Diệp Thanh Dương chỉ huy mọi người đi đá chân cả buổi, cả lớp đã mệt lử người, nhao nhao nói:" Lớp trưởng, có thể nghỉ một chút không?"
"Được rồi, nghỉ tại chỗ năm phút đồng hồ. "
Mọi người hoan hô ngồi xuống, Diệp Thanh Dương nhân cơ hội hỏi chuyện gấp chăn.
Cả lớp mồm năm miệng mười thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định là thay phiên gấp, hết cách rồi, thời gian thật sự quá ít, cũng không ai dám khẳng định mình đủ nhanh tay để có thể giành được cơ hội này.
Diệp Thanh Dương không có ý kiến gì, hết thời gian nghỉ liền chỉ huy bọn họ đứng dậy luyện tập tiếp.
Lục Cảnh Trừng cảm thấy cứ đi đá chân mãi chẳng có gì thú vị, mở miệng hỏi cậu:" Luyện tốt rồi vẫn còn phải luyện nữa à?"
Diệp Thanh Dương nghe vậy, đi tới kiểm tra một lần, thấy hắn đi đá chân cũng không tệ lắm, quyết định để hắn đến bậc thang ngồi nghỉ ngơi.
Mọi người thấy vậy lập tức chủ động hăng hái tập luyện, không bao lâu đã có một nam sinh giơ tay:" Lớp trưởng, tôi làm tốt rồi."
Diệp Thanh Dương đi qua kiểm tra.
Nam sinh kia rất kiêu ngạo đi đá chân tiến về phía trước, hỏi:" Có phải rất tiêu chuẩn không? Được nghỉ ngơi rồi chứ?"
Diệp Thanh Dương mỉm cười :" Tiếp tục luyện đi."
Nam sinh :...
Không bao lâu lại có mấy người khắc nhao nhao nói mình đã luyện xong rồi.
Diệp Thanh Dương nhìn một hồi, vẫn là câu nói kia:" Luyện tiếp đi."
Diệp Thanh Dương liên tiếp phát ra vài tấm thẻ đỏ, cuối cùng cũng có người không nhịn được hỏi:" Tại sao Lục Cảnh Trừng có thể nghỉ ngơi mà chúng tôi lại không thể?"
Hỏi rất hay!
Diệp Thanh Dương giải thích :" Thứ nhất, cậu ấy đi đá chân quả thật không tồi, so với các cậu tiêu chuẩn hơn rất nhiều."
"Còn có thứ hai?" Mọi người tò mò hỏi.
"Đương nhiên là có." Diệp Thanh Dương cười nói:" Chúng tôi chính là tổ hợp Hoa Hướng Dương do đích thân huấn luyện viên Hứa bổ nhiệm, lát nữa huấn luyện viên về thấy cậu ấy đang nghỉ ngơi tôi vẫn còn cớ mà lươn lẹo. Nếu thầy nhìn thấy các cậu nghỉ ngơi, tôi phải lấy lí do gì để cứu vớt mọi người đây, các bạn học thân mến của tôi?"
Các bạn học:...
"Được rồi, tiếp tục luyện tập đi."
Diệp Thanh Dương vỗ tay một cái, ra hiệu cho mọi người dừng lại:" Đi đều bước nào, chúng ta kiểm tra từng động tác một."
"Một..." Cậu hô:" Giữ nguyên, không được cử động."
Cậu nói xong, bắt đầu kiểm tra điều chỉnh động tác của mọi người xem có đều không.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu nghiêm túc như vậy, đứng lên, cùng cậu kiểm tra động tác của mọi người.
Trần Nguy cạn lời:" Mày nhìn cái gì mà nhìn, mày có tư cách gì chứ?"
"Mày muốn ăn đòn đúng không?" Lục Cảnh Trừng oán giận nói:" Cẩn thận lát nữa tao để mày tự gấp chăn của mày đó."
Trần Nguy :...
Trần Nguy : Tôi hận!
Lục Cảnh Trừng nhìn từng hàng một, thấy người nào có tư thế không hợp lại chạy đến điều chỉnh một chút.
Nếu như nói Diệp Thanh Dương "cầm lông gà mà cứ như lệnh tiễn*" thì Lục Cảnh Trừng ngay cả lông gà cũng không có nhưng vẫn muốn thò một chân vào.
*chỉ những người chỉ có chút quyền lực nhưng thích lên mặt với người khác.
Chỉ với địa vị giáo bá kiêm giáo thảo của hắn ở đây, nam sinh sợ hắn, nữ sinh hâm mộ hắn, ngược lại cũng không ai dám ngăn cản hắn.
Khi huấn luyện viên Hứa cầm đồng hồ trở lại, cảnh tượng nhìn thấy chính là tổ hợp Hoa Hướng Dương của ông đang chủ động huấn luyện mọi người.
Lục Cảnh Trừng phụ trách làm mẫu, Diệp Thanh Dương phụ trách kiểm tra vào điều chỉnh cho mấy học sinh không đạt tiêu chuẩn.
"Úi chà, không tồi, rất ra dáng rồi đấy!" Huấn luyện viên Hứa nói.
"Tạm được thôi ạ." Diệp Thanh Dương ra hiệu cho mọi người trở về đội ngũ.
Huấn luyện viên Hứa nhìn Lục Cảnh Trừng, liếc mắt một cái, nói:" Lớp trưởng, bạn học Lục này xảy ra chuyện gì, có phải nên giải thích một chút không?"
Diệp Thanh Dương nghe vậy, tỏ vẻ cảm động nói:" Bạn học Lục đoàn kết hữu ái, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, có cái nhìn sâu sắc về đại cục vì nhân dân phục vụ, cho nên sau khi tự mình luyện tập đi đá chân xong liền chủ động gánh vác trách nhiệm kiểm tra và đôn đốc mọi người, hỗ trợ các bạn khác cùng tiến bộ. Quả thật là một học viên ưu tú, xứng đáng là tấm gương cho chúng ta! "
Học viên ưu tú họ Lục :...
Các bạn học khác:...
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa cười khẽ một tiếng:" Nói có lý, đã như vậy thì sau này bạn học Lục chính là lớp phó của chúng ta, hỗ trợ lớp trưởng quản lý lớp."
Lục • lần đầu tiên trong đời được làm quan • Cảnh Trừng :...
Các bạn học thế nào cũng không ngờ được sẽ có một ngày giáo bá lại trở thành lớp phó:...
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng :" Vậy, bạn học Lục, cậu có đồng ý không?"
Đương nhiên là Lục Cảnh Trừng đồng ý, hắn còn chưa từng được làm lớp trưởng đâu, tuy chỉ là lớp phó...
Nhưng lớp phó thì cũng là cán bộ lớp mà!
Mặc dù chỉ là lớp phó tạm thời trong kì quân sự.
Nhưng mà Lục Cảnh Trừng cũng rất tình nguyện!
Chẳng qua với thân phận giáo bá kiêm học tra của hắn, sao có thể tỏ ra để ý tới mấy thứ công danh lợi lộc tầm thường này được, cho nên Lục Cảnh Trừng chỉ xem thường ồ lên một tiếng :" Cậu cảm thấy thế nào?"
Vậy là đồng ý rồi.
Diệp Thanh Dương quả thật đã đi guốc trong bụng hắn, thầm nghĩ hắn đúng là rất ngạo kiều.
"Mặc dù có hơi phiền toái, nhưng mà vì lớp, vì danh dự của tập thể chúng ta, anh Lục, cậu nên đồng ý đi, cậu chính là người mà bạn học cả lớp tin tưởng nhất!"
Bạn học cả lớp: Nói bậy! Rõ ràng là chúng tôi không thể lên tiếng.
Lục Cảnh Trừng đắc ý nhìn cậu:" Cậu đang cầu xin tôi à?"
Diệp Thanh Dương :" Tôi và các bạn trong lớp cùng nhau cầu xin cậu."
Bạn học cả lớp: ??? Chúng tôi không hề!
Lục Cảnh Trừng lúc này mới cố hết sức nói:" Vậy tôi miễn cưỡng đồng ý với mọi người."
"Cảm ơn anh Lục." Diệp Thanh Dương lần lượt bước xuống ba bậc thang.
Lục Cảnh Trừng tâm tình sung sướng trở về đội ngũ.
Huấn luyện viên Hứa xem xong một màn kịch suýt chút nữa đã bật cười, xem như ông đã nhìn ra rồi, lớp trưởng này của ông chính là một nhân tài, nói chuyện từng câu từng chữ đều rất chuẩn.
Đây không phải hoa hướng dương, đây roz ràng là trái đất!
Trái đây luôn xoay quanh mặt trời, vẽ một vòng tròn khóa mặt trời ở bên trong.
Mà mặt trời ở trong còn cảm thấy bản thân động cũng không cần động, vẫn còn có trái đất ở bên ngoài chạy vòng quanh hắn.
Hai người này, quả thật rất thú vị.
Huấn luyện viên Hứa xem thanh xuân hài kịch miễn phí, cũng không vạch trần, điều chỉnh đội ngũ dẫn bọn học về khu kí túc xá. Rất nhanh đã tới thời gian ăn trưa.
Bởi vì tối qua mới được học hát, cho nên hôm nay trước khi ăn cơm Huấn luyện viên Hứa theo thông lệ hướng dẫn mọi người hát tiên quân ca.
Diệp Thanh Dương đang hát, vô tình nhìn thấy vài học sinh lớp khác cách đó không xa đang tiến lại đây.
Ban đầu cậu không để ý cho lắm, mãi đến khi tầm mắt rơi vào nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kia, trong đầu cậu lập tức hiện lên mấy chữ... Dư Uyển.
Chính là nữ chính của cuốn sách này, bạn gái của Lục Cảnh Trừng!
Diệp Thanh