Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 28: Nữ chính online


trước sau

Diệp Thanh Dương chỉ huy mọi người đi đá chân cả buổi, cả lớp đã mệt lử người, nhao nhao nói:" Lớp trưởng, có thể nghỉ một chút không?"
"Được rồi, nghỉ tại chỗ năm phút đồng hồ. "
Mọi người hoan hô ngồi xuống, Diệp Thanh Dương nhân cơ hội hỏi chuyện gấp chăn.
Cả lớp mồm năm miệng mười thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định là thay phiên gấp, hết cách rồi, thời gian thật sự quá ít, cũng không ai dám khẳng định mình đủ nhanh tay để có thể giành được cơ hội này.
Diệp Thanh Dương không có ý kiến gì, hết thời gian nghỉ liền chỉ huy bọn họ đứng dậy luyện tập tiếp.
Lục Cảnh Trừng cảm thấy cứ đi đá chân mãi chẳng có gì thú vị, mở miệng hỏi cậu:" Luyện tốt rồi vẫn còn phải luyện nữa à?"
Diệp Thanh Dương nghe vậy, đi tới kiểm tra một lần, thấy hắn đi đá chân cũng không tệ lắm, quyết định để hắn đến bậc thang ngồi nghỉ ngơi.
Mọi người thấy vậy lập tức chủ động hăng hái tập luyện, không bao lâu đã có một nam sinh giơ tay:" Lớp trưởng, tôi làm tốt rồi."
Diệp Thanh Dương đi qua kiểm tra.
Nam sinh kia rất kiêu ngạo đi đá chân tiến về phía trước, hỏi:" Có phải rất tiêu chuẩn không? Được nghỉ ngơi rồi chứ?"
Diệp Thanh Dương mỉm cười :" Tiếp tục luyện đi."
Nam sinh :...
Không bao lâu lại có mấy người khắc nhao nhao nói mình đã luyện xong rồi.
Diệp Thanh Dương nhìn một hồi, vẫn là câu nói kia:" Luyện tiếp đi."
Diệp Thanh Dương liên tiếp phát ra vài tấm thẻ đỏ, cuối cùng cũng có người không nhịn được hỏi:" Tại sao Lục Cảnh Trừng có thể nghỉ ngơi mà chúng tôi lại không thể?"
Hỏi rất hay!
Diệp Thanh Dương giải thích :" Thứ nhất, cậu ấy đi đá chân quả thật không tồi, so với các cậu tiêu chuẩn hơn rất nhiều."
"Còn có thứ hai?" Mọi người tò mò hỏi.
"Đương nhiên là có." Diệp Thanh Dương cười nói:" Chúng tôi chính là tổ hợp Hoa Hướng Dương do đích thân huấn luyện viên Hứa bổ nhiệm, lát nữa huấn luyện viên về thấy cậu ấy đang nghỉ ngơi tôi vẫn còn cớ mà lươn lẹo. Nếu thầy nhìn thấy các cậu nghỉ ngơi, tôi phải lấy lí do gì để cứu vớt mọi người đây, các bạn học thân mến của tôi?"
Các bạn học:...
"Được rồi, tiếp tục luyện tập đi."
Diệp Thanh Dương vỗ tay một cái, ra hiệu cho mọi người dừng lại:" Đi đều bước nào, chúng ta kiểm tra từng động tác một."
"Một..." Cậu hô:" Giữ nguyên, không được cử động."
Cậu nói xong, bắt đầu kiểm tra điều chỉnh động tác của mọi người xem có đều không.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu nghiêm túc như vậy, đứng lên, cùng cậu kiểm tra động tác của mọi người.
Trần Nguy cạn lời:" Mày nhìn cái gì mà nhìn, mày có tư cách gì chứ?"
"Mày muốn ăn đòn đúng không?" Lục Cảnh Trừng oán giận nói:" Cẩn thận lát nữa tao để mày tự gấp chăn của mày đó."
Trần Nguy :...
Trần Nguy : Tôi hận!
Lục Cảnh Trừng nhìn từng hàng một,  thấy người nào có tư thế không hợp lại chạy đến điều chỉnh một chút.
Nếu như nói Diệp Thanh Dương "cầm lông gà mà cứ như lệnh tiễn*" thì Lục Cảnh Trừng ngay cả lông gà cũng không có nhưng vẫn muốn thò một chân vào.
*chỉ những người chỉ có chút quyền lực nhưng thích lên mặt với người khác.
Chỉ với địa vị giáo bá kiêm giáo thảo của hắn ở đây, nam sinh sợ hắn, nữ sinh hâm mộ hắn, ngược lại cũng không ai dám ngăn cản hắn.
