Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

96: Nói Đi Là Đi


trước sau


Cô thấp giọng nói xong rồi bỏ đi với một vẻ mặt phức tạp.

Phong Hành Diễm sờ sờ môi, nửa ngày cũng chưa hiểu ý của cô là gì.

“Bàng Thất?”
“Có tôi!” Bàng Thất đưa lưng về phía Phong Hành Diễm hô to một tiếng!
Phong Hành Diễm biểu cảm trở nên xúc động, rồi lại có chút không dám khẳng định.

“Cậu nói xem ý của phu nhân là gì?” Có phải cũng là ý muốn của anh không?
Bàng Thất bắt đầu khinh bỉ chỉ số thông minh của thiếu gia nhà mình.

“Ý của phu nhân là, chính xác là cho thiếu gia ngài một cơ hội!”
“Thật ư?!” Hai mắt Phong Hành Diễm sáng ngời! Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm các thuộc hạ của anh!
“Các cậu chắc chắn cô ấy là có ý này?!”
Bị Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ đều đồng loạt gật đầu! Sao có thể để thiếu gia mất hứng? Nhà người đang nói đùa sao!
“Ha!! Tôi biết rồi!” Phong Hành Diễm nắm tay đập vào nhau, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh!
“Tôi biết rồi! Thương Trăn? Trăn Trăn! Em chờ anh với!”
Mọi chuyện tiếp theo đều vô cùng suôn sẻ, có đồ vật mà Thương Trăn mang đến, cuộc nghiên cứu đều được có bước tiến dài về chất lượng! Bọn họ đang ở tìm những dược vật khác để hoàn thiện phương thuốc khắc chế bệnh cúm, mà Thương Trăn người mang đến ba loại thảo dược này, bất tri bất giác đã trở thành trung tâm của nhóm chuyên gia!

“Thật đúng là hậu sinh khả uý mà!”
Vào giữa giờ ăn trưa, một tiến sĩ năm mươi mấy tuổi thở dài, cảm giác những làn sóng trước như mình sắp bị dập chết ở trên bờ cát rồi!
*làn sóng trước: thế hệ trước.

“Thật sự lợi hại, không chỉ thông thái, kiến thức cơ bản cũng rất vững chắc! Những lý luận đưa ra cũng rất nâng cao! Mới mười tám tuổi, con gái được như thế cũng đều không nhiều lắm!”
Một cái ông chú râu dài khác cũng nói đúng trọng tâm.

“Nếu như tôi có đồ đệ như vậy thì tốt rồi, anh không biết, cưỡng bách áp lực, có người nhét người vào cho tôi tôi không thể không thu nhận, nhưng mà hạt giống tốt như thế này lại không có đến một người!”
Tất Phúc Thành là lão đại của nhóm người không thể nghi ngờ, lúc nhìn về phía Thương Trăn ánh mắt vô cùng tiếc hận, vợ sắp cưới của cậu Phong, bọn họ cũng không dám tùy tiện muốn a.

Mà người bị bàn tán lúc này một bên ăn cơm, một bên viết viết ở trên bàn cơm.

Chỉ thiếu chút nữa, cô cảm thấy cô sẽ nhanh chóng có thể chế tạo ra thuốc con nhộng tiêu độc ở kiếp trước, nhưng rốt cuộc là thiếu thành phần gì?
“Ăn cơm!”
Dưới con mắt nhìn chăm chú của nhiều người, Phong Hành Diễm đẩy bát cơm đến trước mặt cô, nhưng mà Thương Trăn cứ như là không nhìn thấy vậy, miệng lẩm bẩm.

Trong nhà ăn, mọi người đều dùng một loại ánh mắt xem kịch vui mà nhìn lại đây, mỗi ngày xem Thương Trăn cùng Phong Hành Diễm đụng chạm dường như cũng là một loại giải trí.


Ai có thể tưởng tượng, một đại thiếu gia sấm rền gió cuốn ở trên thương trường, lúc chỉ huy lại anh minh thần võ, ở trong nước càng là oai phong một cõi, ở trước mặt Thương Trăn, sẽ …….

cúi đầu làm thiếp như vậy! (không hiểu đoạn này lắm)
Ánh mắt trêu ghẹo của mọi người Phong Hành Diễm thấy không quen, thấy Thương Trăn không để ý tới anh, sau khi nghiến răng nghiến lợi một phen, cuối cùng anh vẫn chịu thua, từng miếng từng miếng đút đến bên miệng cô, Thương Trăn ăn từng miếng hết sức bình thường!
Sắc mặt Phong Hành Diễm vốn đang xanh mét liền nhu hòa đi một chút, tay không ngừng đút cô ăn, thỉnh thoảng còn giúp cô lau miệng, một màn này nếu như bị ba anh thấy được, chỉ sợ sẽ cho rằng Phong Hành Diễm bị ma nhập!
Chao ôi bón ăn! Chói muốn mù mắt rồi!
Một đám cận vệ và một đám nhân viên làm việc vưa ăn cơm, vừa nhìn trộm bên này.

Trai đẹp gái xinh kết hợp đi đến đâu cũng là cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là nhìn một đại thiếu gia nam tử hán dịu dàng tình cảm, thật là…… Chỉ số cảm xúc mạnh mẽ bùng nổ mà!
Bởi vì nguồn tài nguyên khan hiếm, cho nên đồ ăn của bọn họ hết sức ít ỏi, Phong Hành Diễm ngồi ăn không biểu cảm gì, hơn nữa còn luôn lấy thân làm gương ăn uống giống với bọn họ.

