Ba ngày sau, Thẩm Tuyển Ý bắt đầu làm kiểm tra thân thể, các hạng mục đều bị quét qua, để chuẩn đoán cậu có thể chống đỡ được việc rút ra số lượng tin tức tố cực lớn hay không, dùng để dưỡng khoang sinh sản của Phó Thanh Sơ.
Thẩm Tuyển Ý không có nói cho Phó Thanh Sơ biết, sợ anh lo lắng, nhưng trước tiên nói cho Kiều Nhạn và Chúc Xuyên, nhờ bọn họ che giấu.
Kiều Nhạn ngồi trên một cái ghế ở phía xa, vẫn không nói gì, chờ Thẩm Tuyển Ý nói xong mới ngẩng đầu, không biết suy nghĩ cái gì, có chút muốn nói lại thôi.
"Dì à, chỉ là rút ra một chút tin tức tố, không có gì đâu." Thẩm Tuyển Ý trấn an bà nói: "Nếu Thanh Sơ bởi vì thuốc cấm phát sinh bất trắc, kia mới là thật sự không cách nào cứu vãn được."
Kiều Nhạn đứng lên, giày cao gót thiếu chút nữa đứng không vững, vội chống lên mép bàn, hít một hơi thật sâu sau đó quỳ xuống.
Thẩm Tuyển Ý bị bà làm cho hoảng sợ, bà vừa đụng đầu gối xuống đất đã vội nâng lên "Dì làm gì vậy."
"Thanh Sơ là con trai của dì, dì cái gì cũng không thể làm cho nó, lại để con chịu khổ như vậy.
Các con đều là những đứa con giỏi nhất của dì, dì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn các con chịu tổn thương." Kiều Nhạn nói, nước mắt liền rơi xuống.
Thẩm Tuyển Ý nói: "Không phải, con có thể cứu anh ấy đã là món quà tốt nhất của trời cao ban tặng, không phải khổ, là may mắn."
Kiều Nhạn quay đầu đi, Thẩm Tuyển Ý đưa tay lau nước mắt cho bà, thấp giọng nói: "Dì à, trong khoảng thời gian này làm phiền dì chăm sóc anh ấy, con có thể qua được thì sẽ qua, không thể nói, đừng nói cho anh ấy biết."
Kiều Nhạn gật gật đầu, Chúc Xuyên ở bên cạnh vẫn luôn nghẹn khí, ở trong lòng chửi má nó: Này con mẹ nó chuyện gì vậy, một đường của hai người nhấp nhô gập ghềnh thật vất vả mới mở ra khúc mắc mà ở bên nhau, đến cuối cùng còn mẹ nó thay phiên nhau chịu tội.
Nói xong với Kiều Nhạn, Thẩm Tuyển Ý lại đi tới phòng bệnh của Thẩm Dao.
Tốc độ hồi phục của Thẩm Dao không tính là nhanh, miệng vết thương bên phải ngực không dễ dàng hồi phục lại như cũ, còn có chút suy yếu.
Sau khi Tưởng Kỳ được cứu ra trước tiên liền tới bệnh viện, cũng tới nhìn Phó Thanh Sơ một lần, Thẩm Tuyển Ý chưa nói cái gì, Phó Thanh Sơ hơi gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Bọn họ đối với người này không còn lời nào để nói.
Việc đã đến nước này, Thẩm Tuyển Ý không nghĩ hận anh ta, cũng không nghĩ trách anh, anh cũng là người bị liên lụy vì án thuốc cấm, lại là chồng của Thẩm Dao, ba của đứa nhỏ.
Nhưng bởi vì anh ta đã tính kế cùng giấu giếm, dẫn tới Phó Thanh Sơ bị bắt, bị tiêm vào thuốc cấm, cậu không thể tha thứ.
Tưởng Kỳ cũng biết mình làm quá mức, liền tính đem tình hình thực tế toàn bộ nói cho bọn họ, Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, ngăn lại: "Không cần phải nói, những cái đó tôi không quan tâm, Thanh Sơ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Cổ họng Tưởng Kỳ hơi nghẹn lại, rũ mắt nói: "Vậy thì, hôm nào anh lại đến thăm mọi người." Nói xong đứng lên, lúc ngón tay để trên then cửa quay đầu lại, nói: "Thực xin lỗi."
-
Lúc Thẩm Tuyển Ý tới phòng bệnh Tưởng Kỳ đang gọt táo, đứa bé nằm ở trong giường em bé ngủ rồi, Thẩm Dao nghiêng đầu không có ngủ, cậu vừa mới tiến vào liền mở bừng mắt.
"A Ý."
"Đừng ngồi dậy." Thẩm Tuyển Ý đi tới ngồi ở mép giường của cô, hỏi: "Miệng vết thương còn đau hay không?"
Thẩm Dao lắc đầu: "Không đau lắm, giáo sư Phó thế nào? Anh ấy bị tiêm vào thuốc cấm có không khoẻ chỗ nào hay không? Ba ba ông ấy......"