Khi huấn luyện viên Hứa cầm đồng hồ trở lại, cảnh tượng nhìn thấy chính là tổ hợp Hoa Hướng Dương của ông đang chủ động huấn luyện mọi người.
Lục Cảnh Trừng  phụ trách làm mẫu, Diệp Thanh Dương phụ trách kiểm tra vào điều chỉnh cho mấy học sinh không đạt tiêu chuẩn.
"Úi chà, không tồi, rất ra dáng rồi đấy!" Huấn luyện viên Hứa nói.
"Tạm được thôi ạ." Diệp Thanh Dương ra hiệu cho mọi người trở về đội ngũ.
Huấn luyện viên Hứa nhìn Lục Cảnh Trừng, liếc mắt một cái, nói:" Lớp trưởng, bạn học Lục này xảy ra chuyện gì, có phải nên giải thích một chút không?"
Diệp Thanh Dương nghe vậy, tỏ vẻ cảm động nói:" Bạn học Lục đoàn kết hữu ái, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, có cái nhìn sâu sắc về đại cục vì nhân dân phục vụ, cho nên sau khi tự mình luyện tập đi đá chân xong liền chủ động gánh vác trách nhiệm kiểm tra và đôn đốc mọi người, hỗ trợ các bạn khác cùng tiến bộ. Quả thật là một học viên ưu tú, xứng đáng là tấm gương cho chúng ta! "
Học viên ưu tú họ Lục :...
Các bạn học khác:...
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa cười khẽ một tiếng:" Nói có lý, đã như vậy thì sau này bạn học Lục chính là lớp phó của chúng ta, hỗ trợ lớp trưởng quản lý lớp."
Lục • lần đầu tiên trong đời được làm quan • Cảnh Trừng :...
Các bạn học thế nào cũng không ngờ được sẽ có một ngày giáo bá lại trở thành lớp phó:...
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn Lục Cảnh Trừng :" Vậy, bạn học Lục, cậu có đồng ý không?"
Đương nhiên là Lục Cảnh Trừng đồng ý, hắn còn chưa từng được làm lớp trưởng đâu, tuy chỉ là lớp phó...
Nhưng lớp phó thì cũng là cán bộ lớp mà!
Mặc dù chỉ là lớp phó tạm thời trong kì quân sự.
Nhưng mà Lục Cảnh Trừng cũng rất tình nguyện!
Chẳng qua với thân phận giáo bá kiêm học tra của hắn, sao có thể tỏ ra để ý tới mấy thứ công danh lợi lộc tầm thường này được, cho nên Lục Cảnh Trừng chỉ xem thường ồ lên một tiếng :" Cậu cảm thấy thế nào?"
Vậy là đồng ý rồi.
Diệp Thanh Dương quả thật đã đi guốc trong bụng hắn, thầm nghĩ hắn đúng là rất ngạo kiều.
"Mặc dù có hơi phiền toái, nhưng mà vì lớp, vì danh dự của tập thể chúng ta, anh Lục, cậu nên đồng ý đi, cậu chính là người mà bạn học cả lớp tin tưởng nhất!"
Bạn học cả lớp: Nói bậy! Rõ ràng là chúng tôi không thể lên tiếng.
Lục Cảnh Trừng đắc ý nhìn cậu:" Cậu đang cầu xin tôi à?"
Diệp Thanh Dương :" Tôi và các bạn trong lớp cùng nhau cầu xin cậu."
Bạn học cả lớp: ??? Chúng tôi không hề!
Lục Cảnh Trừng lúc này mới cố hết sức nói:" Vậy tôi miễn cưỡng đồng ý với mọi người."
"Cảm ơn anh Lục." Diệp Thanh Dương lần lượt bước xuống ba bậc thang.
Lục Cảnh Trừng tâm tình sung sướng trở về đội ngũ.
Huấn luyện viên Hứa xem xong một màn kịch suýt chút nữa đã bật cười, xem như ông đã nhìn ra rồi, lớp trưởng này của ông chính là một nhân tài, nói chuyện từng câu từng chữ đều rất chuẩn.
Đây không phải hoa hướng dương, đây roz ràng là trái đất!
Trái đây luôn xoay quanh mặt trời, vẽ một vòng tròn khóa mặt trời ở bên trong.
Mà mặt trời ở trong còn cảm thấy bản thân động cũng không cần động, vẫn còn có trái đất ở bên ngoài chạy vòng quanh hắn.
Hai người này, quả thật rất thú vị.
Huấn luyện viên Hứa xem thanh xuân hài kịch miễn phí, cũng không vạch trần, điều chỉnh đội ngũ dẫn bọn học về khu kí túc xá. Rất nhanh đã tới thời gian ăn trưa.
Bởi vì tối qua mới được học hát, cho nên hôm nay trước khi ăn cơm Huấn luyện viên Hứa theo thông lệ hướng dẫn mọi người hát tiên quân ca.
Diệp Thanh Dương đang hát, vô tình nhìn thấy vài học sinh lớp khác cách đó không xa đang tiến lại đây.
Ban đầu cậu không để ý cho lắm, mãi đến khi tầm mắt rơi vào nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kia, trong đầu cậu lập tức hiện lên mấy chữ... Dư Uyển.
Chính là nữ chính của cuốn sách này, bạn gái của Lục Cảnh Trừng!
Diệp Thanh

Dương lập tức kích động đụng vào người Lục Cảnh Trừng một cái, ra hiệu cho hắn nhìn Dư Uyển:" Thấy không thấy không?"
Vợ cậu đó!
Lục Cảnh Trừng ngạo mạn liếc mắt trông, khó hiểu nói:" Nhìn cô ta làm gì?"
"Cậu thấy có xinh không?" Diệp Thanh Dương hỏi.
Lục Cảnh Trừng xoi mói nói:" Bình thường."
Diệp Thanh Dương chỉ hận mài sắt không thành kim, sao có thể bình thường được chứ! Vợ cậu đó! Cậu phải khen người ta đẹp như tiên mới đúng chứ!
Diệp Thanh Dương thay Dư Uyển đòi lại quyền lợi:" Rõ ràng là rất đẹp, cậu thử nhìn lại xem."
Lục Cảnh Trừng:???
Lục Cảnh Trừng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thanh Dương, cậu nói ai đẹp cơ?
Ở trong mắt cậu lẽ nào hắn không phải người đẹp nhất hay sao, không phải tất cả mọi người đều không sánh được với hắn hay sao?
Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, cả giận:" Cậu mù à?"
Người đẹp nhất thế giới đang đứng ngay trước mặt cậu này, được không?!
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương cảm thấy cậu mù hay không mù cậu cũng không biết, nhưng Lục Cảnh Trừng chắc chắn là mù rồi, không chỉ mù mà sau này còn phải vả mặt bép bép bép.
... Ui cha má ơi, vợ tui thật xinh quá đi, thật thơm quá đi!
Cậu thở dài, nói bóng nói gió:" Anh Lục, cậu thích kiểu con gái thế nào?"
Lục Cảnh Trừng ý tứ sâu xa liếc nhìn cậu, thầm nghĩ, tên nhóc này thì ra là muốn đặt bẫy hắn ở đây?
Vừa rồi kêu hắn nhìn nữ sinh kia chỉ là bước đệm, sau đó dẫn dắt hắn trả lời câu hỏi này?
Lục Cảnh Trừng cố ý nói:" Tôi thích người học giỏi, thông minh, biết đánh nhau."
Cậu ngay cả một chỉ tiêu cũng không phù hợp!
Diệp Thanh Dương nghe vậy, chỉ cảm thấy đây chính là tiêu chuẩn vì Dư Uyển mà lập ra,  ngoại trừ cái cuối cùng... Hình như Dư Uyển không giỏi đánh nhau cho lắm?
Cậu nhíu nhíu mày, thương lượng với Lục Cảnh Trừng :" Biết đánh nhau thì thôi đi, nhưng mà nữ sinh biết đánh nhau rất ít, hơn nữa anh Lục cậu lợi hại như vậy, nữ sinh chắc chắn không đáng lại cậu, cậu với người ta ở cùng nhai chẳng lẽ còn muốn ẩu đả sao? Bạo hành gia đình là không nên."
Ai muốn bạo hành gia đình với cậu chứ! Lục Cảnh Trừng cạn lời, con gà yếu Diệp Thanh Dương này một quyền của hắn e là cũng không đỡ được, hắn mới không thèm bạo hành gia đình đâu.
"Vậy bỏ biết đánh nhau đi cũng được."
Dù sao hai tiêu chuẩn đầu tiên cậu cũng không phù hợp.
Diệp Thanh Dương nghe vậy lập tức vui vẻ, quả nhiên Dư Uyển chính là người thích hơn nhất với Lục Cảnh Trừng.
Chờ sau này cậu làm thần trợ công cho hắn, thành công xúc tiến tình cảm chủ nghĩa cho nam nữ chính, đến lúc bọn họ kết hôn nhất định sẽ cho cậu một phong bao lì xì thật dày!
Chính là cái loại to nhất đó!
Lục Cảnh Trừng thấy cậu trở nên vui vẻ chỉ trong nháy mắt, nghĩ thầm tâm tư của cậu đúng là rõ rành rành.
Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết.
Người này chẳng lẽ muốn vì hắn là nỗ lực học tập sao?
Cảm thấy bản thân không thể đánh nhau, học tập vẫn còn có thể cứu vớt một chút?
Lục Cảnh Trừng vừa nghĩ đến điều này, vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Diệp Thanh Dương thật sự muốn làm như vậy?
Tên này vì hắn mà thau đổi nhiều như thế, tính cách cũng không còn tối tăm như trước, thậm chí đã tốt hơn rất nhiều, tối hôm qua còn bò lên giường của hắn!
Ai biết sau này còn có thể làm ra chuyện gì nữa đây?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy Diệp Thanh Dương quả thật rất lợi hại.
Chỉ bởi vì thích một người, không ngừng tiến lên, biến bản thân trở thành một người ưu tú!
Sức mạnh của tình yêu cũng quá vĩ đại rồi!
Khó trách giáo viên không cho yêu sớm!
Lục Cảnh Trừng kề sát vào cậu, thấp giọng nói:" Cậu nghĩ cũng đừng hòng nghĩ nữa, nhà trường cấm yêu sớm, hiểu không, chúng ta trước khi đủ 18 tuổi không thể yêu đương."
Diệp Thanh Dương kinh ngạc, quay đầu lại nhìn hắn, lời này là có ý gì? Lẽ nào hắn đã nhìn ra cậu có tư tưởng muốn tác hợp cho hắn và Dư Uyển?
Lục Cảnh Trừng nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt cậu, bẹo bẹo mấy cái:" Đã nghe chưa?"
Diệp Thanh Dương đành phải gật đầu, chỉ là đại ca, cậu nói với tôi thì có ích lợi gì, duyên phận trời ban, cậu và Dư Uyển chính là duyên, không phải cấm tôi là có thể thay đổi đâu.
Trong lòng cậu đang âm thầm lải nhải, lại nghe thấy huấn luyện viên Hứa hô to:" Này này này, tôi nói tổ hợp Hoa Hướng Dương kia, hai cậu chú ý một chút, hàng đầu tiên đó."
Lục Cảnh Trừng  vội vã thu tay lại, tỏ vẻ "không phải tui".
Diệp Thanh Dương xoa xoa mặt, nở nụ cười:" Nạp điện năm giây, sức sống hai giờ."
Huấn luyện viên nở nụ cười:" Em được đấy, có phải là cơm cũng không cần ăn, mặt trời chỉ cần chiếu một cái, em quang hợp xong là là no đúng không?"
"Vậy không được." Diệp Thanh Dương hoàn toàn không sợ ông:" Tuy em là một đóa hoa hướng dương tu luyện ngàn năm, nhưng nây giờ em đã tu thành hình người. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đã đói bụng đến hoảng loạn rồi!"
"Thanh niên trai tráng các em không phải nên ăn gió uống sương sao?" Huấn luyện viên Hứa nói:" À không, em nên hấp thu ánh mặt trời."
"Còn không phải vì muốn đáp xuống đất một chút để con người không có cảm giác khoảng cách với em sao?" Diệp Thanh Dương thở dài một hơi:" Thời đại này, làm người khó, làm một người thành tinh cũng khó, làm một người đàn ông thành tinh còn khó hơn, khó càng thêm khó!"
Bạn học cả lớp cười ha ha.
Huấn luyện viên Hứa cũng bật cười:" Được rồi, đừng nói nữa, coi như miệng lưỡi em lợi hại, nhanh nhanh nhanh, mau dẫn các bạn vào ăn cơm đi."
"Đến ngay!" Diệp Thanh Dương nói xong, dẫn mọi người đi vào canteen, bắt đầu ăn trưa.
Cơm nước xong xuôi, mọi người lại lục tục quay về kí túc xá.
Thờ gian kiểm tra nội vụ hôm nay sớm hơn hôm qua, buổi chiều hai giờ đã tập hợp, huấn luyện viên Hứa muốn lần lượt đi kiểm tra từng phòng một.
Vì vậy, Diệp Thanh Dương vừa mới về đến cửa kí túc xá, đã thấy có mấy người đứng ở đó đợi cậu:" Nhanh lên đi đại thần, mọi người đang chờ cậu đó."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện