Ngoài phòng Hiên Viên Kiệt có người gõ cửa, Hiên Viên Kiệt đến trước cửa mở ra, đứng bên ngoài chính là Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt không có ở đây, Hiên Viên Kiệt hiểu rõ Nam Cung Việt là kiểu người gì, có thể đoán được, giờ phút này Nam Cung Việt chắc đang ở trong phòng ăn uống thả cửa. Cái đồ tham ăn kia, hoàn toàn không có một chút suy tính tầm nhìn xa, nghiêm túc tẫn trách nào của Trưởng Tôn Kỳ cả.
“Có một số việc tớ muốn nói với cậu một chút.” Trưởng Tôn Kỳ thực nghiêm túc nói.
“Vào đi.” Hiên Viên Kiệt tránh khỏi cửa, hai người rất quen thuộc với nhau, cho nên sau khi vào phòng Trưởng Tôn Kỳ cũng phi thường tùy ý mà ngồi xuống, tự mình rót nước.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp tên kia.” Trưởng Tôn Kỳ nói đến tên kia, không có bất cứ ý chỉ nào khác, mà chính là Trác Cẩn Khác, nhìn Hiên Viên Kiệt bởi vì nhắc tới Trác Cẩn Khác mà liền trở nên phá lệ âm trầm áp khí, trong lòng Trưởng Tôn Kỳ thở dài, nói cho hết lời, “A Kiệt, tớ hy vọng thời điểm cậu đối mặt với y, có thể bình tĩnh một chút.” Đối với Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt quá thất thường, “Cậu hẳn là biết rõ, nếu vừa nhìn thấy y liền lập tức xúc động, cậu vĩnh viễn sẽ không có cách nào chiến thắng y.”
“Tớ đương nhiên biết.” Hiên Viên Kiệt gầm nhẹ, sao hắn có thể không biết được chứ, đầu óc hắn cũng không phải là ngu ngốc, “A Kỳ, chẳng lẽ cậu có thể bình tĩnh đối mặt được hay sao?” Hiên Viên Kiệt cười lạnh nhìn Trưởng Tôn Kỳ, đừng nói là hắn, Trưởng Tôn Kỳ cũng chỉ là nhìn qua thì tương đối bình tĩnh hơn hắn mà thôi. “Chưa từng có kẻ nào chơi tớ như vậy bao giờ, hoàn toàn coi tớ như thằng ngu mà lường gạt.” Không chỉ có như vậy, tự tôn, kiêu ngạo toàn bộ đều bị nam tử tên là Trác Cẩn Khác kia đạp dưới chân, hắn có mắt không tròng, không nhìn rõ người, kỹ không bằng người, hắn nhận, chỉ là hắn vẫn như cũ không cam lòng.
Trưởng Tôn Kỳ có thể hiểu được tâm tình của Hiên Viên Kiệt, y cùng Hiên Viên Kiệt tự nhận là giữa những người trẻ tuổi, không ai có thể so sánh được với bọn họ, bọn họ vốn nên là ưu tú nhất, nhưng Trác Cẩn Khác lại đả kích phần ngạo mạn này, hoàn toàn chơi đùa bọn họ. Trác Cẩn Khác chủ yếu là nhằm vào Hiên Viên Kiệt, nhưng cũng đồng thời ứng phó với y, có thể nói Trác Cẩn Khác đã hoàn toàn thắng lợi được cả đôi người này, đối với bọn họ kiêu ngạo, đã hung hăng quăng cho đủ loại cái tát. Ưu tú nhất, chẳng qua cũng chỉ là bọn họ tự cho là đúng, kiệt xuất, chỉ là bởi vì bọn họ chưa gặp được y mà thôi.
“Tớ không cam lòng, cho nên tớ càng muốn thắng y, muốn nhìn thấy cậu lật bàn, đạp y trên mặt đất.” Trưởng Tôn Kỳ đẩy mắt kính, “A Kiệt, y muốn cậu cường đại, vậy cậu cứ đi hấp thu tri thức của y, dùng cái mà y đã dạy cậu để đánh lại y đi, không phải rất có ý tứ sao?” Lời này không phải là khuyên giải an ủi, trong lòng Trưởng Tôn Kỳ vẫn luôn có một nguyện vọng như vậy, chẳng sợ biểu hiện của Trác Cẩn Khác, đã đang nói rằng nguyện vọng này mơ tưởng đến chừng nào, nhưng mà bọn họ còn có Hiên Viên Kiệt, cũng không phải là không có khả năng.
Hiên Viên Kiệt trầm mặc, giấc mộng của Trưởng Tôn Kỳ, hắn cũng từng có, chẳng qua trong lời nói của Trưởng Tôn Kỳ, dùng thứ mà Trác Cẩn Khác đã dạy hắn để đối phó lại với Trác Cẩn Khác, khiến Hiên Viên Kiệt rất là tâm động. Nghĩ đến việc hắn dùng thứ Trác Cẩn Khác đã dạy, thắng được Trác Cẩn Khác, khiến nam nhân kia cũng giống như hắn mà không thể không quỳ rạp trên mặt đất, nhìn lên chính mình, Hiên Viên Kiệt liền cảm thấy một cổ nhiệt huyết hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn đột ngột nhảy lên, vì mục đích này, áp chế phẫn nộ trong lòng, hơi chút bình tĩnh khi đối đãi Trác Cẩn Khác, hình như cũng không phải là không làm được.
“Cậu đi ra ngoài trước đi, tớ hảo hảo ngẫm lại.” Hiên Viên Kiệt bình tĩnh nói với Trưởng Tôn Kỳ, Trưởng Tôn Kỳ hiểu rõ tính cách của Hiên Viên Kiệt, nếu không phải chính hắn đã suy xét rõ ràng, bất kể có lấy thêm nhiều lý do nào nữa thì cũng không thể thay đổi đượcHiên Viên Kiệt.
Sau khi Trưởng Tôn Kỳ rời đi, Hiên Viên Kiệt đã làm một việc rất ngu ngốc, hắn ở trong đầu mình xây dựng hình ảnh, tạo ra rất nhiều kế hoạch sau khi cường đại rồi, sẽ đối xử với Trác Cẩn Khác như thế nào, châm chọc mỉa mai ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi chẳng qua cũng chỉ có như thế mà thôi, cái gì mà khiến Trác Cẩn Khác quỳ xuống dập đầu nhận sai linh tinh cũng không ít. (hình ảnh tham khảo: Anh Mộc ảo tưởng hình ảnh Liễu Xuyên xin lỗi.*) ở trong căn phòng riêng tư, tự mình ấu trĩ một phen. Chẳng qua, thành quả của việc tưởng tượng này cũng thật là rất lớn.
*Editor: thứ lỗi, chắc bà tác giả đang nói đến bộ đam nào đấy, nhưng tui không biết bộ nào cảBởi vì sau đó, thời điểm Trác Cẩn Khác mời bọn họ cùng dùng bữa tối, khi Hiên Viên Kiệt đối mặt với Trác Cẩn Khác liền tiến vào trạng thái siêu tần, hơn nữa trong lòng tự mình xây dựng, cuối cùng cũng không còn vừa nhìn thấy Trác Cẩn Khác liền kêu đánh kêu giết nữa, khiến Trưởng Tôn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, làm Nam Cung Việt may mắn vô cùng, bữa tối phong phú rốt cuộc cũng được bảo vệ rồi, không bị hủy vì Hiên Viên Kiệt và Trác Cẩn Khác vung tay đánh nhau nữa.
Một đầu tóc đen mềm mại, đôi mắt ôn nhu phảng phất như nước, khuôn mặt ôn tú, nụ cười nhàn nhạt hòa ái, màu chủ đạo là áo dài trắng, từ cổ áo đến ngực, thật dài giống như một dải lụa mà rủ xuống, vượt qua vòng eo có vẻ tinh tế, kéo dài đạt tới mắt cá chân, áo dài vượt quá vùng eo thì chia làm bốn phần cắt may, để dễ bề hoạt động. Toàn bộ trang phục, thanh nhàn mà lại trang trọng, ưu nhã mà lại thong dong, bất kể là ở nhà, hay là tham gia tiệc hội cao cấp, đây cũng đều là một bộ trang phục không mất lễ nghi.
Trác Cẩn Khác như vậy quả thật là vô cùng xuất sắc, hiện giờ Hiên Viên Kiệt đã có thể bình tĩnh lại, hắn mới cảm thấy thật đáng chết, trước kia rốt cuộc là hắn mắt mù đến mức nào, mới có thể xem nhẹ Trác Cẩn Khác, mới có thể cho rằng đây chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để mắt, không đáng nhắc tới được chứ. Không phải, là Trác Cẩn Khác quá biết cách ngụy trang, nếu ngay từ đầu Trác Cẩn Khác đã phóng thích loại cảm giác tồn tại này, làm sao hắn lại sẽ trông nhầm được. Đây là một nam nhân so với bản thân lại càng có cảm giác tồn tại hơn, trong lòng Hiên Viên Kiệt không phục, nỗ lực xóa bỏ cái cảm giác này đi.
