết hắn căn bản không đem ta để ở trong lòng, bằng không cũng không cần chờ ta tự mình nói tên ra. Hiện tại quan hệ giữa ta với hắn mà nói chỉ là trên đường mạc danh kỳ diệu gặp gỡ vừa lúc ta có được ngọc bài của hắn, hắn có thể giúp ta tìm môn phái khác chu toàn đã là thiên đại vinh hạnh, thật sự không thể yêu cầu nhiều.
“Không biết sau khi võ lâm đại hội kết thúc bảo chủ có khởi hành trở về Hắc Ưng bảo”
“Đúng. Ngươi muốn theo chúng ta trở về hay muốn ta đưa ngươi đưa đến chỗ ngươi muốn đi?”
Thực ra ta không có chỗ muốn đi, nhưng lại không thể ở lại chỗ của người ta vì thế nói:“Bảo chủ chỉ cần nửa đường để ta đi là được rồi.”
“Ừh.” Hắn trả lời trước sau như một ngắn gọn.
Cái gọi là võ lâm đại hội, đơn giản là Võ Lâm minh chủ có quyết định trọng yếu triệu tập các môn các phái đến tuyên bố, hoặc là mở cuộc họp để mọi người thảo luận, như vậy một ngày là xong hết, cho nên võ lâm đại hội tổ chức hết ngày thứ hai chúng ta có thể lên đường.
Võ lâm đại hội tổ chức thế nào ta không biết, bởi vì ta sợ thấy người quen nên không đi. Thế nhưng nghe bọn chưởng quầy nói lần này vẫn là vì chuyện của Ma Giáo.
Hàn Nhất giáo một ngày không trừ, võ lâm một ngày không được an bình.
Một năm trước bọn họ cũng dùng khẩu hiệu như vậy bao vây tiễu trừ ta, nhưng ta nhớ rõ ràng trong nhiệm kỳ của mình đã tận lực căn dặn thủ hạ không làm chuyện gì gây tai họa cho võ lâm, cũng không biết thế nào là an bình thế nào là không được an bình.
“Võ Lâm minh chủ lần này gửi thư riêng cho bảo chủ của chúng ta mời người đến, ta nói khẳng định không có chuyện gì tốt rồi!” Trình Tiểu Vũ vừa cắn hạt dưa vừa cùng chúng ta phân tích.
Tiểu hài tử ngày đó bị ta dọa không nghĩ tới ngày hôm sau vẫn như cũ không mặt không mũi tới cửa đưa thuốc, ta thấy hắn cũng tốt nên cùng hắn trao đổi danh tự.
Hắn nói hắn tên là Trình Tiểu Vũ, là tiểu nhi tử của quản gia Hắc Ưng bảo, trách không được nhìn không giống đệ tử bình thường.
Ta hỏi hắn: “Vì sao tìm bảo chủ thì không có chuyện gì tốt?”
Tiểu hài tử bĩu môi: “Bởi vì bảo chủ chúng ta có tiền, mọi người đều hỏi vay tiền, không phải vay tiền