Ta bị hắn hỏi mà choáng váng, Tiêu bảo chủ cũng là nhân vật như thế này à.
“Không phải, ta tự mình cắn.” Ta xốc chăn tức giận chỉ cho hắn thấy: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều là bản thân ta tự cắn.”
Hắn nhăn mày càng sâu: “Ta không phải có ý này.” Hắn bóp trán, lấy ngón cái và ngón giữa đè lại huyệt Thái Dương của mình, nhắm chặt mắt: “Tối hôm qua phát sinh chuyện gì một chút ta cũng không nhớ nổi.”
Thực ra trong lòng ta đã có dự cảm, tối hôm qua hắn thực sự không thích hợp, ngược lại cũng không cảm giác hắn đang trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng nghe hắn nói như vậy trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút khó chịu.
“Thực ra cũng không có chuyện gì, mọi người đều là nam nhân, coi như một hồi mộng xuân, ta sẽ không nói gì cho người khác biết, bảo chủ cứ yên tâm đi.” Ta ra vẻ tiêu sái cười cười.
Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu không nói chuyện, ta thấy hắn không động tĩnh muốn chống đỡ ngồi dậy cùng hắn nói chuyện, không ngờ vừa cử động mông thì một cỗ đau đớn lan khắp toàn thân, tay chân ta mềm nhũn lại đổ trở về giường.
Hắn ngăn động tác của ta lại nói: “Ngươi không cần lộn xộn, ta đi tìm cho ngươi chút dược.” Dứt lời hất chăn lên lập tức nhảy xuống giường. Hắn cả người trần trụi vai rộng eo thon mông lại cong, một thân cơ bắp rắn chắc, bộ dáng này một chút cũng không giống bảo chủ lúc ban ngày trang nghiêm trầm ổn ngược lại khiến ta nghĩ đến kẻ điên.
Hắn đại khái cảm giác được tầm mắt của ta, thoáng nghiêng người, ta liếc mắt xuống khố hạ của hắn thấy tiểu đệ nặng trịch của hắn đang ngủ, mặt thoáng hồng vội vàng đem ánh mắt dời đi, mông càng đau.
Chẳng được bao lâu hắn quay trở lại, hạ thân đã mặc tiết khố, trên tay còn cầm bình sứ.
“Ngươi……” Hắn nghẹn cả buổi: “Tự ngươi bôi thuốc hay là ta giúp cho ngươi bôi?”
Ai có thể nghĩ đến bảo chủ Hắc Ưng bảo tung hoành thiên hạ cũng có ngày nói những lời không biết nói sao này?
Ta yên lặng tiếp nhận thuốc trong tay hắn, thở dài: “Bảo chủ à, ngươi có thể kêu người đưa đến cho ta một bồn nước trước được không?”
Không thể không nói, đồng dạng bị thao, ta càng nguyện ý bị kẻ điên thao hơn, ít nhất khi xong chuyện hắn hầu hạ thuần thục hơn Tiêu bảo chủ nhiều.
Lẽ ra bọn họ rõ ràng là một người, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Hắn ngẩn người, tầm mắt dạo trên người ta một vòng, sao đó nhướng mày bừng tỉnh đại ngộ nhặt y phục rơi trên mặt đất, một bên mặc y phục, một bên mở cửa đi ra ngoài, chắc là đi tìm tiểu nhị hỏi mượn bồn nước.
Một lát sau, cửa phòng gõ vang ta tưởng Tiêu Trọng Nam trở lại, còn nghĩ sao hắn lại đi nhanh như vậy, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh của lão Nhị Tiêu gia.
“Ca ca thức dậy chưa?”
Ốc lậu thiên phùng suốt đêm vũ, thuyền trì lại ngộ ngược gió, hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi, long du chỗ nước cạn bị tôm hí…… Ta đang lọt vào tình huống như thế này đây!
Đầu óc của ta trống rỗng, nghĩ y nghe trong phòng không ai lên tiếng trả lời không chừng sẽ bỏ đi, nên khẩn trương che miệng không dám thở. Kết quả Tiêu Trọng Nam đi không có khóa cửa, bị Tiêu nhị bảo chủ một cái đã đẩy ra được.
“Sao cửa cũng không khóa…… Ca, ca ở đâu?” Tiêu Mạn Bắc từng bước đến gần, tim của ta như nhảy ra khỏi cổ họng. Cảm giác này giống như bị phu nhân bắt gian tại giường vậy!
Ta giống sắp chết, đem chăn kéo cao đắp lên trên mặt.
Âm thanh Tiêu Mạc Bắc gần trong gang tấc: “Ca làm gì đắp chăn vậy? Không thức dậy muộn lắm rồi……” Ngoài cửa lại có động tĩnh, y chợt ngưng bặt, ta có thể cảm giác được tay y để trên chăn bông thu về, y hỏi: “…… Di, ca?”
Ngay sau đó ta nghe ở phía cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Trọng Nam, hắn nói: “Đi ra ngoài.”
Bên giường tiếng bước chân cấp bách đi về phía cửa phòng, Tiêu nhị bảo chủ hiển nhiên còn mờ mịt, y không biết ca ca mình đã xảy ra chuyện gì
“Ca ca…… Trên giường kia…… Không phải ca……” Tiêu Mạc Bắc nói năng lộn xộn với ca ca y, ta có thể tưởng tượng vẻ mặt y lúc này rất phấn khích.
“Đệ đi ra ngoài trước đi, việc này nói ra thì dài, sau này ca sẽ giải thích với đệ.” Hắn dừng một chút: “Đệ cho người đi mua một chiếc xe ngựa, chúng ta sẽ dùng nó lên đường trở về.”
Xe ngựa.. ta đoán chín phần chín là chuẩn bị cho ta, hiện cái mông này của ta đừng nói cưỡi ngựa ngay cả nằm cũng đau.
Tiêu Mạc Bắc qua một hồi lâu mới tìm về năng lực nói chuyện bình thường:“…… Dạ được, đệ đã biết.”
Nghe tiếng bước chân của y đã đi xa, ta đem đầu lộ ngoài chăn, nhìn thấy Tiêu Trọng Nam trong tay bưng bồn gỗ, dùng chân đóng cửa đi về phía ta.
“Hay là ngươi để ta ở lại chỗ này đi.” Ta nói với hắn.
Hắn đem bồn gỗ bưng đến bên giường để xuống, nghe vậy sửng sốt: “Ngươi không đi theo ta sao?”
Ta nhìn hắn giải thích:“ Đợi khi ta lên xe ngựa, nhị bảo chủ nhất định sẽ hoài nghi. Để người ngoài biết chuyện ta với bảo chủ sẽ làm tổn hại danh dự của bảo chủ, nếu đã như vậy, còn không bằng để ta ở lại chỗ này.”
Tiêu Trọng Nam rất tự nhiên vắt khô khăn, xốc một góc chăn lên giúp ta lau người, nói: “Mạc Bắc không phải người ngoài.”
“…… Vậy cũng không được đâu.”
Hắn đột nhiên nhìn về phía ta: “Ngươi cảm thấy để cho người khác biết ngươi thành người của ta thì rất mất mặt?”
Lúc này đổi thành ta ngây ngẩn cả người, lời này là như thế nào? Trọng điểm cũng không ở ý nghĩ này!
Tiêu Trọng Nam lại hỏi: “Để ngươi ở lại nơi này, ngươi có chỗ đi sao?”
“…… Không có.” Ta thành thật trả lời.
“Vậy có lộ phí không?”
“Cũng…… Không có.”
Vốn ta cũng muốn hỏi hắn mượn chút tiền nhưng hiện tại ta cùng hắn có “Quan