Nhưng hiện tại anh có chút bất mãn, đây là cái bát cơm gì? Màu sắc xỉn và mềm oặt, mỗi ngày Trăn Trăn đều phải trí óc quá độ sao có thể ăn những thứ này?
“Em ăn tạm một chút, buổi tối anh điều đầu bếp tới đây, đợi lát nữa anh cho người đến bìa rừng săn thú, bữa tối cho em ăn thịt nướng, thế nào?”
Mọi người té xỉu! Đừng bất công như vậy chứ!
Lần trước có cô trợ lý nào đó oán giận đồ ăn khó ăn, cậu Phong nghe được trực tiếp miễn trừ khẩu phần ăn của cô ta, để cô ta về sau tự mình giải quyết! Thế nào mà tới lượt Thương Trăn này lại biến thành bị

ủy khuất, cô gái kia cũng ủy khuất mà? Chúng ta đều là một đóa hoa yêu kiều có được không?
Thương Trăn liếc mắt nhìn anh, đại thiếu gia Phong Hành Diễm này giáo sư cũng còn phải nhịn, cô thì không thể.


Cho nên cô nói, “Không sao, tôi cảm thấy ăn khá ngon.


Phong Hành Diễm mặt mày dịu dàng ngay lập tức, Trăn Trăn quá quan tâm không phải sao?
Trái tim này đã nghiêng lệch không giới hạn rồi!
“Thiếu gia, không hay rồi!”
“Sao vậy?” Sắc mặt Phong Hành Diễm đột nhiên nghiêm túc, nhà ăn vốn đang tràn đầy cơm chó ấm áp lãng mạn trong nháy mắ giăng đầy mây đen, ba chữ không hay rồi, ở chỗ này mà nói thường đại biểu cho cái chết.

“Có một đội quân đang tới để giết chúng ta! Trang bị vũ khí hoàn hảo, nhìn liếc qua cũng có tới một ngàn người!”
Phong Hành Diễm đứng dậy, “Quân đồn trú cộng thêm chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Tám trăm.


“Trước tiên thông báo cho quân đội tới chi viện, sau đó triệu tập mọi người lại, chúng ta vũ khí đầy đủ, bọn họ dám đến, vậy chúng ta dám giết!”
“Vâng!”
Sát khí xung quanh người Phong Hành Diễm như là có thể làm nổ bầu không khí! Ánh mắt anh sắc bén khóa trụ Tất Phúc Thành, phân phó nói.

“Nhất định là quân địch đã nhận ra được hành động của chúng ta, muốn tới phá hoại, bây giờ giải được bệnh cúm chính là mấu chốt quyết định trận chiến này, giáo sư Tất, sứ mệnh của ông nặng nhất, đợi lát nữa ông mang theo người của bệnh viện rút lui về quân khu phía nam, nếu giữ được, tôi cho người thông báo bọn ông quay lại, nếu không giữ được, bọn ông cũng nhất định phải bảo toàn chính mình!”
“Như vậy không được?” Tất Phúc Thành lộ biểu tình khó xẻ, “Trận đánh tới nhất định là thương vong rất lớn, chúng tôi đi rồi, ai tới cứu giúp trị thương?”
Phong Hành Diễm ý bảo ông yên tâm, “Tôi có mang theo một nhánh quân y tới, lát nữa bọn họ ở lại, bọn các ông đi!”
Tất Phúc Thành muốn ở lại hỗ trợ, nhưng rồi cũng biết nặng nhẹ, những chuyên gia như bọn họ được cử tới là để giải phá bệnh cúm, nếu như bị giết, kế hoạch của quân địch liền được như ý nguyện.


Cho nên Tất Phúc Thành gật gật đầu, mang theo các tư liệu quan trọng, cùng với các giáo sư rút lui trước, Phong Hành Diễm phái thủ hạ thân thuộc đi hộ tống, bọn họ chỉ có vài người, mục tiêu không lớn, hẳn là không có vấn đề.

Sau khi phân phó một loạt chuẩn bị cho chiến tranh xong, Phong Hành Diễm cuối cùng nhìn về phía Thương Trăn.

Đằng sau sự kiên định, đột nhiên có loại sợ hãi.

Thương Trăn…… Là anh liên lụy cô, cô vốn là đi khai giảng vào ngày mai, cô vốn nên ở trong phòng học!
“Em đi cùng giáo sư Tất đi!”
Thương Trăn mím môi, sau đó gật đầu, “Bảo trọng.


Cô không nói hai lời liền đi rồi, làm Phong Hành Diễm an tâm rất nhiều nhưng lại có chút mất mát……
Thật ra anh còn có chuyện muốn nói, bởi cì anh cũng không xác định lúc này có thể toàn thân rút lui không, anh sợ xoay người lúc này chính là vĩnh biệt!
Nhưng mà nhìn thấy Thương Trăn bỏ đi, anh chỉ có thể siết chặt súng.

Chỉ có sống sót, anh mới có thể cùng cô sống bên nhau, lần trước hình như cô đã nói cho anh cơ hội, mấy ngày nay anh không có bức ép cô, bởi vì anh cảm thấy mình vẫn còn thời gian.

Nhưng, nếu lúc này đây có thể sống sót, anh nhất định phải bắt cô cho anh một câu trả lời chuẩn xác!
Rất nhiều người không khỏi lạnh tim, trong khoảng thời gina này cậu đối đãi với Thương Trăn thế nào, bọn họ đều rõ như ban ngày, bọn họ vốn cảm thấy, Thương Trăn nhất định chết cũng không đi, cùng sống chết với cậu Phong, ai biết cô vậy mà lại không nói hai lời đã bỏ đi rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện