Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ không động đậy, thậm chí ngay cả mắt cũng chưa dám chớp một cái, sợ một câu bốn chữ nghẹn ngào kia chỉ là ảo giác của cậu.
Lúc Thẩm Tuyển Ý đem người ôm ra cả người toàn là máu, hô hấp mỏng manh gần như không tồn tại, cả người giống như là viên ngọc bị vỡ, ngay cả chạm vào cậu cũng không dám chạm.
Bác sĩ đón lấy, ở phòng giải phẫu ngây người hơn bốn giờ, lại hôn mê đến bây giờ, cậu thật sự sợ người này vĩnh viễn sẽ không mở mắt.
"Lại đây.
" Phó Thanh Sơ vươn tay, có chút suy yếu mà cười với cậu một cái, vẫy tay: "Để anh nhìn xem.
"
Thẩm Tuyển Ý nhấc chân lên cực chậm, lúc bước đến bước thứ hai lại như là chờ không kịp, bước nhanh chạy qua nửa quỳ trên giường ngồi ngang tầm mắt Phó Thanh Sơ, đem sườn mặt gác trong lòng bàn tay anh.
"Gầy rồi.
" Phó Thanh Sơ sờ sờ mặt Thẩm Tuyển Ý, lại giơ tay chạm vào đôi mắt cậu, giọng nói yếu ớt như là thở dốc, "Em cực khổ rồi.
"
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu, rũ mắt cọ cọ trong lòng bàn tay anh, vui mừng vì mất đi đã tìm lại được tràn ngập ở trong lồng ngực, căng tràn như muốn đem cả người cậu căng nứt, nhịn không được mà muốn gầm rú, cho toàn thế giới biết cậu vui sướng ra sao.
Thẩm Tuyển Ý không có làm vậy, chỉ lẳng lặng, vô cùng không muốn xa rời chỉ muốn chôn ở trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật cẩn thận mà đem trái tim mình buông xuống.
Phó Thanh Sơ cảm giác được trong lòng bàn tay ướt át, đầu ngón tay cuộn tròn lại, ngay sau đó đem mặt cậu nâng lên, thấp giọng nói: "Anh không có việc gì, không đau đâu.
"
Thẩm Tuyển Ý giơ tay, lau mắt, trầm thấp mà "Ừ" một tiếng, "Thực xin lỗi, em tới sớm một chút, là có thể cứu được anh.
"
"Em tới đã rất nhanh rồi, so với anh tưởng tượng đã rất nhanh, em ngốc như vậy, anh cho rằng em phải chờ anh tới lúc đau chịu không nổi, khóc lóc gọi em cứu anh mới đến.
"
Thẩm Tuyển Ý hơi ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại anh đây là cố ý chọc mình cười, đáy lòng ê ẩm mà rũ mắt.
Phó Thanh Sơ duỗi tay, ở trên mu bàn tay cậu gõ gõ, nói: "Chị gái em không sao chứ?"
"Hẳn là không sao, vừa rồi em đi gặp chị ấy, bác sĩ nói có thể là bởi vì mới vừa sinh xong không lâu, cho nên sẽ hôn mê một lúc.
"
"Đứa bé đâu?"
"Em nhờ dì Kiều tới chăm sóc rồi, em biết anh không muốn làm dì lo lắng, nhưng dì rất thương anh, có một số việc vẫn phải biết.
" Thẩm Tuyển Ý nói, duỗi tay ấn chuông, nói bác sĩ anh đã tỉnh.
"Bác sĩ nói trong khoảng thời gian này anh phải kiêng một số thứ, còn phải uống nhiều nước.
" Thẩm Tuyển Ý bưng ly nước trên bàn lên, rót chút nước sôi, lại thử xem độ ấm cảm thấy được rồi mới bắt đầu đút cho anh uống.
Phó Thanh Sơ nằm không tiện, nước theo khóe miệng chảy xuống trên cổ một ít, Thẩm Tuyển Ý vội rút hai tờ giấy ra lau khô, lại đem giường nâng lên một chút để anh ngồi lên.
"Thẩm Khai Vân đã bị bắt, hiện tại hẳn là đang bị thẩm vấn, chuyện này liên lụy rất rộng, muốn mở phiên toà phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian, nhưng ông ta chạy không thoát.
"
"Ừm.
"
"Cho dù những tội danh kia không phán quyết được ông ta, chỉ bằng tội danh bắt cóc, tàng trữ súng ống phi pháp, giam cầm phi pháp, tội danh cưỡng ép anh tiêm thuốc cấm cũng đủ cho ông ta ở trong tù nửa đời sau.
"
"Thẩm Tuyển Ý.
"
Phó Thanh Sơ cau mày, phát hiện Thẩm Tuyển Ý không đúng lắm, tuy rằng ngày thường cậu nói cũng nhiều, cả ngày dụ mình nói chuyện, cho dù là mình hung dữ mắng cậu thì đều vui vẻ chịu đựng.
