"Chờ chút đã..." Diệp Thanh Dương nói, đi vào kí túc xá, mở vali của mình ra, cầm một ít đồ ăn trở lại:" Đi thôi."
Đổng Dục ngồi trên giường đối diện giường cậu, nhìn một loạt động tác, nghi ngờ hỏi:" Cậu lấy đồ ăn ra bán hàng tiếp hả?"
Diệp Thanh Dương không đồng ý liếc mắt nhìn Đổng Dục:" Nói cái gì vậy, bán hàng gì chứ, đưa đồ cho bạn học mà gọi là bán hàng sao? Đó là cho đi ấm áp, san sẻ yêu thương. "
Đổng Dục :...
"Đi thôi." Diệp Thanh Dương cầm theo túi nhựa, vùi vẻ cùng mấy người ở phòng khác đi ra ngoài.
Đổng Dục vẫn luôn đợi đến khi Diệp Thanh Dương đi khuất, chạy ra đóng cửa, sau đó đứng trước giường Lục Cảnh Trừng nói:" Cảnh Trừng, gia cảnh nhà Diệp Thanh Dương không tốt hả?"
Đổng Dục vừa nói xong, những người khác cũng không tự chủ được đồng loạt nhìn về phía Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng ngồi dựa vào tường, bình tĩnh nói:" Hỏi cái này làm gì?"
"Tao thấy cậu ta dường như rất hứng thú với việc kiếm tiền, cho nên bây giờ mọi người cũng coi như là bạn bè rồi, nếu cậu ấy cần trợ giúp tao có thể mua nhiều một chút." Đổng Dục giải thích.
"Mày với cậu ấy tình là bạn bè gì chứ?" Lục Cảnh Trừng không hiểu:" Hai người kết giao lúc nào?"
"Mày với cậu ta không phải bạn bè đấy à?" Đổng Dục ăn nói hùng hồn:" Bạn của bạn thì cũng coi như là bạn đúng không, giống như kẻ thù của kẻ thù vậy đó."
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, thầm nghĩ hình như cũng rất có lý.
Nhưng mà việc này đâu đến lượt Đổng Dục phải bận tâm.
Hắn chết rồi à?
Hắn có thể để cho Diệp Thanh Dương bị đói à?
Hơn nữa, Diệp Thanh Dương cũng không hi vọng người khác giúp cậu như vậy.
Vì thế, Lục Cảnh Trừng khoát tay một cái, ra hiệu Đổng Dục không cần để ý:" Không cần cố ý giúp cậu ấy, nếu mày muốn mua thì cứ mua, không muốn thì cũng đừng cố tình mua. Năng lực của Diệp Thanh Dương so với mày tưởng tượng lớn hơn nhiều, một vali đồ đạc kia đến lúc kết thúc kì quân sự chắc chắn sẽ bán hết."
Dù sao thì, cmn ai có thể nghĩ đến đi huấn luyện quân sự còn có thể bán thắt lưng?
Diệp Thanh Dương có thể!
Cmn ai có thể nghĩ đến đi huấn luyện quân sự còn có thể giúp người khác gấp chăn?
Diệp Thanh Dương có thể!
Lục Cảnh Trừng đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình có giỏi đến mấy hắn cũng không nghĩ ra, cho nên hắn cảm thấy ở phương diện làm giàu Diệp Thanh Dương vẫn có chút trí óc của riêng cậu.
Ít nhất cậu cũng biết suy nghĩ kĩ lưỡng, phòng ngừa chu đáo, còn có thể vận dụng ưu thế của bản thân.
Không tồi, không hổ là người thầm mến hắn, vẫn là rất thông minh.
Hắn nghĩ tới đây, lại nghĩ nếu Diệp Thanh Dương không thông minh thì cũng không thể liếc mắt một cái đã chọn được hắn giữa bao nhiêu học sinh trong trường như vậy.
Thật sự là cực kì có mắt nhìn người!
Lục Cảnh Trừng rất đắc ý, Lục Cảnh Trừng rất kiêu ngạo.
Trong lòng Lục Cảnh Trừng tràn đầy vui thích!
Mà Diệp Thanh Dương không hề hay biết hành vi của cậu đã bị Lục Cảnh Trừng hiểu nhầm thành nhất kiến chung tình lúc này còn đang đại chiến triển khai kĩ thuật gấp chăn.
Cậu gấp xong một giường, phía sau lại phát ra tiếng "wow wow" đầy thán phục.
Cậu gấp xong một phòng, cả kí túc xá đã vang lên tiếng "wow wow" liên tiếp, có thể nói là thảo luận chuyện gấp đậu phụ trong doanh trại quân đội liền ồn ào không ngừng.
Diệp Thanh Dương gấp xong, nhận hồng bao, tiện thể chào hàng đống đồ ăn vặt mình mang theo, lúc bấy giờ mới thỏa mãn đi sang phòng khác.
Trên dưới một tiếng rưỡi, Diệp Thanh Dương gấp chăn cho ba phòng, sau đó rón rén trở về phòng của mình.
Lục Cảnh Trừng còn chưa ngủ, thấy cậu trở về, chào hỏi:" Về rồi à?"
Diệp Thanh Dương đi tới:" Sao cậu còn chưa ngủ trưa?"
