Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

97: Quá Làm Anh Thích


trước sau


Trên đường, đối mặt với ánh mắt muốn nói lại thôi của quân lính và các giáo sư, Thương Trăn khẽ mỉm cười.

“Mọi người muốn hỏi vì sao tôi không ở lại?”
Một quân lính trẻ tuổi trong đó gật gật đầu, cậu ta người trong nước được Phong Hành Diễm mang tới đây, rất trung thành và tận tâm, lần đầu tiên cậu ta thấy thiếu gia nhà mình thích một người đến như vậy, người này tuy rằng rất thông minh, nhưng cũng quá tuyệt tình.

Thương Trăn bật cười, “Các người không hiểu rõ anh ấy, nếu lúc đó tôi nói muốn ở lại, như vậy chúng ta giờ vẫn còn chưa ra ngoài được, hoặc là, tôi sẽ bị anh ấy trói lói xe.


Mọi người có chút kinh ngạc nhìn cô, mà Thương Trăn nhìn về bệnh viện phía sau lưng, nhàn nhạt nói.

“Ở lại thì nhất định phải ở lại, chẳng qua là hiện giờ anh ấy rất bận, tôi lười phải tranh cãi với anh ấy, tôi tới đây là vì cứu người, chuyện nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh dịch, là nhiệm vụ của giáo sư Tất, bây giờ chúng ta chia làm hai hướng, giáo sư Tất ông hãy mang giáo sư Canh và giáo sư Lý đi, cậu, đưa bọn họ đi, Bàng Thất, cậu mang mười người đi theo tôi.


Thương Trăn phân phó xong, liền trực tiếp kéo theo Bàng Thất ngơ ngác đi, thiếu gia muốn bọn họ tới để bảo vệ phu nhân, nhưng phu nhân lại không nghe lời, hiện tại cậu có nên đi mách lẻo hay không?
Thương Trăn liếc mắt nhìn cậu ta.


“Tôi vì muốn tốt cho thiếu gia của các cậu, cậu xác định muốn mách lẻo sao?”
Bàng Thất rùng mình cả người! Phu nhân thật đáng sợ, cô lại đọc được cả suy nghĩ!
*
Lúc này tâm tình Phong Hành Diễm hết sức âm trầm, lúc anh chỉ huy mọi người bố trí phòng thủ cả khuôn mặt đều âm trầm, Tả Kỳ thấy vậy, bất mãn nói.

“Cô Thương không đáng để ngài đối xử tốt như vậy.

” Cái người phụ nữ kia tham sống sợ chết, nói đi là đi luôn, sao có thể xứng đôi với thiếu gia của bọn họ?
Phong Hành Diễm lập tức u ám nhìn anh ta một cái, “Chờ chiến sự kết thúc, quay về nhận gia pháp! Tôi không cần cấp dưới chất vất chủ nhân bên mình!”
Tả Kỳ lập tức trở nên oan ức, mà Hữu Hoành vỗ vỗ bả vai cậu ta.

“Cậu để tâm chuyện không cần thiết rồi, nếu phu nhân tham sống sợ chết cô ấy đã không đến đây.


Tả Kỳ vốn là đang khó chịu liền trở nên sửng sốt, cảm thấy Hữu Hoành nói lại có chút ý đúng.

Tiếng súng đầu tiên vang lên, hai nhóm người liền giao chiến ở trong một thị trấn không có người, lực sát thương của vũ khí tầm nhiệt đủ để khiến người khác hài cốt cũng không còn, rất nhiều người đã vùi thân ở đây, còn có rất nhiều người bị thương, nhưng lúc này không có người nào dám đưa người bị thương đi, chỉ cần vừa động thì kết cục chính là bỏ mạng!

Mà lúc này Thương Trăn đáng ở phía sau đám người Phong Hành Diễm, cô dẫn theo người đi tìm kiếm ở trong thành phố, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chiếc xe phun nước.

Ở một nơi tràn ngập đống đổ nát như vậy, cho dù cô có ý nghĩ xấu xa thế nào cũng đều có thể đi làm, vì sao lại không lớn mật thử xem?
Lửa đạn càng ngày càng dày đặc, lúc này, bên trong phòng ốc ở hai bên đột nhiên phun ra nước, phía quân địch bị xối nước có chút khó hiểu, đây là để bọn chúng tắm rửa sao?
Nhưng rất nhanh chúng bọn chúng liền biết được lợi hại, chỗ da bị dính nước có loại cảm giác như bị bỏng, tuy không đến mức da tróc thịt bong, nhưng lại rất đau!
Bọn chúng vội vàng đem pháo súng nhắm ngay nhà lầu, sau đó tránh né trận mưa nhân tạo này, nhưng một lúc như vậy đã bị chết không ít người!
“Có người đang giúp chúng ta.


Đây vốn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng giữa lông mày Phong Hành Diễm nhíu loạn, luôn cảm thấy trái tim có gì đó mơ hồ!
“Yểm trợ những người vừa mới giúp chúng ta!”
“Vâng!”
Thương Trăn xa xa nghe được tiếng chỉ huy của Phong Hành Diễm, khẽ cong môi.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe phun nước chạy xéo tiến vào, tiến thẳng chỗ quân địch!
Trên xe không có ai, nhưng súng bắn nước tung tóe khắp nơi, làm đám quân phản loạn một thân ướt đẫm, tuy đau, nhưng cũng không phải là không nhịn được, lúc xe đi qua, bọn chúng sợ bên trong có bom, cho nên không dám cản, chỉ tránh né đi, cho nên một đám đều bị xối ướt người, vô cùng khó chịu!

