“Ta từ nhỏ trưởng thành ở Ma Giáo, được lão giáo chủ thu dưỡng, các sư huynh đệ cùng ta lớn lên dã tâm bừng bừng, một lòng muốn kế thừa y bát của lão giáo chủ thống lĩnh Ma Giáo nhất thống giang hồ. Nhưng bọn hắn cũng không ngẫm lại, nhất thống giang hồ sao có chuyện dễ dàng như vậy? Ta ngược lại không có dã tâm lớn như vậy chỉ mong một sư huynh đệ nào đó bước lên bảo tọa giáo chủ có thể phóng ta một con ngựa, để ta rời khỏi giáo đi tìm tự do, nhưng thiên tính vạn tính, không tính đến mình cuối cùng lại là người thắng cuộc……” Ta cười cười: “Bọn họ đều nói ta là ngư ông, là hoàng tước, nghĩ ta là người tâm cực kỳ âm hiểm, nhưng ta biết mình rõ ràng là ‘Cá trong chậu’, bởi vì một đám bị quyền thế làm mê choáng đầu óc không biết lý do thực sự.”
“Ta mới làm giáo chủ không tới một năm đâu, chính đạo võ lâm ăn no không có việc gì làm đến bao vây tiễu trừ ta. Ta nghĩ: giáo chủ làm cũng đã làm, dù như thế cũng phải làm cho tốt, ta không thể làm xấu bảng hiệu, liền dẫn dắt giáo chúng phấn khởi phản kháng. Một lần phản kháng, làm mình làm thiếu chút nữa thi cốt không còn……”
Ta chưa bao giờ nhàn hạ thoải mái cùng người khác nói chuyện xưa của ta, thế nhưng không biết thế nào ta lại có thể tâm sự với kẻ điên nhiều như vậy, có lẽ vì hắn sẽ không nói cho người khác nghe. Trong mấy tháng này ta không có việc gì làm thì cứ ngồi mà nói, không bao lâu đã kể hết một đời của mình.
Nhưng hắn biết nhiều chuyện của ta, ta thì ngay cả hắn tên gì cũng không biết.
“Niếp Niếp.” Kẻ điên một người không biết loay hoay cái gì, ngồi ở cửa động thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía ta, vừa thấy ta liền lộ ra nụ cười xán lạn.
“Kẻ điên.” Ta thấy hắn gọi ta, thuận miệng cũng trả lời, sau đó nhặt lên một quả mọng ném một khỏa vào miệng.
Mấy ngày hôm trước ăn thịt gấu nướng, hai người ăn vài ngày cũng chỉ ăn hơn phân nửa con gấu, cuối cùng đành phải kéo ra ngoài động đào hố chôn. Kẻ điên băn khoăn là ta đang “Có thai trong người” ăn thịt để lâu không tốt, nên hái rất nhiều quả mọng bọc trong lá cây mang về cho ta ăn.
Ban đầu ta không thích ăn mấy quả này, nhưng thấy ăn thịt hoài cũng ngán không có việc gì lại sinh ra thói quen ném vào trong miệng một hai quả, mà đa số thời gian ta đều không có việc gì làm cho nên một bao lớn quả mọng rất nhanh thấy đáy.
“Niếp Niếp.” Hắn buông xuống cái gì đó trong tay đến gần ta.
Ta đem một quả mọng cuối cùng ném vào trong miệng hỏi: “Ngươi làm gì?”
Hắn nhìn chằm chằm ta một lát, sau đó liếm vào khóe miệng ta một ngụm, ta cả kinh thiếu chút nữa không nhịn được đánh hắn bổ nhào.
“Ngươi là cẩu hả!” Ta trừng hắn, lấy tay áo lau miệng.
Kẻ điên cười ha hả ngồi xuống bên cạnh ta nói: “Niếp Niếp thích, ngày mai lại hái nữa.”
Ta không kịp phản ứng, một hồi lâu mới hiểu hắn ám chỉ cái gì, trong lòng có chút cảm giác khác thường.
Kẻ điên này không biết trước khi điên có thê tử không, nếu có chắc sẽ đối với nàng rất là yêu thương, chỉ sợ nàng muốn mặt trăng trên trời người này cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy xuống.
Ta áp chế cảm giác cổ quái kia hỏi hắn: “Ngươi vừa ở nơi đó bận rộn cái gì vậy?”
Kẻ điên mắt sáng lên, chạy đến cửa động loay hoay lấy cái gì đó đến trước mặt ta, là một trường mâu được mài thập phần sắc nhọn.
“Niếp Niếp, cầm.”
Ta do dự tiếp nhận, nhẹ nhàng thuận tay, ngược lại là một vũ khí phòng thân rất tốt.
“Cho ta? Ngươi sợ ta lại bị gấu tấn công?” Sơn cốc này không phải có rất nhiều gấu chứ?
Kẻ điên lắc lắc đầu: “Không phải gấu.” Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trời lạnh, không có thức ăn, nguy hiểm.”
Ta nghe lập tức đã hiểu ý hắn, trong cốc thức ăn có hạn, thêm thời tiết chuyển lạnh không thể săn bắt, mãnh thú sẽ trở nên càng nguy hiểm.
Nhưng ta sẽ không ở đây đến mùa đông ……
Nắm trường mâu nhắm mi mắt, qua nửa tháng ta có thể hoàn toàn đi lại tất nhiên sẽ rời khỏi sơn cốc. Chỉ là không biết sau khi ta đi kẻ điên sẽ thế nào……
Là thương tâm một trận rồi sau đó quên ta hay là phát hiện không thấy ta sẽ đi khắp nơi tìm ta, tìm không thấy qua một thời gian cũng sẽ quên ta Hoặc là vẫn nhớ ta nhưng đến khi lại nhặt một người rớt xuống vách