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu:" Không phải cậu cũng không ngủ đấy sao?"
Diệp Thanh Dương cười cười:" Cho nên cậu thức cùng tôi hả?"
Lục Cảnh Trừng mạnh miệng nói:" Nói nhảm. Nghĩ gì thế? Nghĩ hay quá ha!"
Diệp Thanh Dương nhìn hắn không chịu thừa nhận, thầm nhủ nhất định là như vậy, sau đó móc ra một viên kẹo:" Ăn không?"
"Cậu dỗ trẻ con đấy à?"
"Vậy uống sữa chua không?" Diệp Thanh Dương lại lấy ra một hộp sữa chua nhỏ.
Lục Cảnh Trừng hỏi cậu:" Cậu bán còn thừa đấy à?"
Diệp Thanh Dương cũng rất biết lựa lời :" Tôi đặc biệt để lại cho cậu đấy."
Cậu đặt kẹo và sữa chua vào bên gối Lục Cảnh Trừng:" Cho cậu."
Nói xong liền chuẩn bị quay về giường của mình.
Lục Cảnh Trừng lại kéo mũ cậu một cái.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi:" Làm sao vậy?"
"Cậu vẫn chưa hết bận à? Đi làm gì?"
"Về giường của tôi nghỉ ngơi một chút." Diệp Thanh Dương nói:" Tôi nằm năm phút thôi, sau đó sẽ đi gấp chăn cho các cậu."
Cậu vừa nói vừa ghé sát vào tai Lục Cảnh Trừng, nhỏ giọng:" Anh Lục, cậu dậy muộn một chút cũng được, tôi gấp cho cậu cuối cùng, để cậu nghỉ ngơi thêm một lát."
Lục Cảnh Trừng :...
Tim Lục Cảnh Trừng nháy mắt đã mềm thành kẹo có nhân.
Hắn nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy người này đúng thật là yêu mình đến thảm.
Rõ ràng cậu cả trưa đều không ngủ, nhưng vẫn quan tâm để hắn nghỉ ngơi thêm một chút.
Đây đâu còn chỉ là trong lòng trừ mình ra thì không chứa thêm ai khác nữa.
Đây quả thực là ngoài hắn ra ngay cả bản thân mình cũng không thèm để ý rồi.
Lục Cảnh Trừng buông lỏng tay, nói với cậu:" Không phải cậu nói giường cậu lạnh sao?"
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, không nhịn được cười.
Nếu là ngày thường cậu quả thật rất muốn trèo lên trêu chọc Lục Cảnh Trừng một chút, nhưng lúc này thời gian eo hẹp, cậu cũng lười cậu dằn vặt bản thân, nói:" Chỉ có năm phút đồng hồ, leo lên leo xuống quá tốn thời gian, tôi nằm ở giường tôi một chút là được rồi."
Lục Cảnh Trừng không ngờ cậu vây mà lại từ chối mình, vẻ mặt sững sờ nhìn cậu.
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?
Diệp Thanh Dương vậy mà lại từ chối cơ hộ ngủ chung với hắn?
Cậu điên rồi sao?
Chẳng phải cậu nên kích động bò lên ôm lấy hắn mà nói " Anh Lục cậu thật tốt!" sao?
Bây giờ là gì đây?
Lạt mềm buộc chặt?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy tâm tư của kẻ thầm mến này cũng quá linh hoạt rồi.
Trăm phương ngàn kế biến đổi cách thức lúc nào cũng muốn công lược hắn!
"Vậy cậu đi đi."
Lục Cảnh Trừng hắn mới không rơi vào bẫy của cậu đâu, đừng hòng lạt mềm buộc chặt, dùng chiến lược tấn công với hắn.
Diệp Thanh Dương nằm trên giường đúng năm phút, liếc nhìn đồng hồ một cái, bắt đầu đứng dậy gọi cả phòng rời giường, giúp bọn họ gấp chăn.
Lục Cảnh Trừng mở hộp sữa chua, cắn ống hút nhìn Diệp Thanh Dương làm việc.
Trần Nguy tỉnh ngủ, vừa mới đứng lên đã nhìn thấy thằng bạn thân của mình ngồi trên giường uống sữa chua.
"Mày còn mang theo sữa chua? Cho tao một hộp đi."
Lục Cảnh Trừng khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu ta:" Tao cần gì phải mang?"
Trần Nguy :... Hiểu rồi.
Trần Nguy quay đầu về phía Diệp Thanh Dương :" Tiểu Diệp Tử, tôi muốn mua một hộp sữa chua."
Diệp Thanh Dương vừa gấp chăn cho Lưu Ninh vừa nói:" Sữa chua bán hết rồi, có cần đồ uống khác không?"
Trần Nguy không ngờ cậu còn đồ uống khác, vội vàng nói:" Cần cần cần."
Diệp Thanh Dương không thể làm gì khác đành thả cái chăn trên tay xuống, mở vali, lấy cho cậu ta một chai nước.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt xếp hàng mua một ít đồ ăn vặt.
"Cái vali này của cậu chẳng khác nào túi thần kì! Cái gì cũng có!"
"Nếu không thì sao có thể làm tiểu thiên sứ cho các cậu được ~" Diệp Thanh Dương cười nói.
Lý Lan giơ