Nhưng hôm nay rất bất thường, tình trạng hiện tại rất không đúng.
Giọng nói của Thẩm Tuyển Ý run run, tựa như là từ máy móc phát ra tiếng, giống như đã được lập trình từ trước, không có bất kỳ tình cảm gì trong đó, như một cái máy đọc thông báo.
"Nghiêm Bảo vừa rồi gọi điện thoại tới, đã cứu được Tưởng Kỳ cùng Thẩm Khai Tễ ra, tuy rằng thời gian bị nhốt rất lâu, nhưng cũng không có bị thương gì, phỏng chừng Thẩm Khai Vân cũng không nghĩ tới người tính kế sau lưng ông ta là Tưởng Kỳ, ông ta! ! "
"Thẩm Tuyển Ý, bình tĩnh.
" Phó Thanh Sơ đè trên mu bàn tay cậu, âm thanh rất thấp lại thực nhẹ, lại như là mệnh lệnh, chế trụ cậu, "Nhìn anh, ngậm miệng lại.
"
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, nổi đầy gân xanh, hai vai khẽ run, nhưng hô hấp rất trầm, trầm như là lúc đi qua cổ họng đã bị sàng lọc qua một tầng gai nhọn, mang theo mùi máu tanh.
Tin tức tố của em ấy.
Phó Thanh Sơ lúc này mới phát giác mình bị mất tích cùng bị thương với cậu mà nói là kích thích có bao nhiêu lớn, cậu liều mạng che giấu không được hoảng loạn và sợ hãi.
Phó Thanh Sơ vươn tay, nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Tuyển Ý một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Hôn anh.
"
Phó Thanh Sơ chưa chủ động yêu cầu hôn bao giờ, hoặc là làm chuyện thân mật khác, việc chủ động cũng tất cả đều là do Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép anh thần phục làm anh đắm chìm trong khoái cảm buộc anh phải cúi đầu, giao mình ra, van xin cậu khống chế.
Lúc này mang theo mệnh lệnh chủ động, vẫn là lần đầu tiên, cứ việc lớn hơn người này mười tuổi, ở trước mặt cậu vẫn là không tự chủ mà hồi hộp thậm chí khiến anh cảm thấy e lệ mà cả đời này chưa từng có, lông mi run lên, như là cánh bướm chuẩn bị tung bay.
Tình yêu sẽ khám phá ra vô hạn của một người, Phó Thanh Sơ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, trong đầu mình sẽ hiện lên chữ sợ hãi, càng muốn không ngón tay mình chỉ có thể năm lấy khăn trải giường cho mình dũng khí.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, vươn tay trái cùng mười ngón tay giao nhau với tay phải Phó Thanh Sơ, hơi thở rơi xuống trước, mang theo hơi thở nóng rực, như là ngay sát ngọn lửa, còn chưa bỏng cháy trước sóng nhiệt, lại bị bỏng uy hiếp, nhưng không có tạo thành vết thương gì.
Loại nguy hiểm sắp tới này, có thể bóp chặt lý trí con người.
Phó Thanh Sơ không mở mắt, tùy ý để hơi thở hoảng sợ mang theo tin tức tố đập xuống, không tránh né chờ cậu hôn, nhưng lại nắm chặt ngón tay của cậu.
"Đừng sợ, anh ở đây.
"
Một giây trước nụ hôn dừng ở trên môi, Phó Thanh Sơ lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại một mình, đừng sợ, thuốc cấm không có! ! "
Thẩm Tuyển Ý nghe xong lời này, không biết nghĩ tới cái gì bỗng nhiên hung ác đè môi xuống, không đợi anh phản ứng lại môi lưỡi đã bắt đầu tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ cắn phá đầu lưỡi anh, cưỡng ép anh đáp lại.
Ngón tay của Phó Thanh Sơ cuộn lại nắm chặt ngón tay Thẩm Tuyển Ý, lại đột nhiên buông ra, ngược lại bị cậu nắm chặt, càng tiến quân thần tốc sâu vào bên trong, như muốn cướp đi toàn bộ không khí trong phổi anh.
Trong nháy mắt, Phó Thanh Sơ cảm thấy người nằm trên người mình muốn đem anh đang sống sờ sờ chết chìm ở trong nụ hôn này, sau đó tự tay lấy đi mạng sống của anh rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, không ai có thể cướp đi.
Sự cố chấp của cậu đã tới mức cho dù mình chết cũng phải nắm giữ ở trong tay sao?
Thẩm Khai Vân đã từng lấy cái này để nhục nhã mình, chửi bới Thẩm Tuyển Ý, nói cậu cùng mình cũng không khác nhau, thậm chí càng thêm đáng sợ.
Phó Thanh Sơ mở to mắt, lông mi nằm gần sát cùng đôi mắt đang nhắm chặt, từ trong nụ hôn mãnh liệt thô bạo rút ra được một chút ý thức