Thời tiết đang dần chuyển lạnh, ta đã ở sơn động dưới đáy cốc hơn hai tháng, cánh tay và chân trái bị gãy dần dần khỏi hẳn, tay tuy rằng không vận được khí lực, nhưng cử động đã không thành vấn đề, còn chân thì….
Ta đỡ vách động đi hai bước, rõ ràng chân bị gãy đi không vững vết thương vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, nếu lấy bộ dáng này đi ra khỏi sơn động, e rằng không đi được bao xa đã bị kẻ điên bắt đem về.
Chỉ có thể đợi vết thương khỏi hẳn, ta khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vết thương ở chân thở dài.
Tuy rằng hiện tại ta có thể đi có thể động nhưng kẻ điên vẫn không cho phép ta rời khỏi sơn động, nếu phát hiện ta đi ra ngoài khi hắn trở về sẽ nổi trận lôi đình.
“Không cho, đi ra ngoài” Hắn sẽ lặp lại những lời này, hai mắt mở to, lửa giận từ trong mắt lan tràn đến cổ, ta sợ hắn xúc động sẽ dùng một bàn tay ném ta vào tường.
Ta là người xuất thân từ Ma Giáo nên có thể co được dãn được. Hắn điên nên gọi ta là “Niếp Niếp” ta dám lấy chân đá hắn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, đến lúc hắn hung hăng như dã lang đầu đàn, ta ngược lại chỉ có thể im lặng giống như chim cút.
Tình thế tạo nên nhân cường a, đừng nói hiện tại tay chân ta đều bị thương, ngay cả khi tay chân hoàn hảo, với võ công của ta cũng đánh không lại hắn.
Ta không điên đấu với hắn, quay lưng với hắn nằm xuống, nghe được hắn ở phía sau phát ra tiếng thở hô hô thô suyễn và tiếng bước chân lo lắng, qua một hồi thì đi ra ngoài, sau đó rất nhanh lại trở về.
“Niếp Niếp……” Hắn cẩn thận đụng vào cánh tay của ta, ta không thèm để ý hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Hắn không chạm vào ta nữa, ta nghe thanh âm hắn đi qua bên kia sơn động cách chỗ ta ngủ không xa.
Ngày hôm sau ta thức dậy rất sớm, trở người, mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh hẳn lại bị một mảng lớn màu xanh lam choáng ở trước mắt làm ta giật mình, tập trung nhìn vào mới phát hiện là một đóa hoa dại màu lam.
Không thể tin được kẻ điên tuy bị điên rất nặng, nhưng mà cách dỗ nữ nhân ngược lại vẫn không quên.
Ta cầm lấy bó hoa kia cảm giác mũi có chút ngứa, ta hắt xì hai cái thật lớn, xoay người đem hoa ném về phía rào chắn bằng gỗ, nai nẹ kêu to một tiếng, cúi đầu chậm rãi đem hoa ăn luôn.
Sau đó ta chỉ tận lực ở trong động đi lại, không đi ra ngoài nữa.
Mỗi ngày kẻ điên ra ngoài kiếm ăn, ta một mình ngồi chờ ở trong động, thật sự nhàm chán liền chọc ghẹo nai mẹ. Con nai này từ khi bị xem như “Nhũ mẫu” được nuôi nhốt ở trong động, chân bị gãy lành rất nhanh, ăn ngon ngủ ngon, ngược lại béo tốt cường tráng hơn.
“Ngươi ngược lại có thể thích ứng tốt hơn so với ta.” Ta cầm một khỏa quả dại cho nó ăn.
Nó văn nhã mở cái miệng nhỏ nhai cắn nửa ngày, cũng không ngẩng đầu phản ứng ta.
Ta tiếp tục lầm bầm lầu bầu:“Lại qua một thời gian nữa ta sẽ đi, trước khi đi ta thả ngươi có được không? Lúc hắn phát hiện không có nhi tử, không cần sữa của ngươi, phỏng chừng sẽ muốn làm thịt ngươi.”
Đột nhiên nai mẹ như là nghe hiểu những lời ta nói, không ăn nữa lỗ tai hơi hơi run run, lập tức nhìn về phía ta.
“Biết sợ?”
Nó đột nhiên kích động dùng thân thể chạm vào rào chắn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu kinh khủng.
Ta ngẩn người:“Ngươi cũng không cần sợ như vậy chứ?”
Nói xong câu đó ta lại cảm giác được có gì không ổn, loại cảm giác này đại khái có thể gọi là trực giác của một người luyện võ đi.
Ta xoay người gắt gao nhìn chằm chằm cửa động, đồng thời cầm lấy vũ khí có thể thuận tay có được là một cây gậy gỗ.
Tiếp theo ta cảm giác được việc này càng lúc càng không ổn, một cái đầu quái vật lớn lắc lư xuất hiện ở cửa động, trong miệng chảy ra nước dãi, một con mắt bị mù, thoạt nhìn hung ác dị thường, đúng là một con gấu rất to lớn.
Ông trời muốn hại ta. Lúc đó trong đầu ta chỉ có thể nghĩ đến mấy chữ này.
Nhưng rất nhanh ta lấy lại tinh thần, ngừng thở, cẩn thận xê dịch đến đối diện rào chắn. Ta nghĩ trong động có một con nai béo tốt thì nói không chừng con gấu sẽ không công kích ta mà đi tập kích nai mẹ, như vậy tốt xấu ta gì ta cũng có thêm thời gian để tự