“Hoan nghênh các ngươi đi vào thánh đường.” Trác Cẩn Khác ngồi ở trên chủ vị, nâng chén rượu, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt thực nể tình mà cũng nâng ly, Hiên Viên Kiệt lại không có, hắn rất bình tĩnh, không có kêu đánh kêu giết ở trước mặt Trác Cẩn Khác, chỉ là nếu như muốn hắn cho Trác Cẩn Khác một chút mặt mũi, Hiên Viên Kiệt vẫn không thể dễ dàng làm như vậy được, cho dù đây là đạo làm khách, Hiên Viên Kiệt cũng không có cách nào làm nổi.
Trác Cẩn Khác hoàn toàn không thèm để ý, cũng không có cưỡng bách Hiên Viên Kiệt kiểu gì cũng phải chạm chén, không hề xấu hổ mà tự mình uống một ngụm, có một loại cảm giác làm lơ Hiên Viên Kiệt. Trong lòng Hiên Viên Kiệt hừ lạnh, dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa,
phát động công kích với đồ ăn trên bàn, ngươi làm lơ ta, ta cũng không thèm quan tâm ngươi. Hai người cứ như đang chơi trò chơi.
“Nói vậy mọi người cũng đã đói bụng rồi, mời dùng. Đây chính là do đích thân ta làm, đều là món các ngươi thích ăn.” Bởi vì có rất nhiều thời gian, cho nên Trác Cẩn Khác khá thường xuyên xuống bếp, đám người Hiên Viên Kiệt đây là dính ánh sáng. Lời y nói cũng khiến Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt nhớ tới, những ngày Trác Cẩn Khác ở cùng với bọn họ, bọn họ chính là đã bảo vị Giáo Hoàng này làm không ít chuyện như vậy. Hiện giờ nghĩ lại, mạc danh có loại cảm giác nghĩ lại mà sợ. Cũng phải nói, Trác Cẩn Khác thật biết nhẫn nhịn, che giấu quá thâm mà.
“Không hổ là Giáo Hoàng, quả nhiên có thể nhịn được những thứ người thường không thể nhịn, vì dấu diếm thân phận, ngay cả loại chuyện xuống bếp này mà cũng làm, hiện giờ nhớ lại, thật đúng là đãi ngộ xa xỉ, có thể được ăn đồ ăn do chính tay Giáo Hoàng thánh đường tự mình xuống bếp làm.” Hiên Viên Kiệt đã không nói lời nào thì thôi, vừa nói chuyện chính là châm chọc mỉa mai, đây mà thật là bình tĩnh sao?
“Không có biện pháp nào, thời điểm đi theo ba người các ngươi, một đám đều là đại gia, đều không biết nấu cơm, vì dục vọng ăn uống của mình, ta cũng chỉ có thể tự mình làm thôi.” Đối với châm chọc mỉa mai của Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác biểu hiện tương đối đại lượng, chẳng qua trong lời nói, cũng đang trào phúng Hiên Viên Kiệt, không cần tự mình đa tình cho rằng y làm là vì bọn họ, y là vì suy xét cho bản thân nên mới xuống bếp mà thôi.
Nam Cung Việt chôn đầu, chuyên tâm tiêu diệt đồ ăn, cái này ăn ngon quá, cái này ăn cũng ngon, nếm thử cái kia, quả nhiên là tay nghề của Trác Cẩn Khác, ăn quá ngon. Mọi người nói vì cái gì mà Trác Cẩn Khác lại biến thành Giáo Hoàng gì đó, xích mích với bọn họ cơ chứ, nếu như Trác Cẩn Khác vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ thì thật tốt biết bao, như vậy gã liền sẽ không phải giống y hệt quỷ chết đói mà muốn quét sạch toàn bộ đồ ăn trên bàn thế này rồi. Còn những chuyện thực có lỗi với Trác Cẩn Khác mà Nam Cung Việt đã từng làm kia, khi đang bị mỹ thực làm cảm động, Nam Cung Việt tạm thời không muốn đụng chạm đến những vấn đề suốt ruột đó.
Trưởng Tôn Kỳ khụ một chút, phảng phất như bị rượu làm sặc, y là đang nhắc nhở Hiên Viên Kiệt, bình tĩnh, bình tĩnh a.
“Rót chén nước cho Kỳ thiếu, đỡ khát.” Trác Cẩn Khác nâng tay lên, phân phó nói.
“Không dám nhận xưng hô như thế của Giáo Hoàng.” Trưởng Tôn Kỳ lập tức không khụ nữa, đối với xưng hô Kỳ thiếu mà vừa rồi Trác Cẩn Khác mới toát ra, Trưởng Tôn Kỳ cảm thấy rùng mình.