Giọng nói cô dừng lại, phát giác sắc mặc của Thẩm Tuyển Ý nháy mắt lạnh mấy độ, vội sửa miệng nói: "Tiến độ vụ án thuốc cấm đến đâu rồi? Chị nghe nói bây giờ không có thời gian mở phiên toà cụ thể, sẽ không giải quyết được gì sao?"
Thẩm Dao cũng không biết trước kia đã từng bí mật xử quyết một lần người chịu tội thay, nhưng biết lần này bắt toàn người ở cao tầng, thuốc cấm có thể ở trước pháp luật nghiêm cẩn như vậy mà có thể trắng trợn táo bạo nghiên cứu rồi bán ra như vậy, nhất định là có cấu kết với nhau.
"Chị đừng lo lắng nhiều như vậy, ông ngoại bên kia còn đang tạo áp lực, sẽ không không giải quyết được gì." Thẩm Tuyển Ý sờ sờ tay cô, thấp giọng nói: "Chờ chị khỏe lại, em dẫn chị đi xem nơi mẹ đã từng sinh sống."
Thẩm Dao đối với Nora gần như là hoàn toàn xa lạ, từ trong miệng người khác nghe được đều là Thẩm Khai Vân cực kỳ yêu mẹ, nhưng phiên bản mẹ nhẫn tâm bỏ bỏ rơi ông ta, cùng với các loại "ảnh gia đình" các loại làm cô chết lặng.
Cứ việc Thẩm Tuyển Ý đã nói qua cho cô nghe, cô vẫn là không có một cái hình tượng để liên hệ tới.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Tuyển Ý đưa cho cô một số đoạn băng ghi hình, thời điểm Nora ở trường quân đội, thời điểm mới vừa tốt nghiệp, thời điểm trao quân hàm, thời điểm khí phách nhất.
Thẩm Dao ngây người, nếu năm đó bà dũng mãnh thiện chiến như vậy, bị Thẩm Khai Vân dùng thuốc cấm cải tạo thành cái dáng vẻ này, cây roi vì ảnh hưởng của thuốc mà phải chịu khuất phục, đập vỡ quá khứ, trở nên không còn là chính mình.
Giờ khắc này cô mới chân chính cảm nhận được, thù hận của Thẩm Tuyển Ý từ đâu mà đến.
"A Ý." Thẩm Dao đem tay đặt ở trên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em."
Cảm ơn cậu một mình ngăn chặn lại điều xấu xa, yên lặng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, Thẩm Dao rốt cuộc nói không nên câu cô không muốn làm người hoàn toàn không biết gì cả kia, kỳ thật hoàn toàn không biết gì cả mới là may mắn nhất.
Cô không cần cùng những thống khổ đó dây dưa với nhau.
Thẩm Tuyển Ý cười nắm lấy tay cô, nói: "Chị là chị gái của em, em trai bảo vệ chị gái, vốn là vậy."
Hai chị em nói chuyện, Tưởng Kỳ gọt táo xong để trên đĩa dùng tăm ghim lại, đặt ở trên bàn thấp trong tầm tay của Thẩm Dao, thấp giọng nói: "A Dao, ăn chút trái cây đi."
Thẩm Dao giống như không nghe thấy, lại hỏi Thẩm Tuyển Ý: "Thân thể giáo sư Phó thế nào rồi? Chị muốn đi gặp anh ấy."
Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh ấy không đáng ngại, chờ chị khỏe lại đã."
"Vậy em nhanh trở về đi, đừng ở đây với chị, ở bên cạnh giáo sư Phó nhiều vào."
"Được rồi." Thẩm Tuyển Ý đứng lên, cười với cô một cái, lại lơ đãng đảo qua Tưởng Kỳ, chưa nói gì liền ra cửa.
Vừa tiễn Thẩm Tuyển Ý ra cửa, Thẩm Dao lập tức thu lại nụ cười, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Tưởng Kỳ vươn tay muốn chạm vào cô, lúc ngón tay cách gần người cô thì lại thu trở về, thấp giọng nói: "A Dao, xin lỗi, anh biết em không thể tha thứ cho anh, nhưng có thể cầu em......!Đừng ly hôn với anh, được không?"
Thẩm Dao không mở mắt.
Tưởng Kỳ thở dài, chậm rãi lui xa vài bước, bỗng nhiên đứa bé tỉnh, anh đi qua bế lên, thấp giọng dỗ: "Cục cưng ngoan, để mẹ ngủ nha, nghe lời ba đừng khóc nữa."
Đứa bé quá nhỏ, làm sao nghe hiểu được, vẫn khóc nấc lên.
Thẩm Dao ngồi dậy, thấp giọng nói: "Đưa con cho em."
**
Kiểm tra kết thúc, bác sĩ Tôn phải đánh giá quyết định thân thể của Thẩm Tuyển Ý có thể tiến hành rút tin tức tố, trước tiên hướng dẫn một số việc cần chú ý.
Cũng không phải ống tiêm nhỏ bọn họ sử