“Khởi động kế hoạch số hai.


Thương Trăn nhìn từ xa, nói một câu qua bộ đàm.

Bàng Thất nghe xong vội vàng hành động, bọn họ từ kho hàng của bệnh viện, di chuyển từng bó từng bó đồ vật như nhánh cây ra, Thương Trăn

đã rải rắc rất nhiều thuốc bột ở mặt trên, sau khi đốt, khói đen mang theo một chút màu xanh lúc thổi đến hướng chiến địa.

Bởi vì là thổi từ phía sau Phong Hành Diễm thổi tới, nên quân địch không để ý nhieuefm Bàng Thất đốt lửa vài chỗ, dược của Thương Trăn cũng đã dùng hết.

Trong khoảng thời gian này cô không phải không có chuẩn bị, cô đã sớm đề phòng có người đột kích, mỗi ngày sai người của Phong Hành Diễm đi vào rừng đều không phải là đi chơi.

Sương khói càng ngày càng nhiều, người của Phong Hành Diễm người ngửi thấy chỉ cảm thấy gay mũi, nhưng những sương khói đó bay tới chỗ quân địch thì lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết!
Những cái đó sương khói hình như đã phát sinh phản ứng với chất gì đó trong nước, phàm là chỗ bị ướt nước đều như là bị tạt axit vậy, đau đến mức làm cho bọn chúng ngay cả súng cũng không cầm được!
Phong Hành Diễm tuy có chút bị bất ngờ, nhưng nếu lúc này không đánh thì khi nào đánh? Bọn họ thừa thắng xông lên, trong chớp mắt máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng!
Bọn họ tiến lên phía trước, những người bị thương tất nhiên sẽ ở nguyên tại chỗ, Thương Trăn vội vàng kêu người của bệnh viện đưa những người bị thương đó về, tốc độ của bọn họ rất nhanh, lại gọn gàng ngăn nắp, Phong Hành Diễm tiền tuyến đấu tranh anh dũng, mà Thương Trăn hoàn toàn thay thế Bàng Cửu về hậu cần, hơn nữa nét mặt còn bình tĩnh không hề sợ hãi, như là có thể làm an nhân tâm.

“Báo cáo phu nhân! Toàn bộ những người bị thương đều đã được mang đi!”
Lúc này ánh mắt Bàng Thất nhìn Thương Trăn vô cùng kính trọng, lại còn dùng hai chữ báo cáo để nói.


Thương Trăn cười điềm đạm, “Tốt lắm, ở đây không cần đến các cậu, các cậu ra tiền tuyến hỗ trợ đi!”
“Vâng!” Mười mấy người mang theo vũ khí tiến về phía tiền tuyến, lúc này thêm người chính là thêm một phần lực lượng!
Phong Hành Diễm cảm giác nhẹ nhàng đi không ít, tuy anh bị thương, nhưng đối phương bị đánh bại tháo chạy liên tiếp, đây chắc chắn là một niềm vui sướng khó nhịn!
Đột nhiên! Ánh mắt anh ngưng trệ!
“Bàng Thất?!!” Sự kinh hoảng này giống như là nhìn thấy quỷ sống! Nếu Bàng Thất ở đây, vậy……
Nghe thấy thiếu gia nhà mình gọi tên, Bàng Thất nhanh chóng vọt nhanh đến trước mặt anh, “Thiếu gia! Tôi đã quay lại!”
Ngữ khí tràn ngập tự hào này, làm Phong Hành Diễm hận không thể đập chết cậu ta!
Anh kéo Bàng Thất tới chỗ tối, cắn răng hỏi!
“Thương Trăn đâu?”
Vừa nói đến Thương Trăn, đôi mắt Bàng Thất liền sáng!
“Thiếu gia, cậu không biết phu nhân lợi hại thế nào đâu! Trong khoảng thời gian này cô ấy đã sớm chuẩn bị tốt, khói độc vừa rồi chính là bọn tôi thả……”
Cậu ta còn chưa nói hết, đôi mắt Phong Hành Diễm đã đỏ ngầu!
“Cô ấy quay lại? Không phải cô ấy đã đi rồi sao?!”
Bàng Thất ngừng thao thao bất tuyệt, hâm mộ mà liếc nhìn thiếu gia một cái, “Phu nhân sợ ngài lải nhải, làm chậm trễ chính sự, cho nên không muốn ồn ào với cậu, mới trực tiếp bỏ đi, nhưng mà đi chưa được bao xa liền quay trở lại…… Ngay từ đầu phu nhân đã không muốn rời xa thiếu gia, phu nhân, thực sự thích thiếu gia đấy……”
Phong Hành Diễm nghe vậy thì trong lòng nóng lên! Thậm chí mắt cũng nóng!
Người phụ nữ đáng chết này! Thật là quá không nghe lời! Quá không sợ chết! Cũng quá làm anh thích chết đi!
“Đáng giận! Cô ấy hiện giờ ở đâu?”
“Đang cứu người, phu nhân muốn tôi nói cho cậu, nói nếu cậu bị thương, cô ấy sẽ không để bất luận kẻ nào cho băng bó cho cậu, muốn cậu tự băng bó!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện