Phong Hành Diễm còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nơi này cần phải có anh trấn giữ mới được, chẳng qua là sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Tuy rằng bây giờ vẫn còn phải đánh trận, nhưng chiến thắng đã tới gần rồi, vì đề phóng những người đó dưới tình hình cùng đường bí lối sẽ nổi điên lên, Phong Hành Diễm đã sớm thúc giục Thương Trăn về nhà, thúc giục rất nhiều lần!
Thương Trăn đang thu dọn hành lý, mà Phong Hành Diễm cũng phải lên đường đi điều động phần súng ống đạn dược cuối cùng,, hai người sắp phải chia cách, Phong Hành Diễm rất là miễn cưỡng.
Đều do chiến tranh chết tiệt ở nước L, nếu không có chiến trận, có phải đây là một cơ hội rất tốt để bồi đắp tình cảm?!
Nhưng mà nếu không có chiến tranh thì Thương Trăn cũng sẽ không tới, hơn nữa có thể được Thương Trăn cho một cơ hội, đã là thu hoạch lớn nhất của anh trong chuyến đi này.
“Về nhà đợi anh!” Thái độ của Phong Hành Diễm rất cường ngạnh ôm cô, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc sắp phải chia ly thì lại không biết nói cái gì.
Thương Trăn trầm giọng nói, “Tôi vẫn còn rất hữu dụng, anh xác định không cần tôi ở lại giúp anh sao? Bên trường học xin nghỉ mấy ngày cũng không cso vấn đề gì.
”
“Không cần.
” Trong mắt Phong Hành Diễm hiện lên ý cười, Thương Trăn lo lắng cho anh, đây thật sự là một bước tiến tốt!
Nhưng mà sao anh lại không lo lắng cho cô được chứ? Anh trầm giọng nói.
“Thuốc giải được làm ra rồi, những kẻ đó bị cùng đường, nhất định sẽ càng thêm điên cuồng, em ở lại đây quá nguy hiểm, đi về trước đi, ngoan.
”
Thương Trăn thấy thái độ của anh quá kiên quyết, cũng đành từ bỏ, lần này cô tới đây, cánh bướm cũng đã vỗ cánh được một chút rồi, Phong Hành Diễm hẳn là sẽ không bị thương, hơn nữa vận chuyển xong lô vật tư cuối cùng này xong, Phong Hành Diễm cũng sẽ trở về, chỉ là chậm hơn mấy ngày so với cô mà thôi.
Thương Trăn gật gật đầu, sau đó Phong Hành Diễm đưa cô đi một đường đến trước phi cơ.
Nhóm người giáo sư Tất giáo thụ vẫn còn phải ở lai một thời gian, lúc này trở về chỉ có một mình Thương Trăn, cho nên chỉ điều tới đây một máy bay trực thăng loại siêu nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều tới đây Thương Trăn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ đều thích cô gái không nói nhiều lời nhưng một khi làm việc lại vô cùng tập trung này, mặc kệ lúc cô hạ độc hại người, hay lúc cô cứu người, sắc mặt cô đều là lạnh nhạt, nhưng sự lạnh nhạt này đều không làm người khác cảm thấy máu lạnh, ngược lại còn loại cảm giác làm an nhân tâm, như là có cô ở đây, chuyện to bằng trời nào cũng đều biến thành không có việc gì vậy.
Cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau trải qua hoạn nạn, Thương Trăn đã trở thành người bạn bọn họ vô cùng thích.
“Tiểu nha đầu, nghe nói cháu sinh viên đại học Hải Bác à?”
Thương Trăn gật gật đầu, “Cho nên chuyện phá được virus lần này, đừng tiết lộ cháu ra ngoài, cháu vẫn còn muốn an an tĩnh tĩnh đi học.
”
Ánh mắt khen ngợi của Tất Phúc Thành càng sâu thêm! Tuổi còn trẻ lại không màng danh lợi, có người như vậy ở đây, lo gì không có người nối nghiệp?
Ông gật gật đầu, “Yên tâm, chờ đến khi quay về, mấy ông lão chúng ta mời cháu ăn cơm, tiểu nha đầu cháu nhất định phải nê mặt đấy!”
Thương Trăn gật gật đầu, “Nhất định.
”
Chờ mọi người tạm biệt xong hết, Phong Hành Diễm mới đưa ba lô trong tay cho Thương Trăn.
Đôi tình nhân bọn họ mặc dù chưa làm rõ, nhưng là đã được công nhận rồi, cho nên lúc này ánh mắt của mọi người đều có chút ái muội.
Lúc này, máy bay trực thăng bắt đầu khởi động, tiếng gầm rú vang lên, làm cho mọi người phải lui lại, nghe không rõ Phong Hành Diễm cùng Thương Trăn nói cái gì.
Trong cơn gió lốc, Phong Hành Diễm nắm lấy tay Thương Trăn, đưa ba lô cho cô, Thương Trăn nhận lấy rồi muốn rời đi, lại bị Phong Hành Diễm nắm lấy sít sao!
Đây là muốn nói tạm biệt với cô ư? Không phải anh phải lập tức lên đường vật chuyển quân tư sao, thời gian cấp bách, có cái gì chờ về nước rồi nói sau.
Quái lạ, Phong Hành Diễm cảm thấy anh đọc hiểu được ý của Thương Trăn.
Anh không khỏi nhoẻn miệng cười.
Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, Phong Hành Diễm càng thêm loá mắt, dưới mái tóc gọn gàng, đôi mắt màu tím hoa mỹ của anh híp lại một nửa, nhìn Thương Trăn nhưng lại vui sướng không nói nên lời.
“Em biết không? Hiện tại anh rất cảm ơn mẹ anh!” Phong Hành Diễm cúi đầu lớn tiếng nói bên tai cô.
Thương Trăn chợt sững sờ, anh liền nói tiếp nửa câu sau, “Anh quả nhiên là con trai ruột của mẹ, thứ mẹ chọn cho anh luôn luôn là thứ tốt nhất.
”
Bao gồm cả con dâu!
Thương Trăn nghe vậy, đặc biệt dưới ánh mắt ái muội của nhiều người như vậy, mặt cô ửng đỏ.
Mà ánh mắt Phong Hành Diễm nhạy bén biết nhường nào? Sau