“Chỉ là xưng hô mà thôi, các ngươi cũng có thể tiếp tục gọi tên của ta.” Trác Cẩn Khác nói, Trưởng Tôn Kỳ liền nghĩ trong lòng, kể từ sau chuyện phát sinh ở trên máy bay, đám người bị vạ lây bọn họ, ai mà còn dám kêu tên của ngươi nữa. “Hiện tại các ngươi đã ở trước mặt ta rồi, dù kêu hay không kêu tên của ta, ta cũng đều biết các ngươi đang làm gì.”
“Nói cũng phải, Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt liền cực lớn mật mà gọi tên Trác Cẩn Khác, nếu không dám gọi, không phải đang tỏ vẻ hắn thực nhát gan hay sao.
“Dũng khí của sủng nhi cũng không nhỏ.” Trác Cẩn Khác khen.
Sắc mặt Hiên Viên Kiệt trầm xuống một chút, Trưởng Tôn Kỳ vội vàng dùng ánh mắt ý bảo nhắc nhở, Hiên Viên Kiệt hít một hơi, bày ra một vẻ mặt như cười mà không phải cười, “Tại sao lại kêu ta là sủng nhi?”
“Bởi vì ngươi là sủng nhi, được cường vận chiếu cố, phi thường may mắn.” Ăn không nói, Trác Cẩn Khác cũng không có cái quy củ này.
“Ta thật đúng là không biết rốt cuộc thì ta may mắn ở chỗ nào?” Hiên Viên Kiệt cười nhạo một tiếng.
“Rất nhiều, ta có thể nêu ví dụ cho ngươi.” Trác Cẩn Khác cũng không phải là đang nói bừa, sau đó bắt đầu nêu ra vài ví dụ thực tế cho hắn, “Nếu như ngươi không có chiếu cố trong người, ta hà tất phải đối xử đặc biệt với ngươi, nhìn ngươi với con mắt khác chứ.” Đây thật đúng là một lý do khiến người ta không thể không tin tưởng.
Còn những chuyện mà Trác Cẩn Khác đã kể, trong suy nghĩ của Hiên Viên Kiệt lại thiếu đi không ít lực thuyết phục, chỉ là khi thiệt tình nghiên cứu, trong những chuyện vừa rồi, hình như quả thực là, Hiên Viên Kiệt quá sức may mắn. Bất luận một người nào nếu như gặp phải chuyện mà Hiên Viên Kiệt đã gặp, chỉ cần một việc thôi, không cẩn thận cái, là sẽ lập tức mất mạng. Hiện giờ Hiên Viên Kiệt còn có thể tung tăng nhảy nhót, nếu như không phải có cường vận trong người, thì là cái gì chứ.
“Chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp.” Hiên Viên Kiệt mới không tin may mắn gì hết.
“Trùng hợp chính là một loại phương thức biểu hiện của may mắn, sủng nhi, ta chính là có thể nhìn thấy được cường vận được chiếu cố ở trên người của ngươi, phi thường sáng lạn huy hoàng. Cho dù là ta, muốn diệt trừ ngươi, cũng phải chính diện đối kháng với thế giới một chút.” Trác Cẩn Khác để lộ ra cho Hiên Viên Kiệt rằng hắn có chỗ dựa rất cứng, nhưng cũng đồng thời nói cho Hiên Viên Kiệt, y cũng không phải là không có cách nào, không làm được.
Đối mặt với hiện thực chênh lệch lực lượng, Hiên Viên Kiệt cũng chẳng biết phải nói cái gì ngoài dõng dạc, “Đáng tiếc, ngươi không muốn diệt trừ ta.” Đúng là thật sự đáng tiếc, nhìn không ra hiện giờ cách duy nhất trên đời để có được lực lượng dạy dỗ Trác Cẩn Khác lại là học tập lực lượng của Trác Cẩn Khác, không, dùng mạng của mình để đổi lấy phần dạy dỗ này, không đáng, vẫn là bản thân tự mình dạy dỗ Trác Cẩn Khác đi.
*Editor: Đoạn này tui cũng không hiểu ý bà tác giả là sao, cho nên chém bừa vậy, mọi người thứ lỗi“Chỗ cao tịch mịch lạnh lẽo, tìm không thấy đối thủ, chỉ có thể tự mình bồi dưỡng.” Loại cảm giác tịch mịch của cường giả vô địch này, thật khiến Hiên Viên Kiệt cực kỳ muốn xốc